Cuối cùng, Gia Áo tìm thấy Thuần Khanh trong công viên gần nhà. Cô không nói hai lời, kéo anh ra xe, mở cốp lấy ra mũ bảo hiểm tự tay đội cho anh, lấy điện thoại ra nhắn tin cho đám Vũ Thần chuẩn bị, rồi chở anh đi.
Thuần Khanh vẫn không hiểu gì, không phải là không cần gặp anh sao? Sao lại không nói lời nào hết vậy?
Nhưng anh không kịp suy nghĩ nhiều, vì Gia Áo tăng tốc độ, phóng đi như bay trên sa lộ làm anh phải ôm chặt vào cô, hai mắt nhắm nghiền. Thật quá kích thích rồi.
Ở bờ biển, mọi người nghe tiếng xe phân khối rồ rồ tới gần, liền nhanh chóng ẩn nấp vào vị trí đã định sẵn. Vì vậy, khi Thuần Khanh xuống xe, anh chỉ thấy bãi biển đen đặc, không có một tia sáng, màn đêm bao phủ mọi thứ, che giấu mọi thứ, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào và từng cơn gió lạnh mang theo vị tanh mặn thổi vào.
Gia Áo tắt chìa khoá, đèn xe tắt phụt, trong phút chốc, Thuần Khanh hoang mang trong bóng tối, thì một bàn tay ấm áp luồn qua eo anh, một cơ thể dán vào sau lưng. Anh cứng đờ, biết rõ đó là thê quân của mình.
"Ngoan nào, nhìn ra biển."
Thuần Khanh nghe theo, nhìn ra biển xa. Từ một màu đen đặc bỗng xuất hiện đốm sáng li ti, rồi sau đó, đốm sáng ấy biến mất, nhưng chỉ vài giây, trên bầu trời, một bông hoa lửa nở rộ rực rỡ.
Là pháo hoa.
Có bông hoa kia mở màn, những đoá hoa khác đua nhau bay lên, nổ bùm bụp, chiếu sáng cả một vùng trời. Trên mặt biển sáng lấp lánh hiện lên hình dáng một con thuyền buồm cổ xưa, lúc thấy lúc không, được pháo hoa chiếu vào, vừa thần bí vừa lãng mạn.
Tràng pháo hoa kéo dài mười phút rồi kết thúc. Mặt biển lại quay trở về tĩnh lặng và tối đen, giống như trước đó chỉ là một ảo giác.
Anh định xoay người lại thì Gia Áo giữ chặt lấy anh, cằm cô vẫn tì lên vai anh, thổi khí vào tai làm anh đỏ mặt: "Chú ý kìa."
Thuần Khanh tiếp tục nhìn, anh như nghe văng vẳng tiếng nhạc piano, một giai điệu du dương nhẹ nhàng. Ngoài khơi, con thuyền sáng lên, vàng rực rỡ, pháo hoa lại bay lên trời, lần này nó vẽ ra hàng chữ: "Thuần Khanh, Gia Áo yêu anh" màu hồng ở giữa. Hai tháp hải đăng hai bên chiếu ánh sáng vào mặt biển mênh mông, đong đưa qua lại. Sau đó, cả bãi biển cũng sáng lên nhờ ánh đèn huỳnh quang, làm Thuần Khanh thấy rõ bãi biển không trống rỗng mà cắn đầy các trụ đèn, có vài người thắp nến lên, tạo thành hình một trái tim, bên trong là khoảng trống. (Mia: valentine trong mơ của ta...)
Gia dẫn anh tới khoảng trống ấy, khuỵ một chân xuống, lấy nhẫn trong túi áo ra: "Thuần Khanh, em yêu anh, lấy em nhé?"
Thuần Khanh hai mắt ngập nước, hạnh phúc quá bất ngờ, quá mãnh liệt làm anh lúng túng. Mới nửa tiếng trước anh còn cảm thấy cô đơn lạc lõng đây mà.
"Thê quân, anh đã là người của Tô Gia rồi."
"Sao mà giống được chứ? Lúc nhỏ ba mẹ chúng ta kết thân giao, anh và em vẫn chưa có biết yêu là gì. Đây là chính em muốn cưới anh, là vì yêu anh chứ không phải vì một hôn ước nào cả. Thuần Khanh, nhận lời nha."
Anh nhận lấy, câu "anh đồng ý" được anh nói trong nước mắt. Gia Áo đau lòng hôn lên dòng nước mặn mặn ấy. Rồi cô lấy chiếc hộp màu nhung đỏ trên tay anh, mở ra, lấy nhẫn ra khỏi hộp đeo cho anh. Thuần Khanh cũng tự tay đeo nhẫn cho cô.
"Anh rất vui, thê quân, cả hạnh phúc nữa."
"Em biết, em cũng vậy."
Gia Áo phất phất tay, các cặp đôi nam nữ bước ra khiêu vũ, ai nấy cũng mặc quần áo lộng lẫy. Thuần Khanh cảm thấy, lần sau anh vẫn nên nghe theo lời Mạc Vân thì hơn, bộ quần áo vận động của anh trong hoàn cảnh này thật là khó coi.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
Gia Áo làm ra một động tác mời bạn nhảy tiêu chuẩn, đưa Thuần Khanh vào vũ điệu. Một tay cô ôm cổ anh, tay kia đặt lên eo anh. (Pruis: sai động tác kìa, đúng là ăn đậu hủ của người ta everywhere mà)
Cảm nhận chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà tinh xảo lành lạnh trên tay, còn cả hơi ấm, mùi hương quen thuộc của thê quân đang rất gần, Thuần Khanh thấy ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong hơn hai mươi năm qua của mình. Những tủi hờn vì không có cha, những khó khăn khi mẹ xem anh là con gái mà nghiêm khắc nuôi dạy, cả những mỏi mệt khi phải cố gắng trở thành con người hoàn mĩ cho xứng đáng là con trai tộc trưởng, giờ phút này, anh cảm thấy tất cả là xứng đáng. Nếu để có được hạnh phúc này, bảo anh chịu khổ hơn nữa anh cũng chịu.
Mãi đến khi về nhà, vẫn còn choáng ngợp trong hạnh phúc nên anh không ngủ được, Thuần Khanh lấy hộp nhẫn ra ngắm nghía. Bỗng anh phát hiện một góc xốp bên trong hộp hơi nhô lên. Anh kéo lớp xốp lên, định lấy hạt sạn đó ra thì anh chỉ thấy một mảnh giấy gấp tư. Chữ viết của Gia Áo hiện ra trước mắt anh:
|-
Thuần Khanh à, em muốn anh là người hạnh phúc nhất trên đời này. Đừng buồn, đừng đau lòng nữa, anh nhé, vì em luôn ở bên anh, sẽ cùng anh chia sẻ, cùng anh gánh vác. Từ nhỏ em đã ở ngoài, không biết trong tộc người ta có những quy định khắt khe gì dành cho con trai, nhưng mà anh là người của em, phải nghe theo em, bỏ qua mấy quy tắc khô khan ấy mà hãy toàn tâm toàn ý ở bên em, giận hờn nếu anh muốn, nói cho em nếu anh không vui. Bởi vì em yêu anh, nhiều lắm.
Ngủ ngon, đừng có vui quá mà mất ngủ. Em sẽ đau lòng nếu thấy ngày mai anh trở thành gấu trúc. Moaz moaz.
-|
Thuần Khanh đỏ mặt, khẽ quay ra cửa mắng "thê quân hư" rồi ôm lá thư, mỉm cười đi vào giấc ngủ.