Nam nhân này trên người có Long Tiên Hương tốt nhất, mùi hương này đều nhiễm lên giấy viết thư, mà những người mật thám Mạc Bắc theo dõi Kỷ Thanh Phỉ Tinh Thần giết ở Phương Thọ quận, trên người cũng nhiễm hương vị Long Tiên Hương.
Đó là hương vị thuộc về Nhiếp Cảnh Thiên.
Tất cả những đồ vật liên quan đến Nhiếp Cảnh Thiên, tất cả đều sẽ nhiễm loại hương vị làm Tinh Thần buồn nôn này.
Nhưng Tinh Thần cái gì cũng đều không nói, môi mím chặt, đứng yên sau lưng Kỷ Thanh Phỉ, hắn vẫn luôn rũ mắt, nhìn cổ mẫu hắn, đây là cổ mẫu chỉ thuộc về hắn.
Bất luận kẻ nào mơ tưởng nhớ thương nàng đều...
Lúc này, miếu Thành Hoàng ngoài trấn nhỏ đã được quét sạch, Nhiếp Cảnh Thiên tiền tài quyền thế hùng hậu ở Mạc Bắc tới đây cũng chỉ cho tiểu sa di trong miếu mấy khối vàng, cả tòa miếu Thành Hoàng không lớn bay nhiêu này liền đổi chủ.
Người hắn mặc mãng bào tối màu, đôi tay rũ tại bên người, nhìn đường đi phía trước miếu, nơi đó có một gốc cây hoa màu trắng.
Đứng ở bên cạnh Nhiếp Cảnh Thiên, là quản sự của Trấn Bắc vương phủ, tuổi chừng hơn bốn mươi, hắn hơi hơi cong eo, đối với Nhiếp Cảnh Thiên cung kính nói:
“Vương gia, Thúy Phật đan có thể giải trăm độc do đế đô luyện chế đã chuẩn bị tốt, Kỷ cô nương muốn tới đây còn phải mất một chút thời gian, không bằng tới sau đình hóng gió để nghỉ tạm.”
Nhiếp Cảnh Thiên không động đậy, chỉ nhìn gốc cây hoa màu trắng trong viện kia, thấp giọng nói:
“Tìm khắp cả tòa thị trấn, cũng chỉ có nơi này hoa nở tốt lại đẹp nhất, nàng từ trước đến nay đều thích hoa, ta hẹn gặp nàng ở chỗ này, nàng sẽ tới đi.”
Bên người Kỷ Thanh Phỉ có cao thủ vũ lực cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, còn biết dùng độc, cho nên, nếu Kỷ Thanh Phỉ không tới gặp hắn, Nhiếp Cảnh Thiên tựa hồ cũng không thể làm gì khác.
Nhưng hắn ngàn dặm xa xôi từ Mạc Bắc tới Nam Cương, lại làm ra thiên la địa võng, đuổi theo Kỷ Thanh Phỉ tới trấn nhỏ Trung Nguyên này, sao có thể cứ như vậy, cam tâm chỉ đứng xa xa nhìn nàng?
Quản sự bên cạnh thấp giọng cười nói:
“Vương gia là người tài giỏi xuất chúng, này... Kỷ cô nương ở Nam Cương mấy năm nay, nói không chừng cũng đã chịu nhiều đau khổ, thuộc hạ tuy rằng không hiểu rõ, Kỷ cô nương vì sao vẫn luôn... tránh né Vương gia không gặp, nhưng thuộc hạ nghĩ, nếu Vương gia đã cho Kỷ cô nương một hy vọng, nếu như nàng biết Vương gia còn nguyện ý vãn hồi, nàng nhất định sẽ đến.”
Quản sự cũng không biết phải xưng hô Kỷ Thanh Phỉ như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể giống như các thủ hạ khác, lấy xưng hô “Kỷ cô nương” để gọi Kỷ Thanh Phỉ.
Ở trong tầm hiểu biết của quản sự, Nam Cương là địa phương nước sôi lửa bỏng, mặc kệ Kỷ Thanh Phỉ lúc trước có phải bởi vì cùng nam nhân thông đồng tới Nam Cương hay không, nàng nhất định là sống không bằng chết.
Một người, chỉ có trải qua quẫn cảnh cùng nan kham, mới có thể hiểu rõ vinh hoa phú quý quan trọng đến nhường nào.
Cho nên quản sự cho rằng, chỉ cần Nhiếp Cảnh Thiên vẫy tay, cho thấy thân phận của mình, Kỷ Thanh Phỉ nhất định sẽ đến, hơn nữa, còn sẽ cao hứng phấn chấn, vội vã không ngừng trở lại bên người Nhiếp Cảnh Thiên, quỳ xuống cầu xin Nhiếp Cảnh Thiên lại lần nữa ân sủng.
Tại sao lại không chứ? Trấn Bắc vương phủ ở Mạc Bắc giường rộng gối êm, chẳng lẽ không thể so với rừng rậm Nam Cương tràn đầy chướng khí, màn trời chiếu đất kia sao?
Nhiếp Cảnh Thiên nghe xong lời quản sự nói, biểu tình căng chặt tựa hồ thả lỏng một ít, trên mặt lạnh lùng, rốt cuộc cũng có chút nhu ý.
Đúng vậy, hắn còn thích Kỷ Thanh Phỉ, hai năm qua, hắn không có một ngày nào không đau khổ, không có một ngày nào buông bỏ được nàng, chỉ cần nàng biết sai rồi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn trở lại hắn bên người, Nhiếp Cảnh Thiên có thể thử thuyết phục bản thân, nỗ lực không so đo việc Kỷ Thanh Phỉ cùng một nam nhân khác thông đồng.