"Tiểu Cận, em đừng nói như vậy có được không?"
"Vậy anh hi vọng em nói cái gì?" Tôi hừ lạnh một tiếng hỏi lại: "Em cũng không phải là thầy tướng số ngồi ở quảng trường, không thể nói những lời mà anh thích nghe được!"
Sau khi nói xong tôi xoay người rời đi, trước mặt hai người này tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Lục Bách Nghiêu chạy tới muốn ngăn cản tôi nhưng bị tôi đẩy ra: "Đừng tới đây, Lục Bách Nghiêu, anh có biết anh làm cho em cảm thấy ghê tởm hay không?"
Tôi đối diện với bọn họ, lui về sau từng bước, Lục Bách Nghiêu không chút do dự tiến lên, Trương Húc đang đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu cũng có ý đồ muốn bước lại gần thì bị giọng nói lạnh băng của tôi ngăn lại: "Trương Húc, về sau anh và Lục Bách Nghiêu một người tôi cũng không muốn nhìn thấy."
Cảm giác tuyệt vọng điên cuồng xuất hiện trong lòng tôi làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Thời điểm biết được Trương Húc ngoại tình tôi cảm giác được trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh nhỏ làm cho tôi sợ hãi không dám yêu thêm một lần nào nữa. Rốt cuộc đến khi tôi thu thập được mười phần dũng khí thật sự muốn cùng Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ, tôi buông xuống tôn nghiêm, buông xuống cá tính, buông xuống cả bản thân mình cố gắng yêu thêm một lần nữa, muốn quý trọng người đàn đông này, cố gắng đón ý nói hùa với người nhà anh ta chỉ vì muốn có thể sánh vai cùng nhau nhưng đáp án sau cùng lại cho tôi biết toàn bộ những gì mình đã làm chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
A, chuyện này thật buồn cười.
Toàn bộ những gì tôi cố gắng thì kết quả chẳng qua chỉ là một trò hề!
Lúc bắt đầu tôi cho rằng chuyện chúng tôi yêu nhau giống như một vòng tròn vĩnh viễn không có điểm cuối nhưng cuối cùng chính Lục Bách Nghiêu đã làm cho tôi hiểu rõ hóa ra chúng tôi yêu nhau quả thật giống như một vòng tròn nhưng vĩnh viễn không có khởi đầu.
Tình yêu bắt đầu từ lời nói đối thì làm sao có thể ra hoa kết trái?
Nhưng đã từng gặp từng yêu nhau bây giờ làm sao có thể xem như không biết.
Quyết tâm cùng quân chấm dứt, không nói sinh tử chỉ nói tương tư.... .......
Không biết nằm ở trên giường khóc trong bao lâu nước mắt mới thoáng ngừng lại, tôi vẫn luôn cảm thấy nước mắt là một thứ yếu đuối cực kỳ nhưng lúc này ngoại trừ nó thì không còn gì có thể làm bạn giúp tôi tiếp tục chống đỡ nữa.
Ánh mắt khóc đến phát đau, tôi đứng dậy đi từ phòng ngủ ra phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, ánh mắt sưng lên giống như quả hạch đào, bộ dáng tiều tụy như thế này không phải là dáng vẻ nên có của một cô dâu sắp cưới.
Tôi dùng khăn mặt lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, hít một hơi thật sâu tận lực làm cho tâm tình của chính mình khôi phục lại bình tĩnh. Trước khi thi vào trường cao đẳng, baba chết thảm do bị tai nạn giao thông, thời điểm khó khăn như thế đều đã vượt qua thì bây giờ có gì là không thể vượt qua được?
Tôi lẳng lặng nhìn chính mình ở trong gương, một lần lại một lần nữa nói mình phải kiên cường, cho dù tất cả đều đã thay đổi nhưng mặc kệ lúc nào tôi đều không thể ngã xuống.
Tôi tự nói với mình: "Hạ Cận, mi phải cố lên!"
Tôi vỗ vỗ mặt mình tận lực nâng cao tinh thần sau đó mở đèn trong phòng ngủ, thu dọn quần ảo trong tủ bỏ vào trong vali.
Đã đi đến bước này nếu tiếp tục kéo dài chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tôi lôi kéo cái vali, mở cửa phòng ngủ chuẩn bị rời đi ngay đêm nay. Lúc ngang qua phòng khách thì có một mùi khói thuốc gay mũi truyền đến, tôi nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đang ngồi ở ghế sôpha, một tay kẹp chặt điếu thuốc còn chưa hết khói mà cái gạt tàn ở trước mặt anh ta đã đầy tàn thuốc.
Phòng khách không có bật đèn, rèm cửa được vén lên lộ ra ánh trăng nhàn nhạt, tôi nhìn thấy anh kẹp điếu thuốc chậm rãi đưa vào miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông này là người mà tôi đã từng yêu thương sâu đậm, yêu hàng lông mày đen như mực, yêu đôi mắt hoa đào xinh đẹp, yêu cái mũi cao thẳng, yêu đôi môi mỏng nhưng vào giờ phút này trong lồng ngực của tôi không có gì ngoài chán ghét, không muốn tới gần.
Tình yêu lúc tới thì oanh oanh liệt liệt đến cuối cùng khi phồn hoa tan hết thì cô đơn càng sâu thêm. Chúng tôi yêu nhau như chính nghĩa không hề chùn bước nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi xiềng xích vận mệnh.
Tôi quay đầu không nhìn anh ta, đặt chìa khóa lên trên bàn sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Thời điểm chân vừa mới bước đến cửa phòng thì vali đang cầm trên tay bị giữ lại, tay anh ta giữ chặt tay tôi lại ý đồ muốn ngăn cản.
Tôi lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Không buông!"
Tôi nâng mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Lục Bách Nghiêu , anh cảm thấy anh làm như vậy có ý nghĩa sao?"
Lời nói của Lục Bách Nghiêu tràn ngập kiên quyết: "Anh không cho em đi!"
Tôi cười lạnh: " Tim đã không còn nữa cho dù anh có mạnh mẽ ngăn người lại thì còn có ý nghĩa gì?"
Giọng nói của anh trầm trầm, bóng dáng cao lớn che khuất tôi: "Anh đã hôn qua em thì em phải là người phụ nữ của anh!"
A, Tôi có thể nói rằng anh đã hôn qua con Husky mới nuôi của Lão Phật Gia không? Lục Bách Nghiêu, chẳng lẽ anh nói rằng nó là con chó của anh sao?
Tôi mặc kệ lời nói của anh ta liều mạng bắt lấy cánh tay anh muốn giãy ra khỏi trói buộc sau đó rời khỏi người đàn ông giống như ác mà làm cho tôi sởn gai ốc này.
Mắt thấy tôi sắp thoát khỏi trói buộc của Lục Bách Nghiêu nhưng không nghĩ tới anh ta đột nhiên lại ôm lấy cả người tôi: " Em đã nói cả đời này đều sẽ không rời khỏi anh!"
Tôi hung hăng muốn né tránh, liều mạng kháng cự cái ôm của anh ta nhưng vẫn bị anh ta gắt gao ôm vào ngực như cũ làm tôi gần như không thở nổi.
Trong mắt tôi tràn đầy lệ: "Lục Bách Nghiêu, anh không xứng, anh hoàn toàn không xứng được em yêu."
Anh ta hôn tôi, hôn đến mức hô hấp tắc nghẽn: "Anh biết, toàn bộ đều do anh sai nhưng cũng đều vì anh yêu anh. Nếu để cho anh được lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ chọn làm như vậy, anh không hối hận."
Nụ hôn nóng cháy lan tràn giữa răng môi, hỗn hợp hơi thở đàn ông và mùi thuốc lá dày đặc. Tôi nhắm mắt lại, cả thân thể cứng ngắc mặc cho Lục Bách Nghiêu không kiêng nể hôn lên thân thể tôi nhưng tôi lại không hề có cảm giác. Cái hôn này không chỉ chôn vùi đi tình yêu đã mất của tôi mà còn chôn vùi luôn cả nội tâm đang chết lặng.
Tôi không hề có cảm giác mà hứng thú của anh ta cũng không cao, quả nhiên không lâu sau anh ta liền buông ra, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo tôi nói với anh ta: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta chia tay đi."
Làm cho tất cả toàn bộ đều kết thúc vào đêm nay đi.
Vẻ mặt của anh ta bỗng nhiên hiện lên lạnh lẽo, một đôi mắt thẳng tắp bắn về phía tôi sau một lúc lâu thì dịu đi: "Vợ, ngày Cá tháng tư còn chưa tới, nói đùa như vậy không vui đâu."
Tôi lặp lại lời lúc nãy một lần nữa, kiên quyết nói: "Lục Bách Nghiêu, em nói thật, em muốn chia tay!"
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, đôi tay bắt lấy bả vai tôi ngày càng siết chặt, cực kỳ cố gắng áp chế tức giận ở trong lòng: "Vợ, em phải biết rằng cả đời này Lục Bách Nghiêu anh sẽ không buông tay em!"