Liên Vi cúi đầu, tiếng thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu: “Bọn họ nói, hiện giờ trong kinh thành dù luận về tài mạo hay gia thế, người xứng đôi với thái tử điện hạ nhất chỉ có Hạ tiểu thư. Còn nói mấy ngày nay thái tử điện hạ thường tới phủ chúng ta tìm thế tử…”
Ta ra hiệu cho Liên Vi nói tiếp, em ấy nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói: “Bọn họ, bọn họ nói thanh danh của tiểu thư bây giờ không tốt, không xứng với vị trí thái tử phi…”
Ta ừ một tiếng, khoát tay ra hiệu em ấy không cần phải nói tiếp, ấp a ấp úng nghe đến là khó chịu. Ta cũng đại khái đoán được lời đồn nhảm truyền ra ngoài nhanh như thế nào, lại tiếp tục cắn hạt dưa, không biết tại sao tự dưng có cảm giác tẻ nhạt vô vị. Vì vậy tiện tay ném hạt dưa đi, sau đó uống một chén trà cho thanh miệng.
Liên Vi thấy vậy quỳ sụp xuống đất: “Liên Vi biết tội, tiểu thư đừng tức giận. Nha hoàn phía dưới rảnh rỗi sinh lắm mồm, đương nhiên sẽ có người giáo huấn lại bọn họ thật tốt”
Ta nhàn nhạt đỡ em ấy dậy, có chút kì quái nói: “Ta không có tức giận, ta tức giận cái gì cơ chứ?”
Liên Vi lùi về sau hai bước, lén liếc thầm ta, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng tiểu thư không vui, thế mà vẫn cứng rắn nói mình không tức giận….”, giọng nói trở nên nhỏ dần rồi dừng lại.
Tai ta rất thính, lạnh nhạt liếc em ấy một cái, em ấy lập tức im bặt.
“Cái vị trí kia ta không thèm để mắt đến, chỉ là người ngoài nói khó nghe như vậy, ta còn vui vẻ được không phải thành kẻ ngốc rồi sao?”
Ta ngẫm nghĩ, lại nói: “Bất kể nói thế nào, chuyện của hoàng gia không thể lấy ra làm thú vui tiêu khiển được. Biệt phủ bên trên còn không xen vào, trong nhà các ngươi lại nhìn vào chăm chăm chú chú, còn đề cập đến chuyện này, đánh hai mươi đại bản rồi đuổi ra khỏi phủ, không cần báo lại”
Lòng tốt có hạn, ta hoàn toàn nghĩ cho mẫu thân. Những lời này nếu truyền đến tai bà, sợ rằng bà sẽ bị chọc tức đến mức nguy hiểm đến tính mạng cũng nên.
Hạ tỷ tỷ thật sự rất tốt, vừa có tri thức lại vừa hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng hoàn hảo đến vậy. Con người dịu dàng khéo léo là thế, nhưng nửa phần khí thế cũng tuyệt chẳng thua kém gì ai. Đây hoàn toàn là dáng vẻ mẫu thân luôn luôn kì vọng ta có thể trở thành. Lời đồn bên ngoài không sai, nàng và thái tử thật sự rất môn đăng hộ đối. Ta thật lòng vui thay Hạ tỷ, dĩ nhiên trong thâm tâm luôn mong nàng có thể sống tốt. Thái tử miễn cưỡng cũng coi như là một bến bờ tốt, ta nên vui mừng mới phải.
Thế nhưng ta lại không thể vui nổi, thậm chí còn có chút phiền muộn. Cái không khí này sang ngày thứ hai liền lan đến chỗ thái tử. Lúc ấy ta đang trong thư phòng mô phỏng lại chữ mẫu. Mẫu thân đã sắp xếp rồi, mỗi ngày đều phải viết kín năm mặt giấy to. Đang viết thì hắn mang theo một thân đầy tuyết đi vào, cởi áo khoác ngoài đưa cho hạ nhân, sau đó ngựa quen đường cũ tiến thẳng tới chậu than đằng kia, sưởi ấm xua đi khí lạnh trên người xong mới đến gần ta. Ta hành lễ theo quy củ xong lại tiếp tục viết chữ.
Hắn nói chuyện với ta, ta lười biếng đáp lại, chỉ lắc hoặc gật đầu một cái, ra hiệu đã nghe thấy.
Cứ luân phiên như vậy, cuối cùng hắn đi đến trước mặt ta: “Ngươi ăn phải thuốc câm à?”
Ta lời ít ý nhiều nói một câu: “Không có”, ám chỉ cổ họng mình vẫn rất thông thoáng, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nghiêm túc viết chữ.
Từ lúc bắt đầu ở sơn động kia về, hắn đối với ta rất chi là thoải mái. Trong lúc ở riêng với nhau, đến cả tiếng tự xưng của vương hầu hắn cũng không thèm dùng đến. Ta vốn nghĩ có lẽ hắn nhớ đến ân tình ta cứu hắn một mạng mà chín bỏ làm mười. Nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn không cứu ta thì hà cớ gì dẫn đến việc bị thương trên người. Hắn cứu ta một mạng là sự thật. Sau cùng chỉ đành coi là sự thăng hoa của tình bạn sau lần đồng cam cộng khổ kia thôi.
Hắn cúi đầu xem xét thật kĩ chữ viết của ta, thở đài một hơi: “Ta từng nhìn qua chữ thế tử, sắc bén như lưỡi câu, cứng cáp lại hữu lực. Rõ ràng là người một nhà, thế nhưng nếu dùng chữ để nhận ra người thật sự là không nhận ra nổi”
Ta gác bút lại, rút một phong thư từ chỗ đống thư Hạ tỷ viết cho ta, bày ra trước mặt hắn: “Cái này có đẹp không?”
Hắn nghi hoặc nhìn ta, ta xếp thư lại rồi cất gọn đi: “Nếu điện hạ đến tìm đại ca ta nghị sự, không cần phải trì hoãn ở chỗ này nữa đâu, An Bắc đảm đương không nổi. Bắc Cương từ xưa đến nay do hai nhà Tần Hạ cùng trông giữ, điện hạ nhất bên trọng, nhất bên khinh như vậy sao được. Cũng nên thường xuyên tới phủ Hạ tướng quân bàn nghị sự mới phải”
Ta quay người muốn đi, hắn tiến lên trước một bước ngăn ta lại, cúi đầu nhìn ta, trầm mặc cười: “Có phải ngươi đã nghe được chuyện gì rồi không?”
“Chuyện gì cũng không nghe”
Ta rời sang bên trái một bước, hắn lập tức rời theo chặn đứng ta lại. Ta đi hướng nào hắn đi theo hướng ấy, tới tới lui lui mấy lần, lại thường nhanh hơn ta một chút.
“Còn nói không có à” Hắn sát gần ta thêm một chút, ánh mắt sáng rực: “Trực tiếp nói với ta những điều trong lòng khó lắm hay sao?”
Ta ngẩng đầu nhếch mép, sau đó nhanh chóng ra tay, một tay chống ở vai hắn, mượn một phần lực xoay người qua.
Thân hình hắn thoáng động, thấy ta đi trước một bước liền chạy theo chặn ta ở cửa.
Ta hít một hơi sâu: “Thỉnh cầu điện hạ nhường đường một chút”
Thanh âm của hắn nghiêm chỉnh: “Người ngoài nói thế nào ngươi không cần để ý” Nói rồi nhìn thẳng vào mắt ta, tựa như muốn nhìn thấu cả lòng người: “Ngươi chỉ cần tin ta là được”
Tâm tình của ta chợt tốt lên rất nhiều, cúi thấp đầu, khó khăn lắm mới nén cho mình không mỉm cười. Đúng lúc này đại ca đến, bắt gặp tư thế của ta và thái tử thì hơi kinh ngạc khựng lại. Thái tử yên lặng thu tay về, ho một tiếng rồi đi ra ngoài. Ta nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành phải cáo lui, vội vàng chạy ra ngoài theo.
Buổi chiều Hạ tỷ tỷ có đến tìm ta một chuyến, khi đó ta còn chưa ngủ dậy, đành để mẫu thân tự mình ra phòng khách tiếp đón. Đại ca không biết vì sao, bình thường bản thân rất bận rộn, thế nhưng lúc đó vừa hay làm xong hết công việc, cũng chạy đến tiếp khách cùng. Đợi đến khi ta thu dọn ổn thỏa chạy tới, hai người này đang trò chuyện cực kì sôi nổi, ngay cả mẫu thân ngồi cạnh chỉ nghe thôi mà trong ánh mắt cũng tràn ngập ý ngợi khen.
Cái tính của đại ca ta ấy à, huynh ấy và người ngoài nói không quá một câu đã bỏ đi, trên mặt không lộ ra bất cứ một biểu cảm nào. Nhưng lúc này trên khóe mắt, lông mày đều ngập tràn ý cười, dáng vẻ này thật sự là hiếm thấy. Tuy rằng lúc nói chuyện với ta huynh ấy cũng cười, nhưng nụ cười sáng loáng trên mặt kia lại viết “Đây là tiểu muội nhà mình, còn có thể làm gì được nữa”, cùng với nét xuân phơi phới trên mặt ngày hôm nay khác nhau một trời một vực. Ta ngồi bên cạnh lặng lẽ uống hai chén trà, cảm thấy bản thân mình hôm nay dư thừa biết bao.
Cũng may đại ca rất bận rộn, mới gần nửa canh giờ đã có hạ nhân tới truyền lời, nói phụ thân gọi huynh tới một chuyến. Lúc đại ca rời đi, mẫu thân cũng đi theo, nói rằng mệt mỏi muốn về trước, để hai tỷ muội ta ngồi lại nói chuyện.
Ta trầm ngâm nhìn theo bóng dáng đại ca, lại dời tầm mắt quay lại, chợt nhớ ra vài ngày trước nghe thấy mẫu thân vô tình nói, đại ca đã đến tuổi nên bàn chuyện cưới hỏi rồi, nghĩ vậy trong lòng chợt động.
Có điều ta nghĩ như nào không quan trọng, quan trọng là Hạ tỷ tỷ nghĩ thế nào. Để người làm muội như ta không hổ thẹn với đại ca thì cũng nên có chút tài năng nhìn tâm người.
Lúc ta đang thất thần, Hạ tỷ đưa tay huơ huơ trước mặt ta, khẽ cười nói: “Muội lại có ý đồ xấu gì đó?”
Ta còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào mới có thể lặng lẽ dò ra tâm ý của Hạ tỷ. Chuyện này cũng không giống đi chợ mua vải, có thể tốt tốt xấu xấu chọn ra được một chồng, không tiện nói rõ nên đành phải gác lại.
Thật không nghĩ tới Hạ tỷ lại mở miệng trước: “Muội không nói ta cũng biết”, nàng nhấp một ngụm trà, thanh âm đè xuống cực thấp, chỉ đủ cho hai người nghe rõ: “Chỉ cần ta là người của Hạ gia một ngày thì tuyệt đối không thể”
Ta giật mình, không cẩn thận đụng đổ chén trà: “A tỷ, sao ngay cả tỷ cũng biết ta muốn nói gì thế?”
Tác phong của tỷ tỷ thường ngày lúc nào cũng như mây thoảng gió bay, giống như câu nói ban nãy vậy, vốn không hề xuất phát từ miệng nàng.
Ta suy đi đoán lại ý tứ sâu xa trong đó. Nếu thật là như vậy, Tần Hạ hai nhà kết thành quan hệ thông gia, không biết chừng sẽ bị người có dã tâm bày mưu tính kế thành cái gì. Huống chi đại ca lại là thế tử Hầu phủ, về sau phải kế tục tước vị này. Chỉ vừa nghĩ như vậy liền không tránh khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Mà không chừng là do ta lo lắng quá cũng nên?
Sau này ta mới hiểu, câu nói này của nàng ta chỉ hiểu được một nửa.
Hạ tỷ tỷ như chợt nghĩ ra điều gì đó, ngượng ngùng nói thêm câu: “Tam ca của ta không giống vậy, chỉ cần sau này huynh ấy không thừa kế y bát của phụ thân thì không phải là không có khả năng”
Ta vừa nghe xong liền nhảy dựng lên: “Sao tự dưng lại dính dáng đến Hạ Thịnh rồi?” Ta lặng đi một hồi, thu lại mặt mày, nhẹ giọng nói: “Nếu đã về kinh thành, có một số thứ cũng nên thay đổi. Đã là tam ca của a tỷ thì cũng chính là tam ca của ta. Gọi thẳng tục danh như vậy có chút không thỏa đáng”
Có vài người, từ lần đầu gặp gỡ đã biết người ấy nên làm gì, nên thành kiểu người như thế nào. Ví dụ như Hạ Thịnh, hắn nên ở trên chiến trường gió cát, phóng ngựa tung hoành nơi sa mạc đầy nắng. Hắn cũng giống như nắng gắt sa mạc, được ngàn vạn tướng sĩ cung cung kính kính xưng một tiếng: “Thiếu tướng quân”. Chứ không phải bị ngăn chặn, bị vây chết vì bất cứ một người nào hay một việc nào.
Những lời này rất lâu về sau cũng là do chính miệng Hạ Thịnh nói ra. Ngày đó thiếu niên trút bỏ một thân khôi giáp, không hiểu sao lại thấy có vài phần mỏng manh, hốc mắt cũng dần dần đỏ.
Không biết là do không khí hay tại làm sao, hắn thấp giọng quát ta: “Muội dựa vào cái gì mà thay ta quyết định?”
Ta rất bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn nói: “Ta không thay huynh quyết định điều gì, ta chỉ thay bản thân mình làm chủ mà thôi”
Hạ tỷ tỷ dường như suy nghĩ điều gì, nhìn ta một lát, chẳng biết tại sao sắc mặt như có mấy phần hiểu rõ, không những hiểu rõ, còn có chút ý tứ “Ta đã biết chắc chắn sẽ như vậy”.
“Muội muốn xưng huynh ấy là tam ca thì tuyệt đối đừng liên quan đến ta, nếu không huynh ấy sẽ không nhận người muội muội này nữa”
Ta không hiểu ý nghĩa của câu này, vội vàng lảng sang chuyện khác. Cứ nói vài ba chuyện phiếm thôi mà đã tới hoàng hôn.
Hạ tỷ tỷ trước khi cáo từ còn cố ý hỏi lúc trước dùng lá bùa bình an thấy như thế nào. Ta ngỡ lá bùa bình an này là do cầu thần bái Phật mà được, đâm ra tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Vì muốn bản thân tốt hơn nên đương nhiên cũng tin tưởng, ngày ngày mang theo cất kĩ trong người.
Ánh mắt nàng lấp lánh, trong lúc nhất thời tựa như có rất nhiều cảm xúc thoáng qua, chỉ là ta không thể nhìn rõ, đành coi như hoa mắt chóng mặt.
Nàng cười nói: “Ta nghe nói lá bùa này có tác dụng nên mới hao tâm tổn trí một chút cầu về. Bây giờ tuy muội đã cách xa chiến trường, nhưng kinh thành cũng chẳng phải nơi yên ổn gì, vẫn nên mang theo bên mình, coi như giữ lại một phần an tâm”
Ta bật cười thành tiếng, tiễn nàng ra phủ, thân tình nhìn nàng lên xe ngựa.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cửa ải cuối năm cuối cùng đã tới.