Thuận Bình gật đầu một cái: “Thuận Đức là chúa linh tinh, gặp người nào nói chuyện gì. Nó không dám nói chuyện trước mặt Không Tĩnh, nhưng chưa chắc là nó không dám nói gì trước mặt sở trưởng La.”
“Nó còn là đứa bé, con... con thật độc ác!” Không Tĩnh rất có tình cảm với Thuận Đức, lúc này đã không nhịn được mà lệ hoen mờ hai khóe mắt.
La Phi nhẹ nhàng vỗ bả vai Không Tĩnh, ý bảo ông khống chế cảm xúc của mình.
“Được rồi, bây giờ ông chỉ nói mình làm sao thôi.” La Phi nói với Thuận Bình, “Về sau cái này sẽ được coi là lời khai đầu tiên của ông.”
“Cậu đã phát hiện dấu chân của tôi ở trên nóc nhà, chuyện kế tiếp cũng không khó khăn để suy đoán.” Thuận Bình dừng lại chốc lát, tựa hồ đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sau đó ông tiếp tục nói: “Đêm khuya ngày hôm qua, trước tiên tôi đột nhập vào phòng Không Vong, đem thi thể ông ta từ dây thòng lọng để xuống, sau đó tôi thay giày tăng của Không Vong, cõng cổ thi thể kia đi tới trước cửa sổ phòng ngủ của Thuận Đức. Ở nơi đó, tôi lần nữa mang giày tăng vào chân Không Vong, đẩy cửa sổ ra chút, đem thi thể đặt ở trên bệ cửa sổ xong, tạo thành tư thế giả vờ bò vào trong cửa sổ. Khi Thuận Đức nghe động tĩnh đứng dậy, tôi đã nhảy lên nóc nhà, thông qua việc những nóc nhà nối thành một dãy trở lại phòng mình. Sở trưởng La, tôi nói như thế này cậu còn chưa tưởng tượng ra sao?”
“Căn bản đều hợp lí. Thật ra thì tối hôm qua cho đến nay tôi đã bị ông lừa gạt, ở mức độ rất lớn là bởi vì tôi cảm thấy người thường không thể nào im hơi lặng tiếng leo lên nóc nhà trong một thời gian ngắn như vậy, nóc nhà kia cách mặt đất cũng hơn 3 mét? Tuy nói trên mặt tường có rất nhiều chỗ có thể mượn lực, nhưng đổi thành tôi, thế nào cũng bị giày vò khoảng năm ba phút, khẳng định như vậy sẽ bị người đầu tiên đi vào trong sân là Không Minh phát hiện. Nhưng, sau khi tôi biết trên người ông có mang võ công, cái vấn đề này cũng không khó giải thích rồi. Thật ra thì, cho dù bão tuyết thật sự che giấu dấu chân trên nóc nhà, tôi cũng có thể suy đoán và chỉ ra ông có thể trở thành hung thủ gây án bằng thủ pháp như vậy.”
“Nhưng nếu là như vậy, cậu cũng chỉ có thể suy đoán, mà sẽ không có bất kỳ chứng cờ nào.” Giọng nói Thuận Bình mang theo chút tiếc hận, tựa hồ như đang oán trách ông trời đối đãi bất công với ông ta.
“Con... con còn nói lời như vậy, con thật sự không tỉnh ngộ gì cả, thiện ác đều có căn nguyên, nhân quả nghiệt báo, đều là đạo trời, những thứkinh Phật này con để ở nơi nào rồi?” Không Tĩnh không nén nổi tức giận trong lòng, kích động thét hỏi: “Như vậy sư đệ Không Vong thì sao? Còn có cái chết của hai người khách kia, bọn họ đắc tội gì với con? Con sử dụng thủ đoạn gì để đối phó bọn họ?”
Thuận Bình cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, ông ta âm u hỏi: “Sở trưởng La, cậu cũng muốn hỏi tôi như vậy sao?”
“Đúng vậy.” La Phi rất nghiêm túc trả lời, “Ông cũng biết, tôi căn bản sẽ không tin tưởng cái gì ‘ác quỷ’ và ‘thế lực thần bí’. Chỉ là ông bày ra những mê trận kia để lừa gạt tôi... đến nay tôi vẫn chưa nhìn ra manh mối trong đó. Hi vọng ông có thể nói cho tôi chân tướng trong đó, tôi xin chấp nhận ngồi nghe.”
“Ha... ha... ha...” Thuận Bình đột nhiên cười lớn lên, trong tiếng cười kia tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nghe càng giống như một loại nức nở nghẹn ngào, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
“Cậu sai lầm rồi.” Ông khàn giọng nói, “Cậu cho rằng những thứ kia cũng là mê trận tôi bày ra? Không, nó không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả! Ác ma ở trong ngôi chùa này, hắn đã dây dưa với tôi, các người... các người không nên gấp, nó sẽ tới tìm các người thôi!”
“Ý của ông là gì?” La Phi thấy cảm xúc Thuận Bằng hơi mất khống chế. Ông ta xông về phía trước một bước, kéo Không Tĩnh đến phía sau mình, đồng thời lớn tiếng quát: “Ông xoay người lại.”
“Cậu cho rằng tôi ngồi như vậy là giả bộ với các người sao? Chính là tôi đang vận công, tôi muốn theo chân nó liều mạng, tôi sẽ không nhận thua như vậy đâu!” Lời nói Thuận Bình mặc dù cứng rắn, trong giọng nói lại lộ ra một loại bi ai của người chết.
“Nhưng tôi đúng là vẫn chạy không khỏi, các người cũng chạy không thoát!” Sau khi ngừng một lát, ông nói như vậy, từ từ nghiêng đầu.
La Phi và Không Tĩnh đồng thời thét lên một tiếng, lui về phía sau một bước.
Giống như khi Hồ Tuấn Khải chết đi, lúc này trên mặt Thuận Bình cũng sưng vù rất kinh khủng, hai dòng máu đỏ ngầu rỉ ra khỏi mắt ông.
Danh Sách Chương: