Trên đường ta ra ngoài thay y phục một lần, chỉ mang theo Liên Vi, lúc quay về bị gọi lại từ xa. Tiếng “Tần tiểu thư” ấy thật lạ lẫm, ta vừa quay lưng vừa cẩn thận nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra nổi rốt cục là ai.
Người bước đến mặc áo bào xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội tím, con ngươi đen tuyền. Người này là kiểu người mà nếu lẫn trong đám đông, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhận ra ngay, thế nhưng ta lại không có chút ấn tượng.
Cũng may mấy năm nay Liên Vi tiến bộ lên không ít, ngay lập tức ghé tai ta nói: “Tứ hoàng tử”
Trong vốn hiểu biết ít ỏi của ta, Tứ hoàng tử là do quý phi nương nương sinh ra, mà quý phi nương nương chính là con gái thừa tướng. Ngoài ra, ta thật sự không biết còn những gì, dù sao mấy năm nay đều ở Bắc Cương, cũng chưa gặp mặt hắn bao giờ. Thời khắc này ta mới hiểu, nếu muốn ở lại kinh thành lâu dài, đối với những chuyện hỗn tạp này cũng nên chú ý một chút.
“An Bắc bái kiến Tứ hoàng tử”
Ta hành lễ, trong lòng tự nhủ vị này sợ rằng chính là người đệ đệ không an phận thái tử thường nói, trời sinh dáng vẻ nhàn tản không tranh chấp với đời, quả nhiên phàm là người thì không thể trông mặt bắt hình dong.
Hắn hỏi ta mấy câu, thật ra chỉ là những chuyện vu vơ, nhưng ta vẫn cân nhắc trả lời từng câu. Trong bụng đang tính tìm lý do quay lại yến tiệc nhanh một chút mới được, một khắc cũng không muốn ở lại thêm.
Tứ hoàng tử dường như phát hiện ra tâm ta không để ở đây, hắn chỉ cười nhẹ, cũng không làm khó ta nữa, đi trước một bước. Nhìn hắn bước đi ta lại cảm thấy hổ thẹn, cứ phân vân có phải là ta tự sinh ác cảm, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không.
Chỉ còn vài bước chân không xa nữa là về đến yến tiệc rồi, vậy mà vừa tiễn một Tứ hoàng tử lại phải đón tiếp thái tử, đủ thấy mấy bước chân này thật sự vô cùng quý giá.
Hắn đến gần liền hỏi: “Ngươi gặp Tứ đệ rồi?”
Ta gật gật đầu, hàng mày hắn khẽ chau lại, thấp giọng nói: “Cách xa hắn một chút”
Lời này nói ra không có đạo lý chút nào. Nếu ta có thể chọn, ta sẽ chọn rời xa kinh thành thật xa. Dù ta nhìn không thấu những mánh lới xảo quyệt kia, nhưng qua vài lần tiếp xúc đã đủ khiến một người đến cờ cũng không biết đánh như ta cảm thấy đau đầu.
Mặc dù trong lòng ta có chút khúc mắc khó hiểu với tứ hoàng tử, nhưng dù sao chỉ mới gặp nhau một lần, sau lưng lại là người ngoài cũng không thỏa đáng, lời nói có chút không tán thành: “Tứ hoàng tử nhìn không phải người hung dữ tàn bạo, điện hạ nặng lời rồi”
Hắn cau màu, ân cần giáo huấn ta: “Trong mắt ngươi có ai là không có tấm lòng rộng mở? Làm gì có ai bộc lộ hết tâm tư trên mặt cho ngươi nhìn?” Hắn thở dài, tự lấy bản thân ra làm ví dụ: “Kể cả là ta, có phải ngươi cũng cảm thấy là người cao quý hào hiệp?”
Ta lập tức trả lời: “Tất nhiên không phải”
Hắn tiếp tục nói: “Lòng người khác xa với ngoài mặt…” sau đó không tin nổi dừng lại: “Ngươi vừa nói gì?”
Ta tiếp lời hắn: “Lòng người không những khác xa ngoài mặt mà còn khó lường hơn”
Nhìn mặt hắn biến sắc, tâm trạng ta tốt hẳn lên, an ủi hắn: “Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm”
Tháng giêng thái tử ban thưởng rất nhiều lễ vật vào phủ, ta cũng bị học cữu đốc thúc đọc một tháng nhân nghĩa lễ trí tín, thấm nhuần đạo lý có đi có lại mới toại lòng nhau. Vì vậy cho nên có ý muốn đáp lễ, lại nghĩ hắn thân đã là thái tử, chắc không thiếu thứ gì, tặng quà quý giá sợ người ngoài tưởng hắn nhận hối lộ, việc tặng quà này cũng cần có kỹ năng.
Suy tính hồi lâu, vẫn là tặng một phần tâm ý thì tốt hơn. Nhưng nghĩ lại, tâm ý của đương kim thái tử dễ dò la thế sao?
Không ngờ, quả thực dễ dò la – cũng không thể nói ta tự đi thăm dò được, chính xác là tự hắn dâng đến. Nhắc đến lại thấy kì lạ, ta chỉ bóng gió hỏi hắn hai câu, cách một ngày liền có nhũ mẫu đích thân mang đồ từ Đông cung tới, nhũ mẫu còn cực kì thân thiết dúi cho ta công thức ủ rượu.
Ta hái tuyết trên cây mai ba ngày liên tiếp, lúc hái càng nghĩ càng cảm thấy bị hắn lừa bịp.
Ngày hái tuyết thứ hai, Chiêu Dương công chúa đến phủ. Mặc dù thời gian quen biết ngắn ngủi, nhưng hai chúng ta lại rất thân thiết, ta cũng không mảy may đề phòng nàng ta, trước đây như nào thì bây giờ vẫn vậy, vừa hái tuyết vừa kể khổ.
Ai ngờ công chúa nghe xong hào hứng nổi lên, lấy công thức từ chỗ ta, bỏ vào tay áo gấp gấp, bận rộn vô cùng.
Ta thuận miệng hỏi: “Công chúa lấy công thức làm gì? Ủ rượu này rất phiền phức, nếu công chúa muốn thử thì cứ nói với thái tử một câu là được rồi, Đông Cung chuẩn bị dâng sang há chẳng bớt việc hay sao?”
Nàng lơ đãng chọc chọc bông mai đầu cành, không mảy may do dự nói: “Ngươi không biết rồi, phương rượu này trong dân gian từ lâu đã không thể tìm thấy nữa. Bổn cung nghĩ, nếu đã khó kiếm như vậy, lại phải tốn rất nhiều tâm sức. Nếu một ngày nào đó gặp được người mình thích thì có thể ủ cho người thưởng thức”
Ta trêu chọc nói: “Không biết công tử nhà nào sau này có phúc phận, ta nghe mà ngưỡng mộ” đột nhiên nghĩ lại mặt đỏ như lửa đốt một mảng: “Ta không phải, ta và thái tử, không phải…”
Công chúa vui vẻ cười, cắt lời nói: “Bổn cung còn chưa nói gì, ngươi vội vàng cái gì?”
Ta dứt khoát ngậm miệng lại, ai oán nhìn nàng ấy, dự rằng nàng sẽ cười càng thích thú hơn.
Qua tháng giêng, phụ thân và ca ca đã bắt tay vào chuẩn bị nghị sự ở Bắc Cương, thời điểm then chốt đột nhiên xảy ra chuyện lớn. Cứ thế đến nửa năm sau, trong những câu chuyện phiếm sau bữa cơm ở tửu quán tiệm trà, đều bị mọi người lời ra tiếng vào.
Sau chuyện ấy, mỗi khi nhớ lại, tất cả sớm đã được an bài, chỉ là lúc ấy ta không ngờ đến, cũng không hiểu nỗi lòng nàng ấy mà thôi.
Cửa ải cả năm không thể thiếu yến tiệc của mỗi nhà, bữa này tàn lại có bữa tiếp theo, liên tục không nghỉ. Tiệc ở phủ thừa tướng tổ chức vào hai mươi sáu tháng giêng, không ít đại nhân có tiếng trong triều cùng gia quyến đều nhận được thiệp mời, phủ ta đương nhiên cũng vậy.
Thường ngày ta lúc ta đi sẽ luôn tìm Hạ tỷ tỷ đầu tiên, hôm đó chỉ kịp nhìn tỷ ấy một cái liền gặp Tứ hoàng tử.
Trong lòng nhớ đến thái tử nói với ta phải cách xa hắn một chút, dễ dàng đối phó xong, lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng Hạ tỷ tỷ đâu nữa. Ta nghĩ chắc tỷ tỷ bị Hạ phu nhân giữ bên cạnh đi chào hỏi quan khách rồi, nên cũng không để trong lòng, vừa hay tình cờ gặp Chiêu Dương công chúa, liền ở đó một mạch.
Mãi đến khi tiểu a hoàn Hạ tỷ tỷ thường dẫn theo bên mình va vào người ta vội vàng đi, làm rơi thức ăn cho cá trong tay ta, ta mới cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm. Người làm của Hạ gia ít nhiều cũng giống chủ tử, làm việc trầm ổn, bộ dạng lo lắng không yên như vậy nhất định là có chuyện.
Ta sải bước theo kéo tiểu nha hoàn lại. Tiểu nha hoàn hai mắt đỏ au, nhìn thấy ta, cũng biết chủ tử của mình có quan hệ đặc biệt với ta, nhất thời giống như người chết đuối vớ được cái cọc.
“Tần tiểu thư, chủ tử nhà ta không biết đã đi đâu rồi. Nô tỳ cứ tưởng chủ tử chỉ đi dạo như thường ngày thôi, không ngờ giờ tìm không thấy. Trong phủ này nhiều hồ, tiểu thư lại không biết bơi…”
Ta định mắng tiểu nha hoàn thân là nô tỳ hầu cận mà làm việc thế này đây, ngay cả chủ tử cũng để lạc mất, cũng không thông báo ngay. Nhưng nhìn bộ dạng co ro khúm núm, lại thêm nóng vội lo lắng cho an nguy của Hạ tỷ tỷ, cũng không nói gì, chỉ dặn dò ra phía sau tìm người, còn ta và Chiêu Dương công chúa chia nhau ra tìm.
Trên đường không hiểu vì sao ta lại cảm thấy lo sợ bất an, bước thấp bước cao. Mặc dù nơi này có nhiều hồ, nhưng không quá xa yến tiệc, nếu một người sống sờ sờ sẩy chân ngã xuống, chỉ cần đạp nước một chút, kêu lên vài tiếng, chắc sẽ nghe thấy thôi.
Nhưng một tiếng động nhỏ cũng không có, nói sẩy chân ngã xuống nước noid thật là có hơi miễn cưỡng. Mí mắt phải ta giật giật, không dám nghĩ nhiều, sợ Hạ tỷ tỷ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Vòng vèo một hồi ta cũng chẳng biết mình đi đến đâu rồi, nhưng vừa vào sân đã nghe thấy có tiếng gì đó rơi vỡ, liền nhẹ bước khom người nép vào tường như mèo tiến vào thăm dò.
Sân viện này dường như đã để trống rất lâu rồi, có người bên trong nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp. Bên trong có người đang nói chuyện, ta dựa vào bên cửa, giấu mình tùy cơ ứng biến.
Âm thanh sao mà thân thuộc đến thế, đây… rõ ràng là tiếng của đại ca mà. Chỉ là từ trước đến nay ta chưa thấy huynh nổi giận như này bao giờ, giọng nói hạ thấp xuống, lại giống như kìm nén lửa giận ngút trời.
Huynh nói từng chữ: “Hạ Nam Nhứ, ngươi dám hạ độc ta?”
Ta kinh ngạc, vội vàng đẩy cửa xông vào.
Đại ca quay lưng về phía cửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, ánh mắt sắc như dao, trong nháy mắt sát khí cuồn cuộn nổi lên làm ta giật mình một cái. Thấy ta sát khí trên người huynh ấy mới hạ xuống, nhưng sắc mặt vẫn sa sầm như có thể nhỏ nước xuống: “Ra ngoài”
Trong phòng có một cái giường nhỏ màn rủ xuống dưới, bị gió thổi vào lay động, hải đường đỏ trên lụa mỏng bay trong gió mù mịt hé ra, phía sau là một khuôn mặt như tranh vẽ, thần sắc vẫn lãnh đạm như ngày thường.
Xiêm y rơ vãi trên đất, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hơi thở kiều diễm chưa tan hết. Đầu ta trống rỗng, nghe lời đại ca bước nhanh ra ngoài, còn không quên đóng chặt cửa lại.
Ta canh trước cửa, có chút không thể tiếp nhận. Bên trong vọng ra tiếng vải sột soạt không ngừng: “Hạ Nam Nhứ, vì sao ngươi lại bày ra cái mưu này, rốt cục là tại sao?”
Âm thanh này ta đã nghe từ nhỏ đến lớn. Tất cả mọi người đều nói đây là âm thanh hiền hòa dễ nghe nhất, nhưng hôm nay lại lạnh lùng như cất giấu băng tuyết cả mùa đông, khiến người khác toàn thân rét lạnh.
Hình như bên trong Hạ tỷ tỷ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, huynh có tin không?”
Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn đan xen, ta nhanh bước ra, thâm tâm nghĩ dù bằng bất cứ giá nào cũng phải cản lại đám người đó.
Đi đầu là mẫu thân của Hạ tỷ tỷ, Hạ phu nhân. Phu nhân trầm mặt, sợ rằng đang giận Hạ tỷ tỷ đột nhiên biến mất giữa yến tiệc.
Ta hít một hơi thật sâu đón đầu, những lời chuẩn bị còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng cánh cửa sau lưng bật mở.
Ta quay đầu nhìn Hạ tỷ tỷ bước ra, trên mặt không hiện ra biểu cảm nào, chỉ có hai gò má ửng đỏ hây hây. Đại ca ở đằng sau đang nhắm mắt.
Mặc dù hai người đã mặc lại xiêm y, nhưng vẫn còn một vài dấu vết, người có mắt chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Thật sự ta không thể hiểu nổi sao lúc này Hạ tỷ tỷ lại chủ động bước ra, đến đại ca cũng không cản được.