”Bốp” “Ai cần nghe cậu nói mấy chuyện này, ít phí lời lại đi!” Thuần Khanh mất kiên nhẫn, vơ đại quyển sổ trên bàn cuộn lại đập cộp vào đầu Tiêu Yêu Diệp, một cái sừng mọc lên.
”Được được tớ nói.” Tiêu Yêu Diệp đáng thương xoa xoa quả trứng mới mọc trên đầu, thầm nghĩ nó tròn vậy không biết sau này có nở ra chim con hay không? Bị đánh hoài chắc cuồng SM quá. “Cậu có nhớ lần dẫn cậu đến gặp bà ấy không? Bà ấy đến giờ vẫn còn xem cậu là con dâu có tướng mạo xuất sắc nhất. Tớ không dám nghĩ đến nếu như bà ấy biết cậu là đàn ông, hình tượng của tớ trong lòng bà sẽ sụp đổ mất. Bà ấy sẽ khóc giống bão tháng 7, nước mắt sẽ giống sóng thần ngập nửa đời sau của tớ.” Tiêu Yêu Diệp nghĩ tới tương lai u ám ấy thôi đã rùng mình một cái, da gà rụng cả rổ, đầu tóc vốn được nhuộm trắng lại bạc thêm vài sợi.
”Thì sao?” Mẹ cậu liên quan gì với tôi chắc? Bà khóc thì cậu chịu, dù sao cũng chỉ ngập nửa đời sau của cậu, có lan sang nửa đời sau của tôi đâu mà phải lo. Hừ!
Tiêu Yêu Diệp chớp chớp mắt to ngập nước, nói vào trọng tâm: “Lâm Thanh là con trai đối tác của ba tớ, cậu ta có tới chơi vài lần, không biết từ đâu biết được chuyện này. Hắn ta uy hiếp tớ!”
”Lôi kéo chúng ta vào, là cậu phải không?” Lâm Thanh...ra tay rồi sao?
”Biết hắn ta nắm được gì không? Là mấy tấm hình trong điện thoại của tớ.” Tiêu Yêu Diệp đắc ý vẫy vẫy cái điện thoại trước mặt Thuần Khanh. Hí hí, Thuần Khanh nôn nóng mà cầm lấy điện thoại của mình kìa...
Thuần Khanh đính chính lại, không phải cầm, mà là giật lấy, màn hình khoá, màn hình nền, màn hình chính...mỗi cái một hình khác nhau, toàn là ảnh của anh. Để xem thư viện ảnh nào... anh càng xem sắc mặt càng tăm tối: tất cả không ngoài hình của anh, ngọc thụ lâm phong đi đứng ngồi nằm ăn uống chơi làm... kiểu nào cũng có. Hai tay anh run lên chứng tỏ đang giận dữ: “Là cậu chụp lén hết phải không?”
Tiêu Yêu Diệp anh dũng khơi lên tinh thần không sợ hiểm nguy, toét miệng tự hào: “Đúng vậy, kĩ thuật chụp hình của tớ rất tốt mà!”
”Crắc.” Vừa nói xong nhìn lại, cái điện thoại đáng thương đã gãy đôi dưới chân Thuần Khanh. Tiêu Yêu Diệp nhiều tiền thì tiếc gì cái điện thoại, anh khó có khi đắc ý như bây giờ: “Thuần Khanh, cậu nên biết là tớ có lưu lại hết đấy, một tấm cũng không chừa.” Tay móc từ trong túi ra hai vé máy bay chỗ ngồi cạnh nhau, vẫy vẫy: “Hai chúng ta là một nhóm, tớ mua vé máy bay luôn rồi còn có khách sạn hướng ra biển nữa...ouch...”
Thuần Khanh đánh người cướp vé, trước khi đi còn để lại một câu: “Tớ sẽ đi, cậu thì miễn đi.” Tớ sẽ không cho phép bất cứ ai xen vào giữa tớ và thê quân, dù cậu hay là Lâm Thanh kia cũng vậy.
Buổi chiều tan học, Gia Áo kéo Thuần Khanh đi mua...kem chống nắng.
Trong nguyên tác cô có nhớ ngày hôm sau vì Thuần Khanh đi mua kem chống nắng cho cô mà bị Lăng Băng chặn lại, cuối cùng đến trễ. Cô sẽ không để việc đó xảy ra đâu.
Nhưng mà Thiên đạo lại giống một đứa trẻ ngang ngược, nó không cho phép mọi chuyện diễn ra mà không đúng trình tự, dù cho trước đó đã sai rồi!
Thuần Khanh vừa bước ra cửa tiệm mỹ phẩm liền cảm thấy có một vật xé gió mà lao đến, anh bắt lấy, thì ra là một cành hoa hồng.
”Quý Thuần Khanh.” Đối diện là một nhóm người, kẻ cầm đầu vừa gọi anh thì đeo mặt nạ. “Nhìn cũng đẹp nhỉ?”
”Người nào buồn chán vậy?” Anh vứt bông hoa vào sọt rác, phủi phủi tay. Thuần Khanh xoay người, nghĩ bụng phải nhanh rời đi, thê quân sắp ra rồi.
Nhưng mà thấy anh sơ hở đưa lưng về phía mình, người đeo mặt nạ lao tới, Thuần Khanh theo phản xạ nghiêng mình né tránh. Nhưng...
”Ngươi, dùng dao?”
Trên tay người kia là lọn tóc của Thuần Khanh, người kia xoay xoay con dao rồi cất vào người, nắm lọn tóc ấy: “Hừm, sợi tóc cũng bén thật, nếu kéo thử thì cậu sẽ biết thôi. À, hôm nay đi chơi với tôi, thế nào?”
Thuần Khanh nhăn mặt: “Tôi còn có việc, không có hứng thú.”
Anh không hứng thú nhưng đối phương lại có, nó thể hiện rõ ràng qua giọng nói: “Rất lạnh lùng!” Cùng với đó, người kia lại lấy đà nhảy lên, bổ nhào về phía Thuần Khanh, đanh giọng. “Cậu ít ra vẻ lại cho tôi.”
Thuần Khanh lật người, lại tránh được, nhưng mà mồ hôi lạnh đã điểm vài giọt trên trán, thân thủ của tên này rất mạnh.