Sau khi nhìn thấy ba dấu chấm than ở sau tin nhắn, tôi liền giật mình. Hiện tại đúng là cuối tháng, lập tức sẽ đến đầu tháng là thời điểm phát lương, còn gì có thể ác hơn so với chiêu tiền thưởng chuyên cần này của Lục Bách Nghiêu nữa. Thế nhưng lại dùng toàn bộ tiền thưởng chuyên cần ra uy hiếp tôi, thật là đáng ghét!
Trong khoảng thời gian này quả thật công ty có nhận một hợp đồng lớn, muốn tăng ca cũng không phải là quá đáng, nhưng vấn đề quan trọng chính là đây là lần hẹn hò đầu tiên của tôi cùng Trương Húc! Như thế này thì có thể cảm nhận được cái gì gọi là lần đầu tiên sao?
Thầm mến nam thần mười năm, lâu như vậy, cuối cùng cũng tu thành chín quả. Thời điểm đang muốn tận hưởng thành quả của mình thì liền bị tin nhắn tăng ca hủy hoại trong chớp mắt, phải nói là con mẹ nó tim gan phổi thận!!!!
“Làm sao vậy, Tiểu Cận?” Trương Húc cũng phát hiện ra tôi có chút không thích hợp, thân thiết hỏi.
“Công ty nhắn tin đến, bỗng nhiên muốn tăng ca.” Tôi nhất thời làm vào quẫn bách, do dự giữa tình yêu và công việc, hẹn hò và toàn bộ tiền thưởng chuyên cần.
“Công việc là quan trọng, anh đưa em đến công ty.” Trương Húc lập tức săn sóc đứng lên, trả tiền sau đó lái xe đưa tôi đến công ty.
Lục Bách Nghiêu quy định 15 phút, ở trên đường tôi liền thúc giục Trương Húc đi nhanh lên một chút. Lúc tôi vội vã chạy đến công ty cách khoảng thời gian quy định không quá 1 phút.
“Đến thật đúng giờ.” Lục Bách Nghiêu dựa người vào cửa, cười đến vẻ mặt yêu nghiệt.
Mặc dù ở trong lòng thầm mắng “đồ cặn bã” nhưng trên mặt tôi vẫn miễn cưỡng kéo ra nụ cười, nhìn về phía Lục Bách Nghiêu: “Lục tổng thật là chuyên nghiệp.”
Lục Bách Nghiêu hừ lạnh nhìn tôi cũng không thèm đáp lại. Cũng không lâu lắm, các đồng nghiệp trong công ty liền tới trình diện, lãnh đạo trọc đầu cũng lại đây chỉ đạo vài câu sau đó để cho mọi người tự phân công công việc.
Sớm công nhận, trễ không nhận, công ty lại cố tình vào lúc này nhận một cái án tử lớn như vậy, thật không hiểu là tôi đã trêu chọc tới ai rồi. Chuyện tình của tôi và Trương Húc thật vất vả lắm mới có chút tiến triển lại nghĩ tới mấy ngày tiếp theo phải ngựa không ngừng vó, bôn ba làm thêm giờ làm tôi có loại cảm giác “thật không có thiên lý”. Thật sự là tăng ca khổ, tăng ca mệt đã vậy tăng ca còn không có lương.
Đến 10 giờ tối, công việc mới chỉ xong một nửa, xem ra hôm nay không làm tới một hai giờ sáng thì tôi đừng hòng mơ tưởng được về nhà.
Nhịn không được ngáp mấy cái liên tục, tôi đang tính đi phòng giải khát pha tách cà phê rồi trở về tiếp tục phấn đấu thì bắt gặp Lục Bách Nghiêu ở chỗ này.
“Mệt mỏi sao?” Lục Bách Nghiêu nhìn tôi hỏi.
“Lời này thật là vô nghĩa.” Đổi lại lúc bình thường, trừ lúc quá hưng phấn hoặc là bị Lão Phật Gia nghiêm hình bức cung thì đến mười giờ tôi sẽ cùng giường của mình trao đổi tình cảm. Bây giờ đã đến lúc ngủ, có thể không mệt mỏi sao?
Lục Bách Nghiêu đứng tại chỗ nhìn tôi, hình như muốn nói cái gì đó: “Hạ Cận, cô cùng với Trương Húc………….”
Anh ta còn chưa mở miệng nói xong, Trương Húc đã gọi điện tới.
“Trương Húc, tại sao lại là anh?” Tôi hưng phấn nhận điện thoại.
“Anh ở dưới lầu, mau xuống đi.”
“Được.” Vừa nghe nói anh đang ở dưới lầu, toàn thân cao thấp của tôi làm sao còn có thể buồn ngủ nữa, hết thảy đều bị vui mừng thay thế, buông cái ly trên tay liền chạy xuống dưới lầu.
Hình như Lục Bách Nghiêu ở sau lưng tôi gọi một tiếng, nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng nào nữa hoặc có thể tôi nghe nhầm nên không để ý nữa, một lòng một dạ bay tới chỗ Trương Húc.