Anh ta trừng mắt nhìn tôi, khôi phục bộ dáng bất cần đời: “Thế nào? Đối thủ một mất một còn của tôi, thừa dịp hôm nay tại đây liền đi theo giúp tôi chọn đồ dùng sinh hoạt đi.”
“Được rồi, thấy anh đáng thương nên tôi mới giúp đấy.”
Vừa rồi tại club tư nhân, lúc Lục Bách Nghiêu tính tiền, tôi liếc thấy hóa đơn cũng không rẻ, dù sao bữa cơm kia hầu hết là do tôi giải quyết, ăn của người ta, thừa dịp chủ nhật có nhiều thời gian, tôi cũng không so đo cùng Lục Bách Nghiêu đi dạo siêu thị tiêu thực. Vì thế, tôi đi ở phía trước, Lục Bách Nghiêu đẩy xe theo sau, có chút giống vợ chồng son, mặc cho tôi ném vô số đồ dùng ném trong xe đẩy của anh ta. Đi dạo siêu thị hầu hết đều là các bà chủ của gia đình, Lục Bách Nghiêu cái người già trẻ đều ăn hết này vừa ra mặt liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đi tới đâu cũng để lại một đống hoa đào.
“A, nhóc con, sức quyến rũ mười phần nha~.”
Ăn no, tâm tình vui sướng làm tôi quên đi bản chất tự kỷ của Lục Bách Nghiêu.Quả nhiên vừa nghe tôi nói xong, anh ta liền khởi động motor tự kỷ: “Tất nhiên, gia chính là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn……………………..”
“Lục Bách Nghiêu, anh xong chưa?” Tôi chống nạnh nhìn anh ta, đối với chứng tự kỷ của anh ta tỏ vẻ bất mãn nghiêm trọng.
“Chưa xong.” Lục Bách Nghiêu ném cho tôi một ánh mắt như điện xẹt, thiếu chút nữa làm tôi trực tiếp giựt điện choáng váng ngay tại chỗ. Không hổ là phong lưu công tử kinh qua nhiều việc tay mơ sơ cấp như tôi ở trước mặt người ta liền bị biến thành giấy vụn.
Lúc xếp hàng tính tiền, Lục Bách Nghiêu vỗ vỗ vai tôi: “Tôi quên mua một thứ, chờ tôi quay trở lại lấy.”
Rốt cuộc tới lượt mình tính tiền, Lục Bách Nghiêu lấy tốc độ chạy một trăm mét chạy tới quầy thu ngân, mang theo vài hộp gì đó đặt lên quầy tính tiền, vẻ mặt cực kì dũng cảm nói: “Tính chung với nhau.”
Tôi đang tò mò với tính khí đại thiếu gia của Lục Bách Nghiêu, vật gì có thể làm cho hắn quay trở lại lấy, ánh mắt chuyển đến thứ đang nằm trên quầy thu ngân, sắc mặt trực tiếp tái luôn rồi. Mẹ nó, lại là áo mưa. Có phải muốn bị đánh hay không?
“Lục Bách Nghiêu, anh…………..anh………………..anh…………………….như vậy không tốt lắm đâu.” Vừa chuyển nhà, còn chưa có dọn dẹp xong đã nghĩ muốn mang đàn bà về nhà vui chơi, hơn nữa bây giờ còn làm một cách cực kì trắng trợn.
“Không phải là cô bảo tôi mua sao?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu vô tội nhìn tôi.
Mẹ nó, cái gì gọi là tôi bảo anh ta mua áo mưa?
Trong nháy mắt bởi vì những lời này của Lục Bách Nghiêu mà nhân viên thu ngân, các bác gái xếp sau chúng tôi dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn tôi…
“Hồi trưa tại club, không phải cô có nói chuyện với mẹ tôi sao?”
“Phải.”
“Không phải cô cùng mẹ tôi nói chuyện hai chúng ta sao?”
“Phải.”
“Trước khi mẹ tôi đi, không phải cô dặn tôi trước khi về nhà đừng quên mua cái này?”
“Phải………….”
Toàn bộ đều đúng nhưng vì sao lại có cảm giác không đúng ở đâu đó?
Mãi cho tới khi hai người ra khỏi siêu thị, đầu óc của tôi vẫn còn mơ màng: “Lục Bách Nghiêu, chờ một chút, vì sao tôi vẫn có cảm giác bị anh tính kế nhỉ?”
“Tôi có sao?” Lục Bách Nghiêu xách theo nhiều túi nhựa, bày ra bộ dáng vô hại cùng vô tội nhìn tôi.
Được rồi, không có…………………………