Chỉ cần Kỷ Thanh Phỉ nguyện ý, thực tế lấy thân phận của nàng, ở Trung Nguyên cũng có khả năng vận dụng tài nguyên, hơn nữa còn là rất nhiều.
Rốt cuộc Tinh Thần thoạt nhìn chỉ là người hầu của Kỷ Thanh Phỉ, trên thực tế, hắn là cổ vương mới nhậm chức sau ngươi cổ Bạc Thuyền của giáo chủ, mà cổ vương chỉ có ở trước mặt cổ mẫu cúi đầu xưng nô, trừ bỏ cổ mẫu của mình, cổ vương có thể khống chế sử dụng toàn bộ người Sái giáo.
Khi Tinh Thần nhận định Kỷ Thanh Phỉ, toàn bộ người Sái giáo nghe lời cổ vương sai sử tất cả đều cúi đầu trước Kỷ Thanh Phỉ mặc nàng sai khiến.
Nếu Kỷ Thanh Phỉ muốn, nàng ở Trung Nguyên cũng có thể nhấc lên một hồi huyết vũ tinh phong, khác nhau chỉ là ở chỗ nàng muốn hay là không muốn mà thôi.
Cho nên nàng không rõ, Kỷ Thế Huân lấy ở đâu ra cái dũng khí này, muốn nàng đi làm thiếp cho người khác?
Bởi vì Nhiếp Cảnh Thiên cường thế, Nhiếp Cảnh Thiên là Vương gia?
Nhưng thế lực của Kỷ Thanh Phỉ, tính cả ở Nam Cương cùng Trung Nguyên thêm thêm bớt bớt bảy tám phần cũng chưa chắc so ra kém Nhiếp Cảnh Thiên.
Nàng cười lạnh, nhìn Kỷ Thế Huân trước mặt, hắn đứng dậy, cau mày, còn định nói thêm cái gì đó, Kỷ Thanh Phỉ lại nói:
“Quý phủ chính là người buôn bán, cũng không biết còn có thể dùng mắt chó xem thấp người khác như vậy, thân phận địa vị của bản tôn còn chưa từng tìm hiểu rõ ràng, liền vội vàng muốn cho bản tôn đi làm thiếp cho Nhiếp Cảnh Thiên, bản tôn cùng quý phủ là cái quan hệ gì? Đích nữ của quý phủ là Kỷ Nguyệt Lam, quý phủ nhiều thứ nữ như vậy, ở bên trong cũng không có một người nào tên Kỷ Thanh Phỉ đi? Nếu đã không có, Kỷ nhị công tử, hôm nay ngươi lại đây là muốn làm gì? Muốn làm một bút tay không chiếm sinh ý của người khác hay sao?
Có lẽ là nội tâm đã bị tổn thương, đối mặt với người của Kỷ phủ, biểu tình Kỷ Thanh Phỉ có chút kích động, nàng đã làm đích nữ tôn quý của nơi đó mười mấy năm, kết quả lại ngược lại, người thương tổn nàng sâu nhất, lại là Kỷ phủ.
Nhiếp Cảnh Thiên không tin nàng, cưới Kỷ Nguyệt Lam làm chính phi, điều này chỉ có thể khiến nàng thương tâm một năm, nhưng tổn thương mà Kỷ phủ gây ra lại theo nàng cả đời.
Mà những điều này, đám người đứng đầu Kỷ phủ kia không nhìn rõ!
Kỷ Thế Huân đi phía trước một bước, nỗ lực xem nhẹ ánh mắt giết người của Tinh Thần, hướng về phía Kỷ Thanh Phỉ, còn không đợi hắn tới gần nàng, nỗ lực khuyên bảo nàng Trấn Bắc vương phủ tốt như thế nào, làm trắc phi, có Vương gia ân sủng, cùng Kỷ Nguyệt Lam lẫn nhau nâng đỡ, cuộc sống sung sướng ra sao.......
Tinh Thần một bước tiến lên, trực tiếp nhéo cổ Kỷ Thế Huân, một tay đem Kỷ Thế Huân nhấc lên như gà con, giống như muốn bóp nát yết hắn hầu.
Kỷ Thanh Phỉ lệch đầu về một bên, không muốn tiếp tục nhìn Kỷ Thế Huân, chỉ kêu lên chói tai:
“Đừng giết hắn, làm hắn sống không bằng chết!”
Nàng ở chỗ của người Sái giáo chém giết hai năm, mới lập hạ được uy phong của mình, từ đây về sau, nàng cùng Tinh Thần an ổn ngồi ở Bách Hoa Cốc, tất cả những người tới khiêu khích nàng, nàng đều giết đến mắt cũng không chớp cái nào.
Thời gian mấy năm nay, nàng từ đích tiểu thư quan gia Trung Nguyên ôn nhu hào phóng, mềm mại hiểu lý lẽ, sớm đã bất tri bất giác trưởng thành cổ mẫu người Sái giáo Nam Cương, giết người không chớp mắt.
Một chút ôn nhu cuối cùng của nàng đã bị người Kỷ phủ tiêu ma hầu như không còn, nàng sẽ không mềm lòng.
Nhưng người Kỷ phủ, nàng không giết, người tổn thương nàng càng sâu, chết, đối với bọn họ mà nói, chỉ là một loại giải thoát, bọn họ không nên chết, bọn họ hẳn là nên tồn tại, gia quan tiến tước, vinh hoa phú quý đều là thứ mà bọn họ muốn.
Trừ cái này ra, bọn họ hẳn là chỉ có hai bàn tay trắng!