Anh nở nụ cười thuần khiết như thiên sứ, anh nấu ăn rất ngon, anh chăm sóc cô rất chu đáo, anh sẽ đỏ mặt ngượng ngùng khi bị cô chọc ghẹo. Anh sẽ lãng mạn tỏ tình rồi cả tuần sau đó không dám chủ động nữa vì xấu hổ.
Đôi mắt trong sáng ấy...làm lòng cô xao xuyến.
Lại là kẻ phản bội!
Cô nhìn nhầm người, anh ta lại bán đứng cô chỉ để mua vài vai diễn chính. Mà không thể nói là bán đứng được, ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện chỉ là một cái bẫy giăng ra để giết vị sát thủ đứng nơi cao nhất là cô đây, và vị diễn viên kia đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, họ đã thành công. Cô chết đi, không cam tâm.
Gia Áo sực tỉnh, nước mắt đã chảy hai hàng dài trên má.
Ông lão đưa bàn tay gần như trong suốt ra vỗ về đầu cô, Gia Áo nhìn ông, chợt có cảm giác thân thiết khôn tả.
“Con à, đừng đau lòng. Cậu ấy không phải muốn như vậy, cậu ta cũng là có tình cảm với con, nửa chừng đã muốn dừng lại mà lại bị người khác khống chế, cậu ta sau đó cũng rất đau khổ. Sống trong dằn vặt và đau thương đến cuối đời, cũng thảm lắm rồi.”
“Vậy...kiếp này...”
“Kiếp này chính là quả. Con nghĩ xem, vì sao có người có thể nghĩ ra cốt truyện, vẽ thành bộ, mà người khác lại không thể.”
“Không phải do trí tưởng tượng sao?”
“Trí tưởng tượng? Không bằng nói là tự nó xuất hiện trong đầu chúng ta? Có thứ là tự xuất hiện, nhưng cũng có thứ là do kiếp trước tích đức nên kiếp này được ủy thác.”
“Uỷ thác?”
“Đúng, các vị thần muốn cho nhân loại biết về thần giới, liền ủy thác một ít kiến thức cho người có đức ở tiền kiếp, lại có tài hoa ở kiếp này, để họ dùng tài năng của mình, vẽ ra thế giới mà các con gọi là thần thoại, viễn tưởng, dù trong quá trình sáng tác, tác giả có thêm bớt cho mạch truyện lưu loát, thì vẫn ít nhiều có phần là thật. Tuy nhiên, chỉ là số người được ủy thác rất rất ít mà thôi.”
“Ý ông là gì?” Gia Áo thấy mình dần rõ ràng, nhưng lại có lớp sương mờ làm cô nhìn không thấu.
“Con và Thuần Khanh, duyên định vĩnh hằng, còn về lí do thì sau này từ từ con sẽ biết. Chỉ là kiếp trước, Thuần Khanh phụ con, kiếp này cậu ta phải trả. Tô Gia Áo và Quý Thuần Khanh trong truyện chính là duyên kiếp cuối cùng và đúng đắn nhất của hai con. Nhưng mà thần thời gian không muốn ủy khuất cho đứa con duy nhất của mình, liền mở ra bánh xe vận mệnh đưa con qua một thế giới khác, gọi là Trái Đất, lại truyền những chuyện mà kiếp này có thể xảy ra cho người viết truyện.”
“Thì ra là vậy.” Không phải cô xuyên vào truyện, không phải chịu sự thao túng của một kẻ gọi là tác giả, mà là xuyên hẳn qua một thế giới khác tồn tại song song.
Thuần Khanh là con thần thời gian. Vị thần đó không muốn anh chịu khổ liền mang cô qua thế giới bên kia, cho cô đọc truyện nói về con đường phía trước của anh, để cô đồng tình, yêu thương anh, rồi sau này tới thời điểm cho cô xuyên lại, thế là con trai vị thần ấy tránh được một kiếp bị đau khổ vì tình.
Chỉ là, Thuần Khanh là con của thần, vậy còn cô là ai? Tại sao duyên kiếp của hai người lại phải kéo dài như vậy? Hình như không chỉ có bốn kiếp này mà thôi đâu...
“Mọi chuyện, đến lúc biết sẽ biết. Giống như hôm nay con gặp ta cũng là duyên số. Đây là quà ta tặng con, nó sẽ là nền tảng cho con sau này. Chính là nguyên anh để tu chân, chỉ cần tu chân, tương lai con sẽ có thể đối đầu với mọi thứ, bảo vệ người con yêu thương. Mà trên thời không này, không có một ai tu chân cả, ngay cả ta cũng chỉ là một ảo ảnh gửi gắm, tức là đã không có ai có thể đánh thắng được con nữa. Ta đi đây.”
Nói xong, từ tay ông lão xuất hiện một luồng sáng bắn thẳng vào cô. Từ bụng truyền đến cảm giác ấm nóng khó chịu.
“Nhưng còn Thuần Khanh.” Cô không muốn mình trong hình dáng trẻ trung lại phải bất lực nhìn anh từ từ già đi.
“Haizz, con vẫn như vậy, chỉ nghĩ tới cậu ta trước tiên...con yên tâm, mọi chuyện đều có duyên kiếp của nó. Con và Thuần Khanh đã qua kiếp nạn, tự nhiên sẽ bên nhau. Nhưng nhớ, chuyện ngày hôm nay, không được để cậu ta biết. Ad còn nữa, hòn đảo này có khoáng sản đó, là manhetit, cũng là ta lo cho con không sống được tốt.”
Gia Áo còn không hiểu lắm, ông lão đã biến mất.
Cô ngồi xếp bằng lại, thử vận khí toàn thân, liền thấy ngoài luồng nội lực học được từ mẹ, còn có một luồng khí khác lớn hơn, mà Đan điền như hoá thành vũ trụ vô tận, liên tục cắn nuốt nguồn nội lực vốn có của cô vào bể sâu vô tận đó.