Trên người Kỷ Thế Huân mặc quan phục màu đỏ thắm, trên mặt có hai hàng ria mép, hẳn cũng được coi là một nam nhân thanh tuyển tú khí, lúc này lại ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một thân cũ kỹ chờ Kỷ Thanh Phỉ xuất hiện.
Ở hành lang tiếng chim bỗng nhiên kêu càng thêm lảnh lót, tạo thành một đạo âm hưởng nhẹ nhàng, Kỷ Thế Huân nghiêng đầu nhìn qua, trước cửa gỗ nhà chính, một mảnh sàn nhà gốm mộc phản chiếu ánh mặt trời xán lạn sau giờ ngọ, chói lọi khiến người ta hoa mắt.
Một bóng người mảnh khảnh cứ như vậy mà rơi vào mi mắt của Kỷ Thế Huân, mái tóc dài của Kỷ Thanh Phỉ buông xoã, sau đầu có một sợi dây đỏ thắt nút, ngón tay tựa như bạch ngọc, vân vê một thanh quạt tròn màu vàng, quạt tròn kia nhẹ nhàng xoay xoay.
Nàng đứng yên ở cửa, nhìn nhị công tử bên trong, khẽ cười một chút, cũng không có gọi người tới, chỉ đi vào, làn váy xanh lá phía sau khẽ đong đưa tựa mây mù, đảo qua sàn nhà gỗ sáng đến độ có thể soi bóng người, ngồi ở đối diện Kỷ Thế Huân.
Kỷ Thế Huân vẫn luôn nhìn nàng, vừa muốn nói chuyện, mắt vừa nhấc, lại thấy sau lưng Kỷ Thanh Phỉ có một người diện mạo tuấn mỹ nhắm mắt đi theo theo đuôi, cả người lộ ra tà tính nồng đậm, Tinh Thần.
Sau khi Kỷ Thanh Phỉ ngồi xuống, Tinh Thần duỗi tay, còn đỡ Kỷ Thanh Phỉ một chút, giống như sợ Kỷ Thanh Phỉ sẽ ngồi không vững vậy, thật cẩn thận đem Kỷ Thanh Phỉ trở thành một khối đậu hủ.
Làm người cũ kỹ, chịu lễ giáo Trung Nguyên hun đúc mà lớn lên như Kỷ Thế Huân cảm thấy rất không quen nhìn Tinh Thần động tay động chân, cho dù Tinh Thần là đang tận tâm tận lực hầu hạ Kỷ Thanh Phỉ.
Nhưng hắn nhịn xuống, cũng không có nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn về phía Kỷ Thanh Phỉ.
Từ khi Kỷ Thế Huân đi vào tòa nhà này, đến khi ngồi ở chỗ này, những thứ mà hắn chứng kiến đều lộ ra cuộc sống tinh xảo cùng xa hoa lãng phí của Kỷ Thanh Phỉ, nàng cũng không thiếu người hầu hạ, tựa hồ cũng không thiếu tiền bạc, vô luận là ăn, mặc hay là ở, so với các gia đình giàu có ở Trung Nguyên đều tốt hơn cả.
Vì thế Kỷ Thế Huân đầu tiên là cau mày, hỏi Kỷ Thanh Phỉ,
“Cuộc sống của ngươi thoạt nhìn cũng thật không tồi, thời gian mấy năm nay, vì sao lại không cùng người trong nhà liên hệ?”
Kỷ Thanh Phỉ chuyển quạt tròn trong tay, cán quạt gỗ mun ở giữa ngón tay trắng nõn của nàng vân vê, nàng hơi hơi nhấc mắt, hỏi Kỷ Thế Huân,
“Nhị ca là đang cảm thấy, ta được quyền lựa chọn sao?”
Nàng vẫn gọi Kỷ Thế Huân một tiếng nhị ca, rốt cuộc thì hai người cũng có mười mấy năm làm thân nhân tại Kỷ phủ, một tiếng nhị ca này, Kỷ Thế Huân vẫn là đáng.
Nào biết đâu rằng, sắc mặt Kỷ Thế Huân càng thêm đanh lại, hắn thậm chí đã đam vài câu chất vấn trong miệng mang lên, hỏi Kỷ Thanh Phỉ,
“Nếu là thân bất do kỷ, ngươi tốt xấu gì cũng phải cùng người trong nhà báo tin, nhưng ngươi hiện tại đang làm cái gì đây? Không chỉ cùng Ma giáo làm bạn, còn dung túng ác nô đả thương Vương gia, mặc dù hắn đối với nỗi khổ của ngươi hiểu rõ, cũng không kịp thời cố ứng, nhưng ngươi đối với hắn như vậy, là đem Kỷ phủ chúng ta đặt ở chỗ nào?”
Cho nên hôm nay, Kỷ Thế Huân không phải tới quan tâm nàng, mà là tới chất vấn nàng?!
Sắc mặt Kỷ Thanh Phỉ dần dần lạnh xuống, Tinh Thần phía sau nàng đã muốn động, đầy người đều là sát khí, bị Kỷ Thanh Phỉ nâng quạt tròn chặn lại, nàng nhìn Kỷ Thế Huân, lạnh giọng hỏi:
“Dựa theo cách nói của Kỷ nhị công tử này, đối với chuyện mà lệnh muội Kỷ Nguyệt Lam Kỷ đại tiểu thư làm với ta, quý phủ đều đã biết?”
Kỷ Thế Huân lửa giận bốc lên, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, hắn nói:
“Về chuyện Nguyệt lam, chúng ta còn chưa có đối chất quá, nhưng việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào nữa?”