Mẹ nó, cháy khét như vậy rồi mà còn bảo tôi ăn.
Bình thường vẫn nghe Đồng Yến bát quái chuyện yêu cầu của phụ nữ, Lục Bách Nghiêu đối với bạn gái bên người vung tiền như rác, trang sức quần áo đều là mốt mới nhất. Hiện tôi đến lượt tôi, tới con cá cũng còn chưa có nữa là, tên khốn đáng chết, đáng chết.
Tôi xoay người chửi bậy đối với bóng lưng đang rời đi của anh ta: “Lục Bách Nghiêu, anh là phiên bản hiện đại của Grandet. Keo kiệt chết người.”
Đối với Lục Bách Nghiêu, cái loại người không biết xấu hổ này, nghe câu nói như vậy vẻ mặt đều là ngàn năm không đổi, nhẹ nhàng quăng bốn chữ: “Cảm ơn khích lệ!”
Khích lệ cái đầu anh á!
Tôi tức giận nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, một lúc sau nghe âm thanh “xèo xèo” bên tai ngày càng lớn thì mới phát hiện ra quên chưa tắt bếp. Hiện tại con cá trong nồi đã không còn rõ tung tích, hoàn toàn là một đống đen thui!
Đêm nay thật sự sẽ không bắt tôi ăn hết đống đen đen này chứ?
Tôi nhanh chóng tắt lửa, tay chân luống cuống lấy con cá từ trong nồi ra, không nghĩ động tác quá mức kịch liệt, không kịp đỡ lấy, một nồi dầu sôi liền bay thẳng đến chân tôi rồi đổ xuống, mà cái đống đen thui kia cũng rơi phịch xuống nền nhà, trọng tâm không vững làm tôi trượt chân té ngã.
Ặc
Thật là một cú ngã quá đep!
Cũng không phải lo lắng vì phải ăn con cá mà tôi chỉ lo lắng cái chân vừa lành không bao lâu lại bị thương nặng lần nữa!
Tôi bất tri bất giác ngửa mặt lên trời thét dài: “A_______________”
Phỏng chừng do tiếng kêu của tôi quá mức thảm thiết, Lục Bách Nghiêu liền nhanh chóng chạy xuống phòng bếp.
Sau khi anh ta vào bếp liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy:tôi ngã chỏng vó nằm vật trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái nồi, một vũng dầu mỡ, nhất là một đống đen đen hoàn toàn không rõ hình dạng đang nằm trên sàn nhà.
Lục Bách Nghiêu tức giận không nhịn được, ngoài miệng mắng tôi không biết đến hai từ khách khí là gì: “Cô, cái người phụ nữ ngu ngốc này, ngốc chưa từng thấy. Trong đầu cô chứa toàn bã đậu hả? Như vậy cũng có thể té ngã được?”
Anh ta bước lại đây ôm tôi lên, đi thẳng đến phòng ngủ sau đó ném tôi xuống giường, nhìn vết phỏng trên chân tôi. May mà có một tầng băng gạc bao lấy, dầu nóng chỉ làm bỏng lớp trên, cùng với “trụng dầu móng heo” vẫn còn cách một khoảng xa lắm.
“Cô đừng động đậy, tôi đi gọi điện thoại trước. Lục Bách Nghiêu lấy điện thoại di động ra, bộ dáng rối ren thậm chí còn có vài phần luống cuống: “Chi Dương, là mình, mình có việc, cậu mau mang thuốc trị bỏng lại đây.” Sau khi Lục Bách Nghiêu nói xong lại nhanh chóng nhắn tin địa chỉ nhà trọ.
Cái người “Chi Dương” trong miệng Lục Bách Nghiêu tới rất nhanh, tôi không nghĩ tới là bác sĩ hôm trước gặp ở nhà của Lục Bách Nghiêu. Người này cùng Trương Húc giống nhau, đều là nam nhân có bóng lưng xinh đẹp.
Trong chớp mắt bác sĩ kia nhìn thấy tôi, trong mắt liền mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Lục Bách Nghiêu nói: “ Cậu nói gấp như vậy mình còn tưởng rằng cậu bị thương tới mức không động đậy được chứ.”
Giờ phút này một lòng một dạ của Lục Bách Nghiêu đều đặt trên người tôi, ngăn lời nói của vị bác sĩ kia lại: “Trước đừng nói chuyện này, cậu mau tới đây nhìn giúp cô ấy. Lúc trước chân cô ấy bị trật, bây giờ lại bị phỏng dầu mình cũng không dám tùy tiện di chuyển.”
Không dám?
Tôi có chút khó tin nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, ở trong mắt tôi anh ta luôn là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất mà nay lại dùng hai từ “không dám” này.
Nhận thấy được ánh mắt của tôi nhìn qua, Lục Bách Nghiêu liền hung hăng trừng mắt, liếc tôi một cái: “Cô, cái con heo này, sẽ không ngu tới mức tự giết mình chứ?”