Cho nên, khi giáo chủ cùng với vài vị cổ mẫu còn sót lại đi Thổ Ty thành, trong Sái giáo này, tất cả sự vụ bất luận lớn hay nhỏ đều phải tập hợp lại đưa đến chỗ Kỷ Thanh Phỉ, để nàng cân nhắc cách xử lý, tự mình làm chủ.
Phần lớn thời điểm, nàng đều không muốn quản mấy loại chuyện này.
Nhưng độ ách đan này là thánh vật của người Sái giáo, nghe nói có công hiệu cải tử hồi sinh người chết, là do chính giáo chru người Sái giáo từ Độ Ách hoa tinh luyện mà ra, định tiến cống cho thổ ty Nam Cương.
Hiện tại, độ ách đan này bị trộm, không nói đến việc chờ giáo chủ trở về sẽ trách phạt năm vị cổ mẫu lưu lại thủ giáo các nàng như thế nào, chỉ nói đến việc, thời điểm hiện tại, người võ lâm Trung Nguyên chuẩn bị thảo phạt người Sái giáo, giáo chủ mang theo bảy vị cổ mẫu đi Thổ Ty thành.
Độ ách đan lại cứ ở ngay lúc này mà mất trộm, nghĩ thôi cũng biết, hai người các nàng cũng đều không thể tránh khỏi có can hệ.
Kỷ Thanh Phỉ cái gì cũng đều không lo lắng, cũng chỉ lo lắng trong đó còn ẩn chứa những âm mưu quỷ kế gì mà nàng không cách nào nắm bắt tới.
Một ngày này thật vất vả mới dàn xếp ổn thỏa, nàng lại không nghĩ tới sinh hoạt bình tĩnh thường ngày của mình, lại một lần bị phá hủy.
Vì thế, Kỷ Thanh Phỉ nửa nghiêng thân mình, phân phó người Sái giáo bên ngoài,
“Đi hỏi một chút mấy vị cổ mẫu bên kia, nhưng có tin tức của độ ách đan hay không?”
“Thưa vâng.”
Ngoài phòng, người Sái giáo vội vàng rời đi, Kỷ Thanh Phỉ chậm rãi lại nằm trở về trên giường, nàng vươn tay, ngón tay mảnh khảnh chống ngạch sườn của mình, lâm vào trầm tư.
Trước khi hôn mê, có tin tức của giáo chủ đưa về tới, nói Nhiếp Cảnh Thiên muốn tới Phương Thọ quận.
Nàng không biết Trấn Bắc vương tới Phương Thọ quận có phải là trùng hợp hay không, có phải liên can đến việc thánh vật của Sái giáo mất đi hay không, hiện tại cũng không phải thời điểm cành mẹ đẻ cành con, huống hồ, Kỷ Thanh Phỉ đã dần dần có thói quen cùng Tinh Thần ở Bách Hoa Cốc, hai người đơn độc đón giao thừa, ngày ngày trôi qua trong yên bình, trong lòng nàng cũng không muốn gặp người kia.
Tự nhiên đâm ngang không nói, lại không biết sẽ lâm vào những tranh đấu phức tạp nào khác hay không, mấy năm nay Kỷ Thanh Phỉ sống được an tĩnh, không nghĩ lại chọc tới những nghiệt nợ này.
Tinh Thần quỳ gối phía trước nàng, hai tròng mắt chuyên chú nhìn bộ dáng Kỷ Thanh Phỉ nghiêm túc suy tư, dáng vẻ này của Kỷ Thanh Phỉ, thật đẹp.
Nhịn không được, Tinh Thần duỗi tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phất vài sợi tóc đen trên má nàng.
Ánh mắt Kỷ Thanh Phỉ dừng ở trên mặt Tinh Thần, không khỏi hơi hơi cong khóe môi, người nam nhân này a, đến lúc này rồi, lại vẫn còn như là một tờ giấy trắng, cái gì cũng đều mặc kệ, cái gì cũng đều không nghĩ, toàn tâm toàn ý, cũng chỉ có nàng.
Điều này làm cho Kỷ Thanh Phỉ nhịn không được hỏi hắn,
“Tinh Thần, trên đời này còn có người nào làm ngươi đặc biệt nhớ thương hay không?”
“Ngươi, ta nhớ thương chủ nhân nhất.”
Tinh Thần nhìn nàng, thậm chí nghĩ cũng đều không nghĩ, chớp mắt một chút, phảng phất như chỉ cần liếc nhìn đi nơi khác một chút đều là lãng phí cảnh trí tuyệt mỹ của nhân gian này.
Lời hắn vừa nói ra, còn không đợi Kỷ Thanh Phỉ có bất cứ phản ứng gì, Tinh Thần vừa động lỗ tai, thấp giọng nói:
“Có người tới gần.”
Nội lực hắn đến tột cùng có bao nhiêu thâm hậu, người sái giáo không một ai biết, hỏi Kỷ Thanh Phỉ, nàng cũng không biết, khi bọn họ ở Bách Hoa Cốc, cả một tòa sơn cốc không có một ai rảnh rỗi, khi bọn hắn ra khỏi Bách Hoa Cốc khi, Kỷ Thanh Phỉ chỉ biết, Tinh Thần của nàng, là người cổ lợi hại nhất trong toàn bộ Sái giáo.
Giáo chủ nói Tinh Thần là cổ vương.
Nếu Tinh Thần nói có người tới gần, kia khẳng định chính là người tới không có ý tốt, nếu như không có ác ý, hắn cũng sẽ không nói như vậy.
Tinh Thần đang quỳ gối trước Kỷ Thanh Phỉ đứng lên, thấy nàng cũng không có ý gì khác, liền nói:
“Chủ nhân, ta đi giết bọn họ.”
Kỷ Thanh Phỉ không ngăn lại, hắn liền xoay người đi ra ngoài.