Mục lục
Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đứng lên, lượm điện thoại di động rớt ở dưới đất, nhìn anh ta nặng nề nói: "Em còn có đứa bé, còn phải quản lí tiệm sách, không tinh lực có lớn như vậy để đi xem mắt hay cùng một người tìm hiểu từ từ đến khi hiểu rồi mới bàn về cưới gả. Bên cạnh đó áp lực cũng rất lớn, tương lai đứa bé ra đời sẽ rất khó khăn trong vấn đề hộ khẩu, em không muốn đứa bé bị mọi người cười nhạo là không có ba nên định tìm một người thay thế, trước khi kết hôn sẽ nói rõ ràng mọi chuyện nên cũng không cần cảm thấy mắc nợ người ta."

Lục Bách Nghiêu tiếp tục hỏi tôi: "Em kết hôn là muốn đối phó với mọi chuyện đúng không? Cho người nhà nhìn? Đánh đổi cả cuộc đời mình có đáng giá không?"

Ở trong mắt tất cả mọi người, việc tôi kết hôn cũng chỉ là trò đùa thôi sao?

Nhưng có ai biết mỗi một lần muốn kết hôn thì tôi đều thật sự muốn nắm tay người đó đi hết cả cuộc đời.

Có đáng giá hay không?

Trong từ điển của cuộc đời tôi không bao giờ có thể tìm thấy được từ này nữa.

Mặc kệ có đáng giá hay không thì ở trong mắt tôi đứa bé mới là thứ quan trọng nhất.

Tôi trầm mặc không biết trả lời như thế nào, định thuận miệng nói: "Nếu như về sau trôi qua không hài lòng thì qua mấy năm liền chia tay thôi."

Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, trên mặt hiện lên tức giận rất rõ ràng nhưng lại cố gắng khắc chế, giọng nói cũng đang run lên: "Con mẹ nó, em đang nói tiếng người sao? !”

Sau khi nói xong thì anh ta liền đứng dậy rời đi đến cả điện thoại di động đang để ở trên bàn đều quên cầm theo. Tôi cảm thấy hoàn toàn rối loạn muốn đuổi theo giải thích một chút nhưng không biết nên nói như thế nào mới phải, dù sao đây thật sự là ý của tôi: Tùy tiện gả cho một người, sau đó nuôi lớn đứa bé thật tốt, cả đời này dù có trôi qua tẻ nhạt không có tình yêu thì cũng không sao cả.

Tôi ngơ ngác ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vốn cho là Lục Bách Nghiêu sẽ không trở lại nữa nhưng khoảng chừng hai mươi phút sau thì anh ta trở lại.

Nhìn qua thì sắc mặt của anh ta có vẻ không tốt lắm, hốc mắt đỏ lên, lúc lại gần có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nồng đậm trên người anh ta, chắc là vừa rồi ra bên ngoài để hút thuốc lá.

Tôi không biết bây giờ mình nên nói cái gì, do dự một chút cuối cùng vẫn không có mở miệng mãi cho đến một lúc sau Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: "Em cảm thấy em làm như vậy có công bằng với anh không?"

Hai người chúng tôi cũng đã đi tới bước này, ngoại trừ trong bụng có một đứa bé thì hai người đã sớm không còn dính dáng gì tới nhau, vậy thì quan tâm đến cái quái gì công bằng hay không công bằng?

Thời điểm xì căng đan của anh ta và Hoàng Vũ Vi huyên náo đầy trời thì anh ta có cố kỵ gì đến tôi đâu, bây giờ tôi muốn kết hôn thì anh ta có tư cách gì hỏi tôi câu này?

Tôi không nói gì, nghĩ đến đây khóe mắt chua xót, phải…. "nhẫn nhịn " nhưng nước mắt cứ muốn tràn ra, cuối cùng sau một lúc lâu im lặng thì Lục Bách Nghiêu nhận một cú điện thoại, sau đó nhìn tôi một cái rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

Lúc anh ta xoay người rời đi thì tôi đuổi sát theo ra ngoài, nhìn thấy anh ta ngồi vào trong một chiếc xe. Tôi cho là anh ta sẽ lái xe đi nhưng anh ta vẫn không có nổ máy mà ngồi trong xe chờ đợi.

Tôi không hiểu đứng ở trước cửa nhà hàng, đang do dự có nên tiến lên hay không thì đã nhìn thấy Hoàng Vũ Vi nhanh chóng ngồi vào xe của anh ta. Hoàng Vũ Vi đội mũ và đeo mắt kiếng, lúc đi bộ đầu cúi rất thấp nhưng bóng dáng kia lại rất quen thuộc, chỉ cần liếc mắt thì tôi liền nhận ra cô ta.

Tôi thấy cô ta lên xe Lục Bách Nghiêu sau đó Lục Bách Nghiêu khởi động xe nghênh ngang rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của tôi. . . . . .

Tôi kinh ngạc đứng im tại chỗ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Hoàng Vũ Vi ngồi lên xe Lục Bách Nghiêu, một hồi lâu mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

Một lát sau tôi lấy điện thoại di động ra, vội vã gọi điện thoại cho người đàn ông mà tôi đang chuẩn bị kết hôn: "Không phải là anh muốn tìm một người kết hôn càng nhanh càng tốt sao? Chúng ta kết hôn đi."

Tôi nghe thấy một giọng nói vui mừng vang lên trong điện thoại: "Được."

Tôi bắt đầu liên lạc với người đàn ông này từ mấy ngày trước, anh ta là quản lý ngân hàng, công việc rất tốt, dáng dấp cũng không tệ chỉ có điều anh ta là gay. Vì đã hơn 30 tuổi nên bị người nhà ép buộc kết hôn. Trước đó ba anh ta bị bệnh nặng phải nằm viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, tâm nguyện cuối cùng của ông trước khi chết là có thể nhìn thấy được con trai của mình kết hôn.

Yêu cầu kết hôn của anh ta rất gấp nhưng lại cùng tôi không mưu mà hợp, chúng tôi đều vội vã muốn tìm người kết hôn và kết hôn nhưng lại không đăng kí. Anh ta là vì ba của mình mà tôi là vì đứa bé của tôi. Chúng tôi đã gặp mặt nhau một lần, tôi nói cho anh ta biết chuyện mình mang thai, anh ta lắc đầu bảo không ngại còn nói rất may mắn vì đứa bé này tới kịp thời, vừa vặn có thể làm cho ba anh ta an tâm rời khỏi nhân thế, không cần lo lắng cho anh ta nữa.

Người này tên là Lâm Huy, lúc này anh ta đang ngồi đối diện với tôi, lời nói rất chân thành: "Tôi hi vọng cô có thể sắp xếp thời gian đi theo tôi một chuyến bệnh viện, bác sĩ nói thời gian còn lại của ông ấy thật không nhiều lắm. Mặt khác, tôi hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn. Tôi biết rõ yêu cầu của tôi có chút làm cho người khác khó chịu nhưng mà chỉ cần cô giúp tôi lần này thì tương lai con của cô ra đời, tôi đồng ý cùng cô nuôi dưỡng, chăm sóc nó. Đời này tôi không thể nào có con, tôi có thể coi nó như là con ruột của chính mình mà nuôi dưỡng, chăm sóc."

Tôi gật đầu một cái: "Được, tôi đồng ý việc nhanh chóng kết hôn."

Điều làm tôi cảm động chính là người đàn ông này rất có hiếu, mặc khác là anh ta nói anh ta đồng ý chăm sóc đứa bé của tôi.

Sau đó tôi cùng Lâm Huy đi đến bệnh viện thăm ba của anh ta. Mặc dù ốm đau triền miên nhưng nhìn thấy tôi đến thì trên mặt ông liền lộ ra một nụ cười khó có được.

Chúng tôi nói cho ông biết chúng tôi đã bí mật lui tới hai năm, lúc trước không nói cho người trong nhà biết là bởi vì tình cảm còn chưa quá ổn định, bây giờ đã có đứa bé cho nên mới tính đến chuyện kết hôn.

Ông ấy nghe được chúng tôi nói như vậy, thì trên gương mặt bị ốm đau hành hạ có chút buồn rầu liền tràn đầy nụ cười, liên tiếp nói với người bạn già của mình là “Rất tốt, rất tốt”.

Lúc rời đi, ông nắm tay của tôi, chân thành tha thiết nói: "Cháu là đứa bé ngoan, cháu đi theo Tiểu Huy là uất ức cho cháu, bác sẽ nói thằng nhóc này chăm sóc cho cháu thật tốt."

Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi dẫn Lâm Huy về nhà mình, Lão Phật Gia cùng ba Lưu về nhà đột nhiên thấy trong nhà có thêm một người đan ông thì tràn ngập tò mò. Ngoại trừ người đàn ông là gay thì ở các phương diện khác điều kiện đều rất tôt, hoàn toàn là loại hình con rể lý tưởng.

Hai chúng tôi giả tạo một đoạn tình cảm yêu đương chóng vánh, nói với Lão Phật Gia và ba Lưu rằng chúng tôi gặp nhau ở ngân hàng sau đó lại ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, cảm giác cả hai bên không tệ, sau đó không lâu thì hai người chúng tôi liền xác định quan hệ yêu đương bí mật.

Thời điểm nói chuyện được một nửa, Lâm Huy đi toilet thì Lão Phật Gia thừa cơ hội này hỏi tôi: "Cậu ta có biết về đứa bé trong bụng con không?"

Tôi gật đầu một cái: "Anh ta biết. Con đã nói với anh ta rồi, anh ta nói anh ta không ngại, anh ta đồng ý cho đứa bé này được sinh ra còn nói về sau sẽ chăm sóc nó như là con ruột của chính mình."

Lão Phật Gia nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: "Bây giờ vẫn còn đàn ông độ lượng như vậy hả?"

Vào đúng lúc này Lâm Huy từ toilet trở lại, chân thành nói Lão Phật Gia : "Dì, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi cho nên con cũng hi vọng Hạ Cân sinh đứa bé này ra, con thật sự không ngại."

Lão Phật Gia khẽ gật đầu: "Được, vậy thì tốt. Chỉ là hình như các con quyết định kết hôn quá gấp gáp rồi?"

Tôi vội vàng giải thích với lão phật: "Mẹ, thời gian không là vấn đề, quan trọng nhất là ở đúng thời gian gặp đúng người, lại nói bụng của con thật sự không chờ được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK