Mục lục
Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Đã trễ thế này mà còn dọn nhà?"

Lục Bách Nghiêu khép cái máy laptop lại, ôm lấy thân thể tôi: "Trước tiên dọn người tới đây đã."

....

Ánh mặt trời chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, vỡ thành những mảnh nhỏ tinh tế rơi đầy đất, cả thân thể của tôi nằm trên người Lục Bách Nghiêu, vừa mở cặp mắt ra câu đầu tiên tôi nói chính là "Em đói bụng."

Lục Bách Nghiêu híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại: "Kêu một tiếng chồng anh liền đi nấu cơm cho em."

"Chồng.... ....." Hai tay tôi ôm cổ Lục Bách Nghiêu không chịu buông, anh ở trên môi tôi nặng nề hôn một cái, nhè nhàng kéo hai tay của tôi từ trên cổ xuống sau đó bắt đầu mặc quần áo rời giường.

Tôi liều chết cùng chăn mền đấu tranh một lúc cuối cùng cũng chiến thắng được cái đồ khốn này, mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy. Thừa dịp Lục Bách Nghiêu đang ở phòng bếp nấu nướng tôi vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản sau đó liền lục một cái áo sơmi từ trong tủ của Lục Bách Nghiêu mặc vào rồi đi ra ngoài.

Sơmi của Lục Bách Nghiêu rất lớn, tôi mặc lên thì dài đến mông, rộng thùng thình mặc rất thoải mái. Tôi mới vừa từ trong phòng lượn ra ngoài thì đã nhìn thấy bóng dáng Lục Bách Nghiêu đang ở phòng bếp nấu cơm.

Áo sơmi trắng trên tay anh được cuốn lên, trên tay đang cầm dao rất thành thạo cắt rau củ, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bếp vây quanh người anh một tầng ánh sáng nhu hòa làm cho tôi đang đứng ở cửa bếp nhìn anh trong mắt liền thoáng qua một cảm giác tươi đẹp.

Quả thật Lục Bách Nghiêu là một người đàn ông vô cùng ưu tú, phụ nữ lượn lờ vây quanh người anh rất nhiều nhưng ai có thể nghĩ đến giờ phút này anh đang tự mình nấu canh bổ cho tôi.

Tôi đứng ở cửa phòng bếp có chút thất thần nhìn Lục Bách Nghiêu, anh không quay đầu lại mà nói một câu: "Vợ heo lười nhà ta đã rời giường, chịu đựng một chút nữa lập tức sẽ có cơm ăn."

Hình như là sau một hồi không thấy tôi đáp lại Lục Bách Nghiêu xoay đầu, ánh mắt rơi vào chân tôi, nhíu mày một cái: "Tại sao lại không mang dép, bên ngoài không có trải thảm, chút nữa cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Anh thả dao trên tay xuống, đi vào phòng ngủ mang đôi đép của tôi ra, ngồi xổm xuống giúp tôi mang vào chân, lại lôi kéo tôi đi tới bàn ăn sau đó ngồi xuống.

Thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện món ăn đã được bày ở trên bàn: Cá chần nước sôi, đường thố bài cốt, khoai tay xắt sợi chua cay, khổ qua xào. Sắc hương vị đều đầy đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

"Anh đi nấu thêm một món canh, đợi thêm chút nữa." Lục Bách Nghiêu vỗ vỗ lưng tôi sau đó xoay người đi vào bếp.

Đợi đến lúc Lục Bách Nghiêu bưng một tô canh cải xanh nấu trứng nóng hôi hổi đặt lên bàn ăn thì tôi lập tức gặp một miếng cá bỏ vào trong miệng, vốn cho rằng ở trên bàn ăn một thời gian như vậy thì đã nguội rồi nhưng không nghĩ tới lại nóng tới mức làm cho tôi phun ra cái dĩa bên cạnh, lẽ lưỡi lấy tay quạt gió: "Thật là nóng."

Lục Bách Nghiêu cười nhạo nhìn tôi: "Vừa mới vớt trong nước sôi ra làm sao có thể không nóng cho được? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như con nít vậy?"

Anh vừa nói vừa cầm lấy cái chén của tôi, gắp thật nhiều cá bỏ vào trong đó, tỉ mỉ bỏ đi xương cá sau đó đẩy về phía tôi.

Trước kia tôi vẫn cho rằng anh là một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà vị trí của hai chúng tôi đã thay đổi, anh dần dần biến thành một người đàn ông chân chính, để ý đến tất cả các thói quen sinh hoạt của tôi, hiểu được như thế nào gọi là chăm sóc, thấu hiểu.

Có một thời gian Lục Bách Nghiêu vẫn luôn đi theo bên người Lão Phật Gia học hỏi kinh nghiệm, lại nói đây là lần đầu tiên anh nấu cơm cho tôi ăn nhưng mùi vị lại cực kì tốt.

Tôi ăn hết cả một chén cá sau đó lại đẩy trở về, cắn chiếc đũa để cho Lục Bách Nghiêu tiếp tục gỡ xương cá. Tôi vốn cho rằng Lục Bách Nghiêu sẽ trừng trị tôi nhưng tính tình anh lại cực kì tốt, không có nổi giận nhưng cũng không cho phép tôi ăn cá nữa mà gặp một miếng khổ qua bỏ vào trong chén tôi.

Tôi bĩu môi, cầm đũa gắp trả trở về chén của anh: "Không ăn, đắng lắm."

Lục Bách Nghiêu lại trực tiếp gắp lên, đưa tới miệng tôi, dụ dỗ: " Anh bỏ đi gân khổ qua rồi, trước đó còn dùng nước lạnh ngâm qua, không đắng đâu. Cá chần nước sôi ăn nhiều thì bị nóng thêm một chút khổ qua là vừa đủ trung hòa."

Tôi kinh ngạc nhìn, thử cắn một cái, cũng không phải là quá đắng nhưng mùi vị dù sao cũng không tốt bằng cá chần nước sôi nên liền đưa đũa gắp miếng khổ qua bỏ lại trong chén Lục Bách Nghiêu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK