Và cậu cũng cay đắng biết rõ trong chuyện này, nhất định Gia Áo sẽ không chống lưng cho cậu nữa. Đau thương nồng đậm trong đáy mắt không nhìn cũng có thể thấy rõ ràng.
Nhưng trừ một người, nếu như không quá ngốc trong việc nhìn sắc mặt mà đoán tâm tình người khác thì cũng sẽ không bị Thuần Khanh đánh từ nhỏ đánh cho tới lớn. Tiêu Yêu Diệp nghĩ tên này vừa khóc xong hai mắt lập tức lại ráo hoảnh, liền ngây thơ hỏi:
"Này, sao cậu vừa khóc xong lại tỉnh bơ vậy hả?" Tên này có khi nào vừa rồi là diễn không? Cậu ta là diễn viên mà, suýt bị lừa rồi!
"Tôi là diễn viên mà. Khóc xong tôi biết cách nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình."
Đấy, biết ngay mà!
Tiêu Yêu Diệp cũng bó tay. Thấy chưa thấy chưa, quen mấy tên diễn viên là không biết lúc nào thật lúc nào giả đâu, phiền chết được.
"Nhưng mà nói hết mọi chuyện, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cảm ơn anh đã nghe tôi nói." Lâm Thanh chân thành nhìn Tiêu Yêu Diệp.
"Hừ. Tôi cũng vậy. Huề." Tiêu Yêu Diệp ôm tay, vênh mặt lên.
Lâm Thanh nghĩ, nếu như anh ta đang đứng trong địa bàn Hắc Long, chắc chắn sẽ bị đám tay chân của Gia Áo đánh cho bầm mặt vì dám không cung kính với tâm can bảo bối của thủ lĩnh rồi.
Nhưng mà tính cách vừa ngang ngược vừa trẻ con của Lâm Thanh lại nhân đó mà trỗi dậy, đau lòng cũng như vơi đi.
"Không, tôi vừa cảm ơn anh, tức là anh nợ tôi một lời cảm ơn. Mau nói."
"Hả? Tại cậu ngốc thôi, tôi có bắt cậu cảm ơn đâu." Lè lưỡi, Tiêu Yêu Diệp cảm thấy chọc cho tên này xù lông cũng vui vui!
"Anh có nói không hả?"
"Không á!"
"Nói."
"Không."
"Nói."
"Không."
Bên trong là không khí ấm áp của hai đứa trẻ con đang cãi nhau vì những điều trẻ trâu. Bên ngoài cũng ấm áp không kém, hơi ấm lan toả từ những nụ cười của những con người đang yêu.
Và vị ngọt của chân tình lan toả trong không khí, hoà quyện với hương vị biển thơ mộng. Lãng mạn!
Kì nghỉ cuối cùng cũng hết, Gia Áo tiếc rẻ vì chưa kịp làm chuyện gì có lỗi với Thuần Khanh, còn Thuần Khanh thì vô cùng hài lòng với tác phong "phu nô" ngày càng chuyên nghiệp của Gia Áo.
Yêu Diệp và Lâm Thanh lại thích cãi nhau chí choé, không xem ai ra gì mà cãi. Một người lấy danh hiệu trưởng, một người lấy Gia Áo chống lưng làm Thuần Khanh mím môi, kéo Gia Áo cách ly thật xa. Gần mực thì đen, gần mấy tên ấu tric vó ngày cũng giảm IQ mất.
Tô Gia Áo về nhà cùng Thuần Khanh, lập tức nhận được thư quyết chiến, có ghi rõ thời gian và địa điểm giao đấu.
Lăng Băng không xuất hiện ở nhà cô, chắc là đang ở nhà mình tập luyện. Như vậy Thuần Khanh sẽ không phải âm thầm bảo hộ Gia Áo bằng cách ôm Lăng Băng để yểm vô tướng yểm ti lên người cô ta. Ừm, nghĩ đến đó, cả người Gia Áo thư thái hẳn.
Trong nguyên tác, Lăng gia dù biết Gia Áo khó mà thắng Lăng Băng, vậy mà Lăng gia vẫn phái người chơi bẩn, huống chi hiện tại bọn họ đã rõ ràng thực lực Gia Áo ở trên Lăng Băng rất nhiều..
Hừ, muốn chơi, Gia Áo cô đây chơi tới bến!
"Alo, Mạc Vân, chẳng phải anh vẫn hay than thở rằng gần đây không có nhiệm vụ nào kích thích một chút hay sao?"
Mạc Vân hớn hở: "Vậy em có nhiệm vụ kích thích nào cho anh hả?"
"Đến Mode đi, em đang chờ."
5 phút sau, một chiếc mô tô phân khối lớn lao như bay vào bãi đỗ xe ở khách sạn đối diện Mode, những chiếc xe cảnh sát đang rú còi khí thế chạy đằng sau thấy vậy liền giảm tốc, đổi hướng, tươi cười chào hỏi lẫn nhau và ngầm nhất trí làm lơ chuyện này.
Gì chứ, người đến bãi đỗ này có 50% là vào Mode, mà người vào Mode có 50% là thuộc "cán bộ cấp cao" của bang Hắc Long, nếu mà người bị bắt rơi vào 25% ấy thật thì bọn họ đừng mong sống yên ổn ở cái thành phố này, mà có khi cái chức cảnh sát cũng bị tước mất.
Đám cảnh sát giao thông đã chọn đúng, người lái mô tô quá tốc độ kia là một trong hai nhị thần đứng đầu Hắc Long – Mạc Vân.
"Yo, Gia Áo, tiểu nương tử đâu không mang theo?"
Mạc Vân vừa vào cửa, thấy Gia Áo ngồi nhấm nháp ly cocktail màu máu tươi diễm lệ với Vũ Thần, liền buông lời chọc ghẹo. Màu sắc loại cocktail đó xinh đẹp như vậy, độ cồn của nó lại đủ cho một kẻ vỗ ngực tự xưng là tửu lượng tốt uống không hết một ly. Đây là loại thức uống Gia Áo rất thích, nhưng mỗi khi đi cùng Thuần Khanh liền không thấy cô uống nữa.
Gia Áo khinh bỉ nhìn anh: "Người ta là hiền phu đấy, không phải tiểu nương tử."
"Thế ai từng nói đấy là sói đội lốt cừu nhỉ?" Vũ Thần cũng góp vui.