Sáng sớm hôm sau, sau khi bị giáo huấn một trận ta còn có lòng đi bái biệt bọn họ. Trước khi rời đi, đại ca và đại ca còn giục ngựa tiễn ta một đoạn đường. Đúng lúc mặt trời lên thiên đỉnh, mặc dù đã đến độ cuối năm nhưng lại có ánh sáng mặt trời, lúc này vẫn chưa nổi gió, mới bất giác nhận ra mấy ngày trước lạnh đến nhường nào.
Ta ghìm cương ngựa, nghiêng người cười: “Đến đây thôi, đi nữa cuối cùng rồi cũng đến lúc phải từ biệt mà”
Nhị ca nhíu mày nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh nơi nơi đều là cồn cát mênh mông, không thấy nửa bóng người mới mở miệng nói: “Tiểu tử của Hạ gia kia miễn cưỡng cũng được coi là chính nhân quân tử, đáng tiếc lại sinh ra ở Hạ gia. Không phải nhị ca có lòng tiểu nhân, chỉ là đi ra từ bãi bùn lầy, cho dù bản tính có tốt cũng thật sự có thể tin sao?”
Nhị ca lớn hơn Hạ Thịnh không đến một tuổi, ta nhớ mang máng đời trước nhị ca và hắn quan hệ rất tốt, đều mang cái dáng vẻ giả vờ giả vịt. Sau này thế sự xoay vần, nhị ca mai danh ẩn tích một mình đi Bắc Cương đã không gặp lại hắn nữa. Nghĩ đến đây ta nghĩ thôi sau này hẵng trả lời lại đi. Còn bên đại ca đã có động tác trước.
Đại ca thản nhiên nhìn qua đây, thu dây cương trên tay lại: “Thường ngày ta đã dạy muội thế nào?”
Ta và nhị ca hai mặt nhìn nhau, ý nghĩ vừa chuyển, nhất thời không bắt bẻ cười ra tiếng. Đại ca che chở tẩu tẩu đã đến nông nỗi này rồi, lược bớt câu từ vội nói với theo: “Nhị ca, vơ đũa cả nắm là huynh không phải rồi”
Ầm ĩ một lúc, ta thấy đã không còn sớm liền chuẩn bị rời đi. Ngựa chạy được non nửa đại ca đã gọi ta một tiếng, ta vội vàng ghìm dây cương quay đầu nhìn lại.
Huynh ấy mỉm cười nói với ta: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn nói với muội một câu. Hai ngày nữa đến lễ trừ tịch rồi, nếu tiện thì về nhé”
Ta cao giọng nói “Được”, giơ roi mặc kệ tất cả mà đi, chưa một lần quay đầu lại nhìn hai huynh ấy nữa.
Lúc ta đến liền chạm mặt với ám trạm của Tiêu Thừa Ngạn ở Bắc Cương. Mặc dù bây giờ trên tay ta không có con dấu của thái tử, nhưng vẫn vì tài năng sở dụng ta. Từ đây đến gần tiểu viện đã gần hoàng hôn, có người đã đứng sẵn ở đó. Mặc dù ở Bắc Cương nhưng trong mỗi thành nhỏ ở mỗi đường đầu ngõ vẫn có mấy cái cây, hơn nửa loài hồ dương và táo. Thế nhưng lúc này lá cây rụng xuống chỉ còn trơ trọi cành cây xơ xác, nhiễm cả mấy chỗ ống khói của người nhẹ nhàng thổi ra khói lửa, đúng là dáng vẻ của nhân gian.
Đến đầu ngõ ta nhảy xuống ngựa nghỉ chân một lát, có tốp năm tốp ba bọn trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy qua chỗ ta. Trong đó có một đứa vấp chân chỗ ta, ta phải xách cổ nó lên mới tránh không bị té ngã. Đứa trẻ còn chưa hoàn toàn đứng vững đã vội nói to một tiếng tạ ơn, đi về phía trước hai bước lại đột nhiên dừng lại đi vòng trở về nhét vào tay ta một viên đường, lúc này mới vội vàng đuổi theo đám bạn ở phái trước.
Ta mải nhìn tụi nó tản ra khắp ngõ nhỏ đến khi không còn bóng dáng, vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Tiểu hồng mã cọ đầu vào người ta, ta vuốt ve lông mao của nó để nó thuận theo, lại nhẹ nhàng vỗ đầu nó an ủi, dắt nó đi sâu vào trong ngõ nhỏ.
Đến bên trước đứng trước sân, ta đẩy cửa ra bước một chân vào. Không biết giờ này Hạ Thịnh có ở nhà hay không, thử gọi một tiếng “Hạ”, nói đến đây liền im bặt.
Cành khô lặng yên nép dưới hoàng hôn chưa tắt, trong viện gió lùa thổi tay áo ai bay.
Người nọ đứng trong viện, dường như mới đi một vòng trở về từ quye môn quan. Sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, cả người đã gầy yếu đi nhiều lắm. Trên người mặc một chiếc áo choàng màu xanh, vạt áo thêu mây, hạc trắng thêu kim tuyến bên ngoài thẳng tắp vươn lên trời cao.
Hắn đang nghiêng nửa thân mình, nghe được động tĩnh hơi quay đầu nhìn về phía ta, ngay lập tức mỉm cười. Đôi mắt hoa đào của người nọ linh động sáng lên, cong một độ cong vừa đủ, dù vẫn mang bệnh nhưng trên nét mặt sáng ngời, trong mắt sao trời tản mát làm say lòng người.
“A Ngạn!” Trong thanh âm bất giác phần trầm thấp.
Ta chạy qua ôm chầm lấy hắn, lại quên mất một chân còn lại vẫn còn đang ở ngoài cửa, bị bậc cửa chặn lại lảo đảo bước chân, cả người ngã nhào trên người hắn.
Nếu như bình thường chắc chắn là không sao, hắn có thể dễ dàng dùng một tay đỡ ta lại. Nhưng bây giờ hắn mới tỉnh lại chưa bao lâu, yếu ớt tựa trang giấy trắng, bị ta nhào vào ngã nhào xuống đất.
Ta bối rối chống dậy mới không đè hết lên người hắn. Có trời mới biết trên người hắn có bao nhiêu vét thương, nếu không cẩn thận đụng phải một chỗ làm miệng vết thương rách ra, ta thật sự muốn tát vào mặt mình một phát.
Lúc hắn ngã xuống đất rên lên một tiếng, ta lo lắng vội
ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa hay hắn cũng nâng mắt lên đối diện với ánh mắt của ta. Ánh mắt sâu xa thăm thẳm, tựa như muốn hút ta vào trong đáy mắt.
Ta hỏi: “Thương thế của chàng…” Những lời còn lại chưa kịp nói đã biến mất trong nụ hôn của hắn.
Như đêm khuya thì thầm triền miên, như sớm mai lượn lờ mù sương.
Ta chậm chạp giãy giụa đứng dậy, người này thật sự coi tính mạng mình là trò đùa. Bên ngoài gió rét lạnh lẽo như thế mà hắn lại nằm trên mặt đất như vậy, không cảm lạnh nhiễm trùng mới là lạ.
“Ta tới thật không đúng lúc” Phía sau truyền đến một giọng nói, ta không quay đầu lại cũng biết là Hạ Thịnh, chỉ là chất giọng nghe thế nào cũng có chút kì quái.
Hắn cầm mấy bao thuốc ra hiên viện để lên bàn đá.
Lúc này Tiêu Thừa Ngạn không nhanh không chậm đứng lên, thậm chí nâng tay lên chỉnh lại cổ áo.
Hai người này không nói với nhau câu nào, ngay cả ánh mắt cũng không chịu cho đối phương một nửa. Một người đứng dưới hiên, một người đứng trong viện, không hiểu sao làm người ta cảm thấy hai người đang âm thầm giương cung bạt kiếm.
Ta thở dài, lôi Tiêu Thừa Ngạn vào trong phòng, vừa đi vừa ân cần dạy dỗ: “Chàng vừa mới tỉnh, không thể ra gió được, nhỡ đâu đổ bệnh thì sao”
Nói câu này vừa hay đi qua người Hạ Thịnh, hắn lạnh nhạt nói: “Hắn đã tỉnh một ngày rồi, vừa mới là vừa mới thế nào, để gió thổi cũng được, cho đầu óc thông thoáng ra”‘
Tiêu Thừa Ngạn vô cùng đúng lúc ho khan vài tiếng, ho đến run rẩy cả người, giọng khàn nghe rất thật, nghe không giống làm bộ làm tịch. ta sợ hắn bị thương vào lục phủ ngũ tạng, trừng mắt lườm Hạ Thịnh: “Vậy huynh cứ đứng đấy hứng nhiều gió vào”
Hạ Thịnh bị ta nói xong thì rầu rĩ đi theo vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ta không biết Tiêu Thừa Ngạn đã đứng đợi bên ngoài bao lâu, toàn thân hắn bây giờ không có chút ấm áp nào, đến xiêm y cũng hoàn toàn lạnh lẽo, nhất là cái áo choàng này, có khác gì băng giá đâu cơ chứ.
Ta muốn cởi áo choàng trên người hắn ra, mang một chậu than vào thêm, cởi đến nút thắt trước ngực áo Hạ Thịnh bỗng nhiên mở miệng: “Điện hạ không nâng nổi tay hả?”
Tiêu Thừa Ngạn lạnh lùng đánh mắt sang lườm hắn. Ta không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nói với hắn: “Hay là huynh ra ngoài hóng gió trước đi?”
Hắn lại lắc đầu, trịnh trọng nói với ta: “Thuốc kia còn chưa sắc nữa, tất cả đều chưa sắc. Nếu giờ ta ngoài hóng gió, vừa hay có thể sắc thuốc cho hắn, nhưng tiếc thật, ta sẽ không sắc đâu”
Ta nhướng mày: “Huynh sẽ không?”
Hắn thành thật gật đầu cái rụp: “Sẽ không” Sau đó chen thêm một câu: “Trong viện này chỉ có ba người
chúng ta thôi, người khác bị ta đuổi về hết rồi”
Ta nghe thấy thế đành cam chịu ra ngoài sắc thuốc, chỉ có thể mang máng nghe hai người nói chuyện với nhau trong đó. Giọng nói của Tiêu Thừa Ngạn khàn khàn làm lòng ta lo lắng. Khó khăn lắm mới sắc xong thuốc, lọc nước ra rồi vội bưng vào.
Vừa mới đi đến gần cửa hai người bên trong đã không thấy có động tĩnh gì nữa. Hạ Thịnh mở cửa, Tiêu Thừa Ngạn đang ngồi trên giường nhìn về phía này.
Ta rảo bước đi đến: “Có chuyện gì mà hôm qua bàn bạc cả một ngày vẫn chưa bàn bạc xong, còn phải để
đến ngày hôm nay?”
Tiêu Thừa Ngạn dịch người nhường chỗ, ta vô cùng tự nhiên ngồi vào, nghe thấy hắn cười nói: “Không phải chuyện đó. Hôm qua bàn bạc chuyện quốc sự, hôm nay nói toàn chuyện riêng”
“Sao giọng chàng khàn thế, có muốn uống nước không?” Nói xong ta đặt chén thuốc xuống, đứng dậy muốn đi lấy nước cho hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt: “Không muốn uống, không vội”
Ta lại ngồi xuống, bưng chén thuốc lên quấy một lúc, lúc thấy âm ấm có thể uống được rồi mới múc một thùa, còn chưa đưa đến bên miệng hắn thì Hạ Thịnh đã chặn lại.
Trong lòng nghĩ chắc chắn hắn muốn dặn dò mấy chuyện phải chú ý lúc uống thuốc này nọ, thuận tay để chén thuốc xuống chờ hắn lên tiếng.
Không nghĩ tới hắn chỉ nói đúng một câu: “Để ta”
Ta giật mình, ù ù cạc cạc nhìn hắn, nhất thời không
đuổi kịp lối suy nghĩ theo chiều ngang của hắn.
Hắn nhếch miệng: “Sao? Còn sợ ta nhân cơ hội hạ độc hắn à? Mạt tướng bất tài, chẳng có ân tình gì với điện hạ đâu, chỉ cứu điện hạ một mạng thôi”
Khóe miệng ta giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mình còn có thể nói gì, vì thế trên mặt vô cùng mù mịt gật đầu: “Vậy để huynh đi”
Những lời này vừa nói xong, Tiêu Thừa Ngạn ở sau lưng vội vàng nhanh nhẹn bưng chén thuốc lên một hơi uống cạn. Nghĩ tới hương vị kia chắc chắn là không tốt, lúc đó ta thử qua rồi, đương nhiên chịu không nổi đắng cay. Tuy biểu tình trên mặt mắt không có gì thay đổi lắm, nhưng mắt ta mau lẹ di chuyển đến tay phải đang gắt gao nắm chặt của hắn.
Bỗng dưng ta nhớ ra vừa rồi được đứa bé con nhét viên đường vào tay, lập tức mang ra bóc lớp giấy dầu bên ngoài đưa đến bên miệng hắn.
Ban đầu hắn không nhanh không chậm đánh mắt qua chỗ Hạ Thịnh một cái, ngay sau đó cắn đường trong tay ta.
Thấy trời đã dần khuất bóng, ở trên ngựa lâu nên bây giờ đã thấy hơi đói bụng. Ta độ nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu hỏi Hạ Thịnh: “Huynh đuổi hết người đi thì chúng ta ăn cái gì?”
Nếu ở đây có nguyên liệu nấu ăn thì ba người bọn ta còn ngu ngơ tìm tòi nấu tí thức ăn đơn giản được, nhưng mấy ngày trước đều mua cơm canh bên ngoài về, bây giờ trong viện chắc cũng chẳng có gì để ăn.
Hạ Thịnh nghiến răng nói: “Ăn cái gì? Ta ra ngoài mua”