Cái bóng đen ở trên nóc nhà Không Vong vào giờ phút này cũng chuyển động, ‘nó’ hình như sợ bại lộ dưới ánh đèn, chạy dọc theo nóc nhà, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Những hòa thượng vượt ra khỏi phòng trước đều thấy được một màn này, thân hình quỷ dị kia làm cho bọn họ trợn mắt hốc mồm giống nhau.
Mấy ngày liên tục theo những lời đồn đãi về ‘Quỷ không đầu’ lúc này rốt cuộc nó cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Đuổi theo! Bắt ‘nó’!” Không biết là người nào lên tiếng gào to đầu tiên, sợ hãi đè nén ở trong lòng mọi người nhất thời bộc phát thành một mối thù chung cực lớn, mấy hòa thượng trẻ tuổi gan lớn cùng nhau đi tới sân trước tối om.
Lúc này Không Tĩnh cũng tới trong sân, ông cũng không nhìn thấy bóng đen trên nóc nhà, sau khi đã hiểu đại khái về tình hình, ông lập tức mang theo các hòa thượng còn dư lại chạy tới sân trước. Chỉ thấy mấy vị hòa thượng trẻ tuổi đuổi theo lúc trước đang đứng ở phòng khách phía Tây, đều là dáng vẻ không biết làm gì.
“Xảy ra chuyện gì?” Không Tĩnh vội vàng tiến lên hỏi thăm, “‘nó’ chạy tới nơi nào?”
Mấy hòa thượng đứng bên cạnh đều không nói chuyện, rối rít đưa ánh mắt đặt lên người tên Thuận Trí cao lớn nhất ở đây.
Bình thường Thuận Trí là người lỗ mãng ở trong chùa, thường bị Thuận Bình khiển trách. Mới vừa rồi mấy hòa thượng xông vào sân, ông là người chạy vào đầu tiên, chỉ thấy ông nhìn theo hành tung của bóng đen tiến vào sân sau.
“Con thấy được ‘nó’ nhảy từ trên nóc nhà xuống, sau đó giống như… giống như vào gian phòng này.” Ngón tay Thuận Trí chỉ vào cửa phòng khách phía Tây, nói có chút quanh co. Dù sao sắc trời u ám, mới vừa rồi ông vội vàng xông vào giữa sân trước, có thể thấy cảnh tượng hết sức mơ hồ, cũng không thể xác định cụ thể.
Vốn là tốp năm tốp ba tụ tập, trên mặt các hòa thượng đều là vẻ khẩn trương, lớn gan đi về phía cửa phòng làm thành một hình quạt, người nhát gan núp ở sau lưng người khác. Ánh mắt của bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt, không khí trong sân giống như ngưng kết trong một thoáng.
Không Tĩnh vốn cho chút mờ mịt trong màn đêm đen nhánh, trong phòng không có động tĩnh gì cả, hoang mang và sợ hãi lần lượt thay đổi chạm vào tâm linh của cô. Đối với ông mà nói, quả thật không có tình huống bết bát nào có thể so sánh: Mấy ngày liên tiếp làm cho thần kinh của mọi người hoảng sợ, rốt cuộc ‘Quỷ không đầu’ cũng hiện thân, nhưng mà bây giờ lại lẻn vào phòng ngủ La Phi!
Thuận Trí vốn là gỗ mộc, bây giờ nhìn đến dáng vẻ mọi người, mà mình lại đứng lẻ loi một mình ở đầu, không khỏi có chút sợ hãi. Ông lo lắng quay đầu, nhìn Không Tĩnh giống như nhờ giúp đỡ: “Trụ trì…” Lúc này mọi người cũng đi theo anh rối rít đưa ánh mắt tới đâu đó.
Không Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt đi về phía trước hai bước. Mặc dù trong lòng cũng thấp thỏm lo âu, nhưng ông biết mình có nghĩa vụ đi xử lý mấy chuyện này.
“Sở trưởng La, sở trưởng La?” Không Tĩnh đứng cách cửa phòng hai mét, nhìn về phía trong phòng gọi hai tiếng.
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, không chút phản ứng nào.
Không Tĩnh lại đi đến gần cửa phòng một bước. “Sở trưởng La?” Ông đến bên cạnh nghiêng đầu gọi một tiếng thông qua khe hở cửa sổ nhìn quanh trong phòng, nhưng không thấy cái gì cả.
Lúc này các hòa thượng cũng dâng lên một vài tiếng xôn xao nhỏ, có mấy người gan lớn theo tới.
“Trực tiếp đẩy cửa phòng vào thôi!” Thuận Trí lớn tiếng nói. Không Tĩnh nhìn ông tựa như cho ông thêm dũng khí, ông đi trước mọi người, làm ra tư thế muốn mạnh mẽ đẩy cửa vào trong.
Không Tĩnh ngăn ông lại, làm ra một dấu tay yên lặng. Mọi người ngừng thở, mơ hồ có thể nghe được bên trong truyền ra một vài tiếng run rẩy nho nhỏ, hình như có người đi về phía cửa phòng.
Âm thanh kia rất nhỏ, nhưng mỗi một tiếng đều giống như nện vào lòng người. Mỗi người đều trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng màu đen.
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, cửa nhẹ nhàng mở ra, khe cửa giống như miệng quái vật từ từ mở ra, Không Tĩnh, Thuận Trí đứng ở trước mặt cũng không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
Một bóng đen dán lên cánh cửa, khi ánh sáng của tuyết chiếu vào mặt anh thì lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái bóng màu đen chính là La Phi, hiện tại anh đứng ở cửa, có vẻ hơi mệt mỏi, một cái nhìn qua làm cho người ta có loại cảm giác không được nghỉ ngơi tốt.
“Gọi tôi có chuyện gì sao?” Anh dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Không Tĩnh, hình như anh cũng không phải đang hỏi chuyện, mà nghĩ nên nói cho đối phương biết cái gì?
“Quỷ không đầu kia lại xuất hiện!” Không Tĩnh có chút nghi ngờ nhìn La Phi, sau đó lại liếc hai mắt nhìn vào trong phòng.
La Phi không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Ông trông thấy rồi hả?”
“Không có.” Không Tĩnh ngẩn ra, giải thích, “Nhưng ông ấy và rất nhiều người ở đây nhìn thấy.”
Danh Sách Chương: