Hai quân giáp mặt nhau, tướng sĩ đều nín thở tập trung nghe lệnh. Ta và Da Luật Chiến nhất thời không có bất kì động tác nào. Một lúc lâu sau có một ngọn gió thoảng qua, dường như lúc ấy mới thổi lên không khí nghiêm trang chuẩn bị giao thủ.
Hắn ngồi trên lưng ngựa tiến về trước mấy bước, cất cao giọng: “Tại hạ Da Luật Chiến, đặc biệt tới để thỉnh giáo cao chiêu của Tần Bội tướng quân” Nói tiếng Trung Nguyên vẫn cực kì chuẩn.
Ta nhìn qua bên phó tướng, giật dây cương một cái, ngựa chầm chậm dịch về phía trước một đoạn, cây thương vốn đang kéo trên mặt đất trong chớp mắt được giương cao lên thu về bên thân.
Da Luật Chiến cười như không chắp tay lại: “Xin nhường”
Tiếng nói vừa kết thúc, lưỡi đao sắc bén đã vụt qua trước mắt ta. Ta ngả toàn bộ người xuống dưới, kẹp lấy bụng ngựa mới tránh được một đao kia. Lúc này người đã ở sau nửa thân ngựa của hắn. Cổ tay khẽ lật, người vẫn chưa quay đầu đã đưa mũi thương đến. Trong điện quang hỏa thạch giao thủ ấy hiệp, thật ra ta cũng không muốn đấu với hắn. Thế cục rõ ràng ưu thế thuộc về bên quân ta, việc gì phải liều lĩnh tăng sĩ khí của hắn. Chẳng qua là có ba phần khí thế muốn vượt hắn, khát khao đạt được hư vinh tăng cao, giờ cũng nên dứt ra rồi.
Một đao nữa của hắn lại tới gần, phút chốc đã dừng trên thân ta thể hiện uy thế. Vốn là chém ngang tới, nhưng lại nâng lên đổi thành bổ xuống, ta thoáng bất ngờ, xoay ngang thương ra cản. Lực đạo của hắn cực lớn, cố chấp kháng lại dĩ nhiên là bất lợi đối với ta, liền cố ý dùng pháp tứ lạng bạt thiên cân, lấy nhu thắng cương thay đổi một thế này.
Kiếp trước ta tự mình luyện Tần gia thương nên luồng đi có hơi biến hóa, có lẽ là do phụ thân và ca ca không ở bên cạnh chỉ điểm, lúc đó chỉ có Tiêu Thừa Ngạn chỉ bảo ta mấy cái đó, thành ra không giống với khí khái hào hùng của Tần gia thương mà ngầm có chút mềm mại, là cách mượn lực hóa lực. Mặc dù đời này không thể nhớ được hoàn toàn kiếp trước, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng chiêu thức ở kiếp trước.
Mỗi khi ta xuất chiêu này, ám đạo thường không tốt, quả nhiên Da Luật Chiến nở một nụ cười, cản thân giáo đang ép trước mặt hắn, thoải mái mở miệng nói: “Tần tiểu thư, bàn chuyện mua bán không?”
Ta ghì thương thêm ba phần, thân giáo dán sát mặt hắn: “Không hứng thú”
Trường đao của hắn rút ra chém một đường, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Có thuốc giải đó, Tần tiểu thư cứ cự tuyệt dứt khoát vậy sao?”
Ta giương mắt nhìn hắn, nói từng chữ: “Thuốc giải gì?”
Hắn xoay ngang đao trước mặt ta, hướng sống đao về phía ta, cũng không dùng mấy phần lực,như vậy có thể thoáng tới gần bên tai ta, nhẹ giọng cười: “Ánh mắt này của Tần tiểu thư giống như muốn lột da ta ấy nhỉ, cũng không phải có ý muốn mua bán gì”
Ta kiềm chế vài phần không kiên nhẫn xuống, hỏi lại lần nữa: “Bớt nói nhảm đi. Thuốc giải gì?”
Hắn vẫn mang dáng vẻ lười biếng: “Người ta nói quý thái tử cát nhân thiên tướng, có lẽ Tần tiểu thư vẫn chưa nhìn thấy thương thế trên người thái tử rồi”
Ta cười khẩy một tiếng, hắn lại thêm một câu: “Sau khi tỉnh lại”
Chúng ta lại giao thủ mấy chiêu, hắn bứt ra lùi về sau, nói một câu bên tai ta: “Đã nói đến nước này rồi, nếu Tần tiểu thư muốn hạ bút giao dịch thì giờ thân canh ba ngoài Đông Nam mười dặm, tại hạ cung kính đợi chờ” Sau đó cao giọng dùng ngôn ngữ Khiết Đan hô một tiếng lui binh vào thành.
Phó tướng thúc ngựa đuổi lên, chưa kịp mở miệng ta đã trầm giọng nói: “Minh Kim, thu binh” Nói rồi mang tâm sự nặng nề về doanh trướng đang đóng ngoài thành.
Trong lòng hiện lên vô số dáng vẻ không ổn của Tiêu Thừa Ngạn, động một chút sắc mặt hắn đã cắt không còn giọt máu, thường thường hơi thở cũng yếu ớt, lúc ta dò xét hắn lại làm như bình thường, lúc ra định xem thương thế của hắn thì hắn một mực kháng cự. Lúc đó ta chỉ nghĩ là do bị thương nặng, trong chốc lát bệnh tình không thể khỏi ngay được, bây giờ nghe Da Luật Chiến nói thế liền tin đến bảy tám phần.
Đây là chuyện lớn, ta không thể tự ý quyết định được, bây giờ đến chỗ phụ thân và ca ca lại không kịp, đành phải dùng bồ câu đưa thư truyền tin đi.
Tin tức quay về rất nhanh, phụ thân tự tay viết thư, nói rằng đặt an nguy của thái tử lên hàng đầu, chuyện Da Luật Chiến giao dịch với ta không giống quốc sự, có lẽ sẽ không phạm phải tội gì đâu. Nếu có thể chứng thực chuyện này lấy được giải dược, nếu điều kiện của Da Luật Chiến không quá đáng thì ta cứ tự quyết định.
Giờ thân canh ba, ngoài Đông Nam mười dặm, một gian dịch quán lụi bại vô cùng chói mắt.
Lúc ta đi tới thì Da Luật Chiến đã ngồi bên trong trước bàn buông cũ kĩ, mặc một bộ y phục băng lông, áo khoác là lông cáo, nhìn mà phát bực.
Ta nhìn quanh một vòng, thấy không có gì khác thường mới ngồi đối diện hắn, cười khẩy: “Ta thấy ngươi rất khỏe đấy chứ, còn tiếc mãi, không ngờ ngươi vẫn sợ lạnh như xưa”
“Vài năm nay tĩnh dưỡng đương nhiên phải khỏe lên rồi, không thể bệnh chết thật cô thật nỗi nhớ nhung của Tần tiểu thư rồi” Hắn không để bụng thu tay vào trong áo choàng.
Ta nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn cười lớn: “Tại hạ chỉ muốn làm một cuộc giao dịch, sẽ không làm Tần tiểu thư lỗ vốn đâu. Tần gia của nàng lui binh, ta đảm bảo trong mười ngày sẽ không phạm đến nữa, ta đưa giải dược cho nàng”
Ta nhíu mày: “Lui binh? Mặc dù ta lui binh trong vòng mười ngày, nhưng nếu có thánh chỉ ta cũng lực bất tòng tâm thôi”
Hắn giương mắt nhìn ta: “Mười ngày là được rồi. Đổi lấy một mạng mà”
Ta đắn đo suy nghĩ, nhớ tới mạch nước ngầm trong vương tướng Khiết Đan đã bắt đầu khởi động, đại khái đã hiểu ra ý tứ của hắn. Nhưng nói đến đây, luận về quân sự thì không vương tử nào có thể so sánh được với Da Luật Chiến, binh quyền vẫn nằm gọn trong tay hắn, phải suy tính mới được, Da Luật Chiến sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hắn nhếch khóe môi: “Nếu Tần tiểu thư không muốn kí giao dịch này thì cũng được thôi. Độc kia không làm chết người trong hai năm, nhưng năm năm thì sẽ chết đó”
Tay ta giấu trong áo căng thẳng: “Sao ta biết chuyện thái tử trúng độc không phải là ngươi lừa ta được?”
“Ta đích thân hạ độc hắn, vốn muốn đưa hắn xuống hoàng tuyền luôn, ai dè hắn vẫn có thể nhặt được cái mạng về. Nếu ta đoán không lầm thì người bốc thuốc cho hắn là du y giang hồ. Tuy người này là người Hán nhưng y thuật rất cao, bị bắt đến vương trướng cống hiến vài năm, sau này lại lập công nên mới được thả về.
“Thái tử trúng độc từ tay hắn, nhưng giải dược của độc này chỉ có ở sâu trong sa mạc Khiết Đan, hơn nữa chỉ có vài cây. Thiếu thuốc này vẫn có thể làm người tỉnh, nhưng vẫn còn lại độc trong thân. Mặc dù độc này không có hiệu quả nhanh chóng, nhưng nếu kéo dài thì không xong đâu”
Hắn dào dạt hứng thú nhìn mặt ta hết trắng lại xanh, như đoán ra được suy nghĩ của ta: “Mấy ngày trước du y này đã bị giữ lại trong lều của vua Khiết Đan rồi, nếu Tần tiểu thư có ý định đi thuyết phục hắn thì nên bỏ đi thôi”
Mấy ngày nay móng tay không được cắt sửa nên hơi dài, cắm thật sâu vào lòng bàn tay, ta nhắm mắt hít sâu, sau đó mới mở mắt ra nói với hắn: “Được, ngươi đưa thuốc giải cho ta, ta đồng ý cho ngươi mười ngày”
Hắn chớp mắt: “Tần tiểu thư thật sự nghĩ lấy được thuốc giải là xong rồi hả?”
Ta bị hắn hỏi đầu óc tối mù mịt, hắn nói tiếp: “Chắc là nàng đã quên nàng còn một vật nằm trong tay ta”
Ta nheo mắt: “Cái gì?”
Hắn trêu: “Người Hán các nàng nói cái gì ấy nhỉ, một ngày làm vợ chồng trăm ngày sau ân ái. Tần tiểu thư vẫn còn kết tóc trong tay ta, sao quên nhanh vậy”
“Thứ này bình thường đúng là chẳng dùng làm gì được, nhưng đến ngày thái tử đăng cơ mà để triều thần phát hiện ra hoàng hậu tương lai vẫn có quan hệ vợ chồng với nam tử dị tộc, chứng cớ đầy đủ xác thực, không cho phép giải thích, vậy ngôi vị sau này của nàng còn ngồi được không?”
Ta hận không thể giết chết hắn ở đây: “Vợ chồng? Ngươi mà xứng sao?”
“Tần tiểu thư hỏi câu này chẳng có ý nghĩa gì hết. Xứng hay không không quan trọng, quan trọng là… trong tay ta có kết tóc” Hắn từ từ đứng thẳng dậy: “Nếu nàng không cần thuốc giải thì mang kết tóc này về xử lý, đợi sau này thái tử đăng cơ thì nàng có phải làm hoàng hậu danh chính ngôn thuận không. Đến lúc hắn chết thì con lên kế vị, nàng lập tức buông rèm chấp chính, nắm trong tay thiên hạ, không phải là vụ mua bán vô cùng tốt à?”
Thanh âm hắn trầm thấp mang theo vài phần mê hoặc: “Nói thế nào thì người bên ngoài đều không đáng tin, tình yêu chỉ là nhất thời, nếu trừ khử thì đừng để sót lại cái gì. Trong lòng Tần tiểu thư là quốc gia, chứ không phải cái nhà giam nữ tử tầm thường kia. Nàng nên biết, bất kể chuyện gì nằm trong lòng bàn tay mình vẫn hơn”
Ta hé miệng: “Nghe quân nói chuyện tưởng thế nào, thì ra mười năm đọc sách hóa hư vô. Người Tần gia ta luôn để chữ trung lên đầu” Ta không nhịn được mặt mày cong cong: “Sau khi kế vị thì sao? Tặng cho ngươi đó, ngươi muốn không?”
Ý cười trên mặt hắn giảm đi: “Nếu Tần tiểu thư đã quyết…”
Ta không muốn giông dài với hắn nữa, bàn tay giơ trước mặt hắn, ngắt lời nói: “Đưa thuốc giải đây, tối nay ta lui binh ngay”
Hắn thở dài một hơi: “Ta không mang theo thuốc giải. Nếu bây giờ ta đưa cho nàng, ta nghĩ chỉ cần bước ra khỏi đây sẽ bị vạn tiễn xuyên tim”
Ta không nói gì, đúng là ta không đơn thân độc mã đi gặp hắn, bên ngoài có mai phục. Có trời mới biết Da Luật Chiến nghĩ cái gì, chuẩn bị vẫn tốt hơn.
Hắn thản nhiên nói: “Giờ hợi tối nay Tần tiểu thư lui binh, giờ tý ta sai người đưa thuốc giải đến cho nàng”
Coi như hắn giữ lời, vừa qua giờ tý đã nhận được một cái bình sứ, bên trong có hai viên thuốc nhỏ. Theo lời hắn nói thì chỉ cần một viên là đủ rồi, một viên nữa là ta đòi hắn. Thuốc chưa thử, lại còn lấy từ tay Da Luật Chiến nữa, sao ta an tâm đưa cho Tiêu Thừa Ngạn uống được? Lúc nhận được ta liền bỏ ra uống một viên, cũng chẳng có gì khác thường.
Dẫn binh tụ hợp với phụ thân và ca ca, nửa ngày sau ta lập tức mang theo thuốc giải khởi hành hồi kinh. Lòng ta đang vội muốn đưa thuốc cho Tiêu Thừa Ngạn nên đi cũng mau, hôm về đến kinh thành đúng vào ban đêm ngày mười lăm tháng giêng.
Trước tiên ta thông báo với Tiêu Thừa Ngạn một tiếng, không khoa trương đi vào cửa chính Đông Cung. Bởi lẽ lúc này “thái tử phi” đang bị bênhj nặng, mới đây tình hình mới chuyển biến hơn một chút, vì vậy phải tách đội vệ binh trèo tường vào.
Liên Vi đã canh sẵm ở chỗ này, thấy ta nhảy từ tường xuống liền vui vẻ ra mặt chào đón, chưa nói được hai câu nước mắt đã tèm lem.
Ta đang vội tìm thái tử, chỉ qua loa thay nam trang trên người mặc bộ váy đỏ Liên Vi đã chuẩn bị sẵn. Không cả khoác lại, chỉ dùng lụa đỏ buộc vào, vội hỏi: “Thái tử điện hạ đang ở đâu?”
Liên Vi chỉ cười không nói, đưa ta đến chỗ tẩm điện. Ta chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã thấy cả vùng hoa đăng đỏ rực, được treo thấp đến tầm ngực ta, bên trên là một trời hoa mai, hòa quyện tôn nhau lên tạo nên bức tranh hòa hợp.
Liên Vi cầm tay ta sờ lên trên chiếc đèn hoa đăng, mỉm cười: “Nương nương đi dọc theo đường này sẽ thấy điện hạ” Dứt lời lập tức lui xuống.
Ta theo lời em ấy đi dọc theo sắc đỏ, cứ cách một bước lại có một chiếc lồng đèn, có cát vàng liên miên trên sa mạc, có ngôi đền nguy nga tráng lệ, có hai bóng người xa rồi lại hợp. Có một chiếc phần lớn là màu trắng, chữ đỏ vẽ hỉ chúc, ta lập tức nhận ra đây là ngày đại hôn hôm ấy.
Cứ thế đi mãi, đi qua vài khúc ngoặt, mãi đến khi đến một chỗ trống tràn ngập đèn hoa đăng, ta mới dừng lại ngẩng đầu lên.
Trên giá vây quanh ba mặt, trên mỗi mặt giá treo hoa đăng tứ hạnh, kéo dài mãi về xa, chiếu sáng cả một khoảng trời. Ta nhìn thoáng qua, trên bức tranh là nước chảy từ đỉnh núi, trong không gian tràn ngập một màu phong cảnh.
Người nọ đứng giữa vô số ngọn đèn sáng, áo khoác màu đen thêu mây, khác biệt với tấm váy đỏ tầm thường của ta. Hắn đang đứng thưởng thức bức tranh đồi núi mực trúc, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn.
Một trời hoa đăng ở sau lưng hắn bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, trước mắt có rất nhiều ngọn đèn sáng, nhưng trong mắt hắn chỉ có duy nhất bóng hình ta.
Khoảnh khắc ấy tất cả đều ngừng lại, chỉ nghe thấy có âm thanh bay tán loạn trong không khí.