Nhưng Kỷ Thanh Phỉ đều không hỏi tới, nàng biết giáo chủ nói chính là có ý tứ gì, thu thập tinh khí, còn không phải là muốn nàng lấy thân nuôi cổ nhiều hơn, để có nhiều tinh dịch của Tinh Thần hơn sao?
Nhưng nàng rốt cuộc không bằng được nhi nữ Nam Cương, nhiệt tình bôn phóng như vậy, không đem việc giáo chủ nói đến để ở trong lòng, mỗi ngày chỉ dựa vào một chút nội lực mà Tinh Thần truyền cho nàng, cùng với mỗi tháng một lần nuôi cổ, chậm rãi điều dưỡng thể chất.
Sau khi Giáo chủ biết được, chỉ mắng nàng không có ý chí tiến thủ, lại nói gần nói xa thêm một thời gian dài, hơi có chút ý vị hận sắt không thành thép, bên các cổ mẫu khác cũng là đối với nàng chê cười, phảng phất như trong tay nàng cầm chìa khóa của bảo tàng thật lớn, lại không chịu mở ra để bản thân thoải mái giàu có, ngốc tử.
Trừ cái này ra, Kỷ Thanh Phỉ ở Nam Cương vẫn luôn làm theo ý mình, cũng không có người nào cưỡng bách nàng một hai phải học thải dương công pháp kia, phảng phất như nàng muốn, cứ như vậy mà kết liễu thân tàn này, khi nào muốn chết, liền chết khi đó, không làm bất luận nỗ lực gì.
Thuyền bơi đến một chỗ nước cạn, đã đi qua vài ngọn núi, Kỷ Thanh Phỉ ngồi trên bè tre, đột nhiên nở nụ cười.
Tinh Thần đang chống cây trúc dài xuống dòng nước, nhìn về phía khuôn mặt Kỷ Thanh Phỉ, tuy rằng không biết nàng đang cười cái gì, chính là thoạt nhìn tâm tình nàng cũng không tệ lắm.
Ít nhất cùng bộ dáng không còn gì để luyến tiếc của nàng lúc trước so sánh qua, nàng cười rộ lên, liền sinh động hơn nhiều.
Vì thế Tinh Thần cũng thật cao hứng, nhìn Kỷ Thanh Phỉ, cũng cười.
Thấy hắn cười, Kỷ Thanh Phỉ tựa như phù dung tiên tử ngồi trên bè tre, nghiêng đầu hỏi:
“Tinh Thần, ngươi cười cái gì?”
Một ngọn núi nhỏ từ bên người hắn xẹt qua, hắn chống gậy trúc, nhìn Kỷ Thanh Phỉ, thực nghiêm túc nói:
“Chủ nhân cao hứng, Tinh Thần cũng cao hứng.”
“Vậy ngươi biết ta vì cái gì cao hứng sao?”
Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng giơ giơ lên tay áo, tay áo màu xanh lá theo gió bay bay, dừng trên bè tre, nàng hơi hơi ngửa người, ngọn tóc dính chút nước.
Lại thấy Tinh Thần nghi hoặc lắc đầu, nàng liền nói:
“Ta là nghĩ tới, hiện tại những người Trung Nguyên đó hung hăng tuyên bố muốn tới đánh người Sái giáo, nhưng bọn họ làm sao biết được người Sái giáo ở nơi nào đâu? Kỳ thật a, theo ý kiến riêng ta, người Sái giáo cũng không có tà ác như lời đồn.”
Nghĩ đến những người Sái giáo này cũng là thập phần có ý tứ, ngoại giới đều nói người Sái giáo cỡ nào tà ác cùng hung tàn, nhưng Kỷ Thanh Phỉ ở cùng bọn họ, nhìn người Sái giáo ngày qua ngày, năm qua năm, trừ bỏ dâm đãng một ít, có thêm cái Sái bồn đầy độc vật thì cũng không có làm việc gì tàn ác.
Giáo chủ Sái giáo ác độc dị thường trong truyền thuyết kia, trên thực tế chính là một người bà tám, cực kỳ bát quái mà thôi.
Người Sái giáo cũng không đáng sợ như người Trung Nguyên tưởng tượng.
Tinh Thần không hiểu Kỷ Thanh Phỉ vì cái gì lại bắt đầu cười, hắn cũng nhịn không được nở nụ cười, cao hứng chống dậy trúc dài, mang theo Kỷ Thanh Phỉ, theo dòng nước một đường đi xuống.
Nàng chưa từng nói qua nàng muốn đi đâu nhi, vì thế Tinh Thần cũng không có mục đích đẩy bè tre xuôi dòng, vẫn luôn đi phía trước, chỉ cần nàng ở trong phạm vi tầm mắt hắn, vô luận đi chỗ nào, đều là thuộc sở hữu của hắn.
Cười xong, Kỷ Thanh Phỉ bắt đầu làm khởi chính sự, đem một phần bản đồ da trâu mở ra, đặt ở trên đầu gối, cân nhắc kế tiếp muốn đi đâu.
Tuy rằng nàng cơ bản mặc kệ giáo vụ, nhưng hiện giờ Nhiếp Cảnh Thiên xuất hiện, đem nàng buộc phải ra tay, như vậy kế tiếp, liền muốn đi đến một nơi thoải mái trước, xốc lại tinh thần chuẩn bị ứng chiến một trận tai họa này.
Tổng thể tóm lại một câu, Kỷ Thanh Phỉ không muốn sinh hoạt của mình một lần nữa phải thay đổi, cho nên, nàng lựa chọn cùng người Sái giáo đứng chung một chỗ, bắt đầu xuống tay xử lí giáo vụ.