Tiêu Yêu Cảnh nhếch môi, tên Gia Áo sao? Cậu nhớ kĩ!
Gia Áo vừa đi vừa quay lại nói với Tiểu Diệp: “Cũng tại cậu cho tớ xem tấm hình tên Tiểu Yêu Tinh kia, hại tớ bị hắn chửi một tăng, đã vậy còn thái độ kiêu ngạo đó, không cho cái tên vứt đi ấy một trận mới không phải mình!”
”Gia Áo, cậu nghe tớ nói đã, cậu đi mà không nhìn phía trước...đụng trúng người ta rồi!”
Gia Áo nổi máu anh hùng, đi không nhìn đường, kết quả đụng phải một “vật thể lạ”, cả hai bị dội ngược về phía sau. Theo phản xạ, Gia Áo chụp lấy eo người ấy, mà người ấy cũng bắt lấy vai cô, hai người nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi tách ra. Gia Áo còn thuận miệng nói xin lỗi ngay lập tức.
Nhưng...cảnh này...
Gia Áo ngước lên, thấy người bị mình đụng trúng thì không khỏi ngẩn người: quần áo cổ trang, tóc dài, đôi mắt sâu thẳm... Là nam thần Quý Thuần Khanh sao? Sao mặt mình lại nóng thế này...
May mà cô bạn Bạch Tiểu Diệp đuổi kịp, kéo tay Gia Áo, rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, bạn tôi không cố ý...Gia Áo, đi thôi!” Nói xong kéo Tô Gia Áo chạy mất.
Thư đồng khó hiểu: “Cô ta là Tô Gia Áo? Thật háo sắc, nhìn thấy công tử liền đỏ mặt. Thiếu gia, cô ta sao thế được, nếu ngài về còn không bị có mới nới cũ sao?” Nếu Gia Áo mà biết những lời này, còn không bóp chết tên thị đồng ấy?
”Đã hứa hôn rồi, ta đã là người của cô ta.” Thuần Khanh chỉ bình tĩnh đáp lời.
”Thiếu gia, giờ ngài về không biết sẽ chịu sủng ái lâu bao nhiêu nữa...”
”Ngươi đã quên quy tắc Đông Nữ tộc chúng ta sao? Tại gia tòng mẫu, thành hôn tòng thê, thê tử tòng nữ.”
”Nó chính là vậy, nhưng thiếu gia, đây là hạnh phúc cả đời người...”
”Ý ta đã quyết.”
”Huhu, thiếu gia, mệnh của người thật khổ mà.”
Về Tô Gia Áo? Đương nhiên buổi học đầu tiên một chút ấn tượng cũng không có, một chút kí ức cũng không nhớ. Trong đầu toàn quay cuồng hình ảnh nam nhân xinh đẹp kia. So với trong tranh, người thực càng đẹp hơn một phần, nhất là đôi mắt màu đỏ diễm lệ ấy...
Về tới nhà rồi, mở cửa ra, mẹ cô cầm cái chổi lông gà phi ngay ra cửa, còn hét lớn “Phong môn đản tử thập bát thức”, còn ba thì đeo tạp dề đứng trong bếp nhìn ra.
Haizz... Gia Áo lấy đà, lộn một vòng tròn trên không trung, thành côn vượt qua tầm chổi của mẹ. Nhìn bộ tóc mới uốn xoăn như mì tôm của bà mà thở dài. Mẹ đi làm tóc shopping với các bà bạn, sao không nghĩ tới ngoại hình lúc này của mẹ chẳng hợp với hành động gì cả nhỉ?
”Thôi mà mẹ à, trời nóng như vậy tập với chả luyện cái gì không biết.” Vừa nói vừa theo thói quen cởi áo đồng phục ra vứt lên sofa.
”Còn không phải là vì tốt cho con! Tộc Đông Nữ chúng ta nữ nhân võ công không giỏi làm sao trấn áp đàn ông?”
”Thôi mà mẹ à, bộ võ công đó con thuộc làu ba năm trước rồi, không còn thứ gì khác sao?” Thoả mãn uống hết lon coca mát lạnh, lại đánh ợ một cái. Thật là sảng khoái.
Liếc mắt thấy cái vòng lấp lánh trên bàn, Tô Gia Áo thầm nghĩ, Thuần Khanh đang ở trong nhà, chắc chăn nghe được lời cô nói, phải nhân lúc này lấy lòng mỹ nhân trước.
”Mẹ à, cái vòng đẹp quá đi.”
”Ừ, cái vòng đó...”
”Nó làm con nghĩ tới một người.”
”Ai vậy?”
”Một thiếu niên vừa gặp lúc sáng, quần áo cổ trang, tóc dài, thực ra bây giờ nhìn thấy con trai như vậy quả là quái dị, nhưng con lại thấy rất thân thiết...”
”Vậy sao? Chắc đây là duyên phận hả? Chiếc vòng này là tín vật hứa hôn của con.”
”Gì chứ?” Điệu bộ ngạc nhiên của cô lúc này hoàn toàn là giả bộ thôi...
”Là vậy nè, lúc con còn nhỏ, mẹ đã nói chuyện hôn nhân của con. Không ngờ qua mười mấy năm rồi, người ta còn nhớ tới chuyện này, còn đưa đến tín vật hứa hôn.”
”Vậy sao?” Diễn biến tiếp theo của truyện là gì nhỉ? À, Gia Áo ngu ngốc đeo cái vòng, sau đó sống chết đòi gỡ ra, còn Thuần Khanh thì cứ bám dính lấy Gia Áo gọi thê quân.
Có nên đeo không nhỉ? Nếu đeo thì thật ích kỉ, lỡ đâu Thuần Khanh không yêu cô, thì chẳng phải cô có lỗi với nam thần sao? Nhưng mà đeo... nam thần à, xin lỗi, tôi ích kỉ một chút, dù sao trong truyện nói anh sẽ yêu Tô Gia Áo này đúng không? Nếu không tôi cũng sẽ làm cho anh yêu tôi.
”Mẹ xem con đeo có đẹp không? Mà sao không tháo ra được vầy nè?” Giả vờ hốt hoảng.
”Sao con đồng ý sảng khoái hơn cả mẹ thế? Vòng đính hôn của Đông Nữ tộc nói tháo là tháo được sao? Phải đến đêm động phòng mới tháo ra được.” Tô Lân cười phúc hắc.
”Gì chứ? Con chỉ thấy đẹp nên đeo thử thôi. Cái gì mà đêm động phòng, ai đồng ý? Ai cần thành thân với người con chưa từng gặp qua.” Diễn xuất này phải nói là bậc ảnh đế luôn rồi.
”Chúng ta gặp nhau một lần rồi, thê quân.”
Giọng nói trầm ấm phía sau quả thực đã làm Gia Áo giật thót người.