Lần đầu tiên trong gần hai mươi năm sống trên nhân thế Kỳ Phong hắn mới có xúc cảm vui buồn lẫn lộn như thế này, vui là vì biết được thì ra ở thế giới này hắn cũng có thân sinh phụ thân nhưng cũng buồn vì biết rằng phụ thân hắn cũng chỉ được gặp một lần duy nhất rồi người cũng vĩnh viễn rời bỏ hắn mà đi.
Kỳ Phong biết phụ thân hy vọng hắn được sống, người hy sinh cho hắn nhiều như vậy nếu hắn không cố gắng sống tốt làm sau xứng đáng với sự thương yêu của người.
Có lẻ phụ thân cũng không mong muốn nhìn thấy đứa con thương yêu phải chìm trong đau khổ đi.
“Phụ thân, Kỳ Phong nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng cùng yêu thương của người, nhất định con sẽ trải qua thật tốt.” Nói ra những lời ẩn chứa trong lòng Kỳ Phong giờ mới cảm thấy như được phụ thân truyền thêm cho sức mạnh vậy, tinh thần Kỳ Phong cũng phần nào tăng lên.
Giữ vững tâm trí đây là Kỳ Phong nghĩ, Kỳ Phong biết khi gặp nguy hiểm không phải cứ việc bỏ chạy mới là cách tốt nhất mà phải biết học cách chiến đấu, cái hắn thiếu chính là kinh nghiệm chiến đấu, thực tế chiến đấu của hắn là quá ít.
Nếu có sự lựa chọn Kỳ Phong nhất định sẽ đi ra bên ngoài rèn luyện thực tế mà không phải luyện tập trong không gian, chỉ là hiện tại hắn không có khả năng tự mình rời đi Dịch Thần tông, do hạn định tu vi từ tông môn trừ khi hắn thật sự muốn bại lộ thực lực chân chính của mình mới rời đi ra bên ngoài nếu không tạm thời vẫn phải chọn phương pháp rèn luyện trong không gian là tốt nhất.
Thật ra tu luyện trong không gian cũng không phải là việc gì xấu, không gian có nồng đậm linh khí gấp mấy lần bên ngoài, ở trong không gian tu luyện so với tu luyện trong tiểu phòng không biết phải tốt gấp bao nhiêu.
Kỳ Phong cũng không phải đệ tử nội môn mà là đệ tử ngoại môn, nhưng hắn may mắn được ở dưới chân Đan Phong, nơi này nguyên khí nồng đậm hơn so với những nơi dành cho đệ tử ngoại môn khác nơi có rất ít nguyên khí thì có thể được xem là thiên đường tu luyện của đệ tử ngoại môn rồi, Kỳ Phong thật ra cũng không có đòi hỏi gì hơn.
Có kinh nghiệm từ lần bị chặn giết vừa rồi để Kỳ Phong càng thêm giật mình là hắn ngoài tầng thứ nhất Sơ Khai Chi Địa trong Thiên Địa Vân Vũ Hoàng Công Pháp ra hắn đúng thật là không còn tu luyện một môn thuật pháp nào khác.
Không phải Kỳ Phong hắn không có Pháp Quyết mà là hắn nghĩ bây giờ hắn cũng chỉ cần một môn thuật pháp là đủ rồi, nhưng không nghĩ tới trận chiến vừa rồi đúng là phải để Kỳ Phong hắn suy nghĩ lại.
Đừng nhìn trận chiến với tên Trúc Cơ tu sĩ hắn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra thì trong nội tâm hắn cũng có vài phần kiêng kỵ.
Một môn thuật pháp đối với Kỳ Phong hắn như vậy đúng là chưa đủ, nhất là tầng thứ hai Ảo Vân Trận, tầng thứ ba Càn Khôn Vũ, tầng thứ tư Thiên Địa Lôi trong Thiên Địa Vân Vũ Hoàng Công Pháp, một Giới Thiên Địa này một khi còn chưa tu luyện thành vậy hắn chỗ nào còn có thần thông, chỗ nào có thể bảo vệ được bản thân.
Suy nghĩ thông mọi việc, Kỳ Phong quyết định lựa chọnThiên Hoa Băng Vũ trong truyền thừa từ phụ thân Lam Thanh đến tu luyện.
Vẫn chọn ngọn núi nhỏ làm chỗ tu luyện cho mình, Kỳ Phong bắt đầu bố trí kết giới, hắn cũng không muốn mình một lần tu luyện lại đi phá nát cái không gian vất vả lắm mới có được chút sinh khí này.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ Kỳ Phong tiến vào nhập định, vận chuyển Thiên Địa Hoàng Quyết theo từng vòng đại chu thiên hấp thu linh khí.
Dựa theo truyền thừa, Kỳ Phong bắt đầu ấn thủ quyết, từ lúc bắt đầu tay ấn thủ quyết còn chậm càng về sau tay ấn quyết càng lúc càng nhanh, từng tia băng khí không ngừng hình thành theo từng thủ quyết không ngừng xuất hiện quay quanh Kỳ Phong.
Đắm chìm trong tu luyện nên Kỳ Phong còn không biết thông tin về người trong quả cầu tử quang lần nữa xuất hiện, lại được giới tu chân giả truyền lưu với tốc độ chóng mặt, nhiều Đại Tông Môn cùng các đại gia tộc đều đưa ra nhiệm vụ tìm kiếm người trong quả cầu tử quang làm nhiệm vụ hàng đầu cùng rất nhiều phần thưởng được bày ra.
Có rất nhiều tu chân giả cùng tán tu nhận nhiệm vụ lao vào cuộc tìm kiếm người trong quả cầu tử quang này. Chỉ là không một ai biết người trong quả cầu tử quang này là ai, diện mạo ra sao.
Cùng lúc đó ở một ngọn sơn phong: “Nhiệm vụ không hoàn thành, Ảnh đã mất tích, xin chủ nhân trách phạt.” Người áo đen cúi đầu chấp tay cung kính nói.
“Ha...không nghĩ tới chỉ là một con chuột con nhắt thôi, các ngươi lại để cho nó chạy thoát, đã vậy còn làm tổn thất một cao thủ.”
“Là thuộc hạ thất trách.” Người áo đen nói.
“Phế vật..”
“Đã điều tra ra được gì?”
“Thuộc hạ nghĩ tin đồn gần đây về người trong quả cầu tử quang xuất hiện là cùng thời điểm Ảnh mất tích có thể có liên quan đến nhau.” Người áo đen nói.
“Cho ngươi một cơ hội, không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, tra ra chân tướng cho ta. Nhớ rõ không được để lại dấu vết.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Người áo đen nói xong đồng thời biến mất.
……..
Năm tháng sau trong không gian nơi Kỳ Phong tu luyện là một mãnh băng lạnh, từng tia hoa băng không ngừng ngưng kết tạo thành từng đóa hoa băng. Bên trong hoa băng Kỳ Phong như thấy được cảnh băng thiên tuyết địa tung bay đầy trời như lúc hắn còn sống ở thời Hiện Đại hắn từng được ngắm nhìn vậy.
Lại qua ba tháng theo từng thủ quyết từng đóa hoa băng không ngừng xoay tròn bay máu, tay Kỳ Phong cũng bắt đầu biến hoá theo từng thủ quyết hoa băng không ngừng phân tách thành hàng vạn cánh hoa băng nhỏ bay lượn tạo thành vòng xoáy quay quanh Kỳ Phong, Kỳ Phong biết Thiên Hoa Băng Vũ bước đầu đã định hình.
Lại tu luyện qua hơn một tháng, lúc này Kỳ Phong bắt đầu kết ấn, từng cánh hoa băng theo chuyển động tay của Kỳ Phong không ngừng bay múa mang theo băng khí lạnh lẽo, cánh hoa băng bay múa xoay tròn cũng càng ngày càng nhanh.
Kết thúc thủ ấn cuối cùng, một chữ “phá” vang lên, hàng vạn cánh hoa băng hoá thành từng vệt lam quang phá không mà đi, cùng lúc đó là từng đợt tiếng vang không ngừng truyền đến “phốc..phốc..phốc..rắc..rắc..ầm..”
Thiên Hoa Băng Vũ hoàn toàn luyện thành.
Thở ra một hơi Kỳ Phong lúc này mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt hắn là cảnh tan hoang như có cơn bão cấp mười hai vừa đỗ bộ qua đây vậy.
Kỳ Phong nhớ trước khi tu luyện Thiên Hoa Băng Vũ hắn rõ ràng là đã tạo một kết giới bảo vệ khu vực này, như thế nào một cái chóp mắt nơi này đã bị sang bằng bình địa rồi.
Lúc này thì Kỳ Phong triệt để giật mình vì uy lực của Thiên Hoa Băng Vũ. Không phải chứ, lúc kết ấn hắn chỉ phất nhẹ tay thôi mà. Uy lực như thế này hắn nhất định phải tiếp tục tu luyện đến độ thuần thục, khống chế tuỳ ý mới có thể được xem là luyện thành được.
Thiên Hoa Băng Vũ thật sự uy lực quá mạnh, Kỳ Phong hắn mới không cần dùng một chiêu đã phải rút hết một nữa linh lực của mình như vậy đâu, trừ khi gặp phải đối thủ quá mạnh nếu không hắn vẫn muốn tiếp tục lĩnh ngộ môn thuật pháp này cùng khống chế tuỳ theo ý muốn chính mình.
Kỳ Phong không chọn rời đi ngọn núi nhỏ mà tiếp tục ở lại nơi này tiếp tục tu luyện Thiên Hoa Băng Vũ vì nơi này dù sau cũng đã bị tàn phá.
Ngây ngốc nhìn mọi thứ xung quanh rồi tự mình lẫm bẫm “lại phải lần nữa làm kiếp con kiến rồi.”