Trong tầm mắt La Phi, hang trong vách núi cao chót vót, trừ những bụi cây kia, toàn bộ phơi bày bên ngoài chỉ là những mỏm núi đá cứng rắn. Hiện tại, anh bắt đầu cảm nhận rõ được hàm ý sâu xa trong câu nói của Không Tĩnh: “… Cho dù có thể tìm được người, cũng không có ý nghĩa quá lớn…”
La Phi lùi trở về sườn núi, hiện ra bộ dáng trầm ngâm. Không Tĩnh và Hòa Thuận cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ cắt đứt suy tư của anh.
Một lát sau, La Phi mở miệng: “Lúc các thầy chạy tới đây, Trương Bân và Hồ Tuấn Khải đều đứng ở chỗ này sao?”
Không Tĩnh gật đầu một cái: “Đúng.”
“Vậy các thầy có chú ý đến ngay lúc đó bọn họ mặc gì không?”
“Mặc?” Không Tĩnh nhíu mày, dường như đang cố gắng nhớ lại.
“Con hỏi là bọn họ có mặc áo khoác hay không?”
Không Tĩnh cực kỳ khẳng định trả lời: “Có mặc!”
Trong cái rét đầu mùa Đông như thế này, vài người ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài phòng, bọn họ muốn làm cái gì? Bây giờ La Phi bắt đầu tin tưởng, chuyện có người rơi xuống vực này hơn phân nửa không phải là tình cờ. Anh như tới những lời kỳ quái Trương Bân nói trước khi hôn mê.
“Các người có nghe nói qua chuyện về ‘Quỷ không đầu’ hay không?”
“Quỷ không đầu?” Vẻ mặt Không Tĩnh mờ mịt, Thuận Đức lập tức giương mắt lên như bánh xe ròng rọc nhìn về phía La Phi.
La Phi có chút bất đắc dĩ, quệt quệt khóe môi, thân là một cảnh sát, nói ra như vậy dù sao cũng có chút cảm giác hoang đường: “Đúng, lúc đến báo án Trương Bân nói, ở hiện trường xảy ra chuyện anh ta nhìn thấy một ‘quỷ không đầu’.”
Thuận Đức nghe được câu này, không nhịn được nhẹ nhàng “A” một tiếng, ánh mắt nhạy cảm của La Phi lập tức bắn về phía cậu ta: “Thế nào? Cháu có nghe nói qua?”
Câu trả lời của Thuận Đức làm cho La Phi chấn động: “Chuyện ‘Quỷ không đầu’, là cháu nói cho các chú ấy biết đấy! Thế nào… các chú ấy cũng thật sự nhìn thấy sao? ”
“Con đây là không phải nói bậy sao?” Không Tĩnh hơi quở trách, “Nơi nào mà lại có ‘Quỷ không đầu’?”
“Thật sự đó, con thấy được mà.” Dù sao Thuận Đức vẫn là đứa bé, lúc này có vẻ vừa lo lắng vừa tủi thân.
“Ừ.” La Phi nhìn Thuận Đức, “Cháu nói xem, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Thuận Đức chuyển ánh mắt nhìn về căn nhà gỗ cách đó không xa, nhìn ra được cậu đang rơi dần vào trong ký ức kinh khủng nào đó.
“Cháu nhìn thấy ‘Quỷ không đầu’, nó xuất hiện ở trong căn nhà kia.” Cậu chỉ vào căn phòng nhỏ bên kia rồi nói.
“Cái gì?” Không Tĩnh và La Phi cùng lúc xoay người lại, hơn nữa không tự chủ được lui cách xa nhà gỗ nửa bước.
Chỉ là bất thình lình cảm giác sợ hãi chợt lóe lên ở trong lòng La Phi, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cháu nói tiếp, nói cặn kẽ một chút.”
“Đó là một buổi tối hơn tuần trước, cháu nhiễm lạnh tiêu chảy, vừa nhắm mắt ngủ vừa đứng dậy đi nhà cầu đại tiện. Không khéo chính là, trong nhà vệ sinh ngồi chồm hổm duy nhất đã bị một sư huynh(*) chiếm. Cháu thật sự không thể đợi nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là đi ra cửa sau, muốn tìm một nơi vắng vẻ thích hợp đi ngoài. Đó là một đêm trời đầy mây, khắp nơi tối đen như mực, sau khi cháu ngồi xổm xuống mới phát hiện, căn phòng nhỏ vốn không có người ở này, tự nhiên lại lóe ra một tia sáng.”
(*Sư huynh: Học cùng thầy, thế hệ đàn anh)
La Phi: “Là ánh nến sao? Có người ở bên trong?”
“Không phải ánh nến.” Giọng nói Thuận Đức bắt đầu hơi phát run, “Ánh sáng này vô cùng yếu ớt, màu đỏ sậm. Sau đó cháu lại phát hiện trên cửa sổ chiếu ra hình ảnh những sợi khói mù. Rất nhanh khói mù càng ngày càng đậm, nhìn qua giống như tràn ngập căn nhà. Lúc ấy cháu còn tưởng rằng đã cháy rồi, đang muốn thét ra tiếng, đột nhiên từ trong sương mù xuất hiện một bóng đen. Mới đầu bóng dáng này cũng chỉ là một màu đen sẫm, theo khói mù dần dần dày, nó cũng từ từ rõ hơn, biến thành một con người không có đầu.”
Đây quả thực là tình tiết quỷ quái trong tiểu thuyết. La Phi thật sự không có cách nào công nhận sự chân thật của nó, nhưng thần thái Thuận Đức lại không giống đang nói dối.
Không Tĩnh hơi lắc đầu, hiển nhiên cũng khó tiếp nhận miêu tả mời vừa rồi của Thuận Đức: “Con có vào nhà nhìn một chút, xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Con.. con không dám, ngay cả lau cái mông con cũng không kịp lau lập tức chạy trở vào trong chùa.”
“Đi thôi, bây giờ chúng ta vào nhà.” La Phi rất tự nhiên ra quyết định như vậy.
Ba người đi về phía căn phòng nhỏ, trên đường cũng không có ai nói thêm gì nữa, yên tĩnh trong đống tuyết, nhà gỗ lộ ra một bầu không khí quái dị.
Căn nhà nhỏ dựa lưng vào vách núi, ước chừng mười lăm mười sáu thước vuông. Kể từ khi xảy ra chuyện không may tối hôm qua, vẫn chưa có người nào đi vào, vì vậy cửa phòng vẫn duy trì trạng thái khép hờ lúc ấy. La Phi đi về phía trước đưa tay đẩy cửa ra, khung cửa vang lên tiếng “ken két” khe khẽ, nghe giống như một tiếng rên rỉ thật dài.
Mặc dù là ban ngày, nhưng bởi vì căn nhà nhỏ xây dựng dưới bóng núi, ánh sáng trong phòng vô cùng mờ ảo. Đám người La Phi từ trong đống tuyết sáng ngời đi tới, thị lực nhất thời không thích ứng kịp.
Danh Sách Chương: