Ta hoàn toàn đã quên mất ngày tháng, ngõ này vừa sâu vừa yên tĩnh vắng lặng, lúc này trong phòng không ai nói gì, chỉ nghe thấy nhịp thở của vài người. Một lúc sau, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, từ xa vọng lại không rõ ràng, ta dò đoán một lúc mới nghe ra là trẻ con cười đùa đốt pháo, ồn ào một lúc âm thanh cũng xa dần.
Ta nghiêng đầu nhìn Hạ Thịnh, hắn nói: “Hôm nay là ông Công ông Táo?”
Ta gật gật đầu, hai người lại rơi vào trầm mặc. Ta giữ tay Tiêu Thừa Ngạn ngồi bên giường hắn, lẳng lặng nhìn hắn, tự hỏi bao giờ hắn mới tỉnh lại, nghĩ đến thất thần.
Khá lâu sau đó bên ngoài trời đã tối dần, Hạ Thịnh ho hai tiếng ta mới lấy lại được tinh thần. Hắn thản nhiên nói: “Ta ra ngoài trước, lúc nữa sẽ gọi muội ra ăn cơm tối”
Ta đáp một tiếng được, giơ tay lau mồ hồi trên trán Tiêu Thừa Ngạn, thuốc thật sự có tác dụng, sắc mặt hắn có vẻ hồng hảo lên nhiều rồi, giờ chỉ giống như đang ngủ say.
Hạ Thịnh nhẹ nhàng vén mành bước ra ngoài rồi ta mới nhận ra, lẽ nào cả nửa buổi nay hắn vẫn luôn đứng đó yên lặng nhìn, hẳn là đã đứng rất lâu?
Buổi tối Hạ Thịnh phải về quân doanh một chuyến, đang vội vàng dùng bữa tối – vì cuối năm nên luộc bánh chẻo – vội đi ra ngoài, nói là ăn cùng nhau, thật ra là ép ta ăn thôi. Trước khi đi luôn miện căn dặn ta rằng Tiêu Thừa Ngạn không thể tỉnh ngay được, ít hay nhiều gì buổi tối cũng phải ngủ một chút, nếu không khó khăn lắm mới đợi được hắn tỉnh dậy thì lại đến ta ngã ra đấy.
Người được Hạ Thịnh để lại coi sóc ở đây là một người kiệm lời, chỉ nghe nói công phu rất cao, Hạ Thịnh vừa rời tiểu viện cái là giống như không có người sống, bốn bề liên tiếp vang lên tiếng pháo hoa thật sự không ăn khớp với cảnh tượng này.
Đêm đó ta canh bên giường Tiêu Thừa Ngạn, đốt hết một đoạn dài nến đỏ thì tiếng pháo mới ngưng hẳn.
Bàn tay hắn đã có hơi ấm không còn lạnh lẽo nữa. Ta hôn lên trán hắn, dặm lại chăn cho hắn: “Nếu chàng mà không tỉnh lại thì ta sẽ ghét mùa đông mất. Mỗi lần có chuyện đều vào thời gian này, gần đây chỉ cần thấy tuyết rơi ta liền lo lắng không yên”
Nghĩ xong lại nói thêm một câu: “Nhưng mùa đông năm nay cũng không phải không có chuyện tốt. Kiếp này lần đầu tiên gặp chàng cũng là một ngày rét đậm”
“Ban ngày có Hạ Thịnh nên tâm ta vẫn chưa an tĩnh, đến bây giờ mới nói chuyện được với chàng” Ta cười một tiếng: “Thật may bây giờ chàng không thấy cũng không nghe được, nếu không lại ghen nữa”
Rõ ràng biết hắn không nghe thấy, nhưng ta vẫn kiên nhẫn nói với hắn từng câu từng chữ, hy vọng nói đến một lúc nào đó hắn sẽ nghe thấy lời ta.
Hơn nữa có những lời khi hắn tỉnh táo ta vĩnh viễn sẽ không nói ra, tranh thủ hắn đang không nghe thấy mới có thể nói.
“Có đôi khi ta nghĩ, thật sự vô cùng bất công. Chàng chỉ có kí ức của kiếp này, còn ta phải gánh vác cả hai kiếp, trong đó có những thứ rất nặng nề. Nếu ta có thể buông xuống đương nhiên sẽ thoải mái hơn, nhưng nếu ta thật sự buông xuống chẳng phải coi bản thân là phản đồ sao? Nói đến cùng, mặc kệ là ai sai, cuối cùng đều là báo ứng lên người ta”
“Kiếp trước vào khoảnh khắc ta chết vẫn chưa kịp nghĩ thông suốt, nếu có thể bắt đầu lại liệu mình có dám hào sảng cược một ván, cùng chàng đi một vòng luân hồi. Đương nhiên ta rất thích chàng rồi, là tình cảm những người khác mãi mãi không so sánh được. Nhưng ta thích chàng bao nhiêu, ta càng lo sợ bấy nhiêu”
“Thực ra ta là người rất thích trốn chạy, tâm tư của chàng quá phức tạp nên chỉ có thể tránh né. Giống như lúc mới bắt đầu ta chưa nhớ lại, phản ứng đầu tiên là tránh xa chàng, không muốn dính dáng gì với chàng hết, sau đó nhờ bùa của tẩu tẩu trấn áp thì chén nước trong lòng với chàng mới thăng bằng một chút.”
“Sau này nhớ lại rồi, ban đầu cảm thấy rất buồn, sau đó là sợ hãi. Cái giá phải trả quá lớn, ta không thể thua nữa. Ta biết chàng là người thế nào, biết chàng coi trọng điều gì, biết chàng không được tự do, ta biết càng nhiều lại càng không nắm bắt được”
“A Ngạn, ta sợ nhất bị biến thành bình hoa được người khác nâng niu trưng bày một chỗ, ngày ngày không nhiễm một chút bụi trần, đến một ngày kia bị đập vỡ sẽ chẳng làm được việc gì nữa cả. Chàng lại luôn muốn bảo vệ ta xa khỏi những chuyện này, cất giữ bình hoa này thật kĩ”
“Nhưng cũng may kiếp này chúng ta còn cơ hội, không cần bắt đầu lại nữa. Con đường sau này cho dù khúc khuỷu hơn ta cũng đi cùng chàng. Chàng nói đưa ta đến phương Nam nghe nhạc Giang triều, ngồi trên yên ngựa ngắm một khoảng trời hoa liễu, ngửi hương hoa nhài đã đến lúc tàn phai”
Đã quá nửa đêm, không biết từ lúc nào ta đã trèo lên giường, mí mắt mỗi lúc một nặng, toàn thân mơ hồ không phân biệt được là mơ hay thực, trên tay dường như có gì động đậy, nhưng chỉ một chút, sợ là ảo giác của ta, chưa kịp nghĩ hết đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau ta bị Hạ Thịnh đánh thức. Trời đã sáng, cũng không còn sớm nữa. Chắc hắn muốn chuyển ta sang giường khác, chỉ là tay vừa chạm vào vai ta đã đột nhiên tỉnh dậy, tay nắm tay Tiêu Thừa Ngạn chưa xê dịch nửa phân, tay còn lại bám chặt trên tay ôm cả cánh tay hắn. Vừa tỉnh dậy nhìn rõ hắn liền buông ra.
Hắn bất lực: “Ta biết muội sẽ không chịu nghe lời nghỉ ngơi mà” Hắn kéo ta qua căn phòng phía tây: “Ngủ đi, có gì dậy rồi nói sau, có chuyện gì sai sót muội cứ hỏi tội mình ta”
Ta tỉnh rồi không dễ gì ngủ lại, nhưng cũng không lay chuyển được hắn, dứt khoát nhân lúc tính táo cân nhắc con cờ tiếp theo nên hạ ở đâu. A Ngạn tỉnh càng sớm thì mọi chuyện càng dễ giải quyết, nhưng dù thế nào ta cũng phải chuẩn bị chu toàn.
Sẽ có ngày nhiều người cắm cờ đánh trống tìm thi thể của hắn trong Trầm Sa Cốc, tiếp tục thế này không phải là kế sách lâu dài. Trong lòng ta suy tính, viết mấy phong thư, tính đưa manh mối của hắn cho người. Nếu người còn sống, nói cái gì cũng được. Huống chi người bên ngoài không biết hắn còn sống, đúng là thời cơ tốt nhất để giải quyết tận gốc.
Thế cục ở kinh thành phải ổn định, Bắc Cương càng không thể buông lỏng cảnh giác, phải chú ý đến an nguy của Tiêu Thừa Ngạn, không thể để tin tức hắn còn sống truyền ra ngoài. Tất cả đều đã được sắp xếp đâu ra đấy, nhưng lúc ngẫm lại thật đau đầu. Ta xử lý mấy chuyện mấu chốt trước, định hôm nay về tìm phụ thân và ca ca một chuyến.
Xong xuôi mọi chuyện ta lên giường ngủ, mới ngủ được nửa canh giờ Hạ Thịnh đã gọi dậy ăn cơm trưa.
Đúng lúc ta buồn ngủ muốn chết, gục đầu xuống lớp da, như cái xác không hồn đi theo hắn ngồi xuống. Hắn nhét đữa vào tay ta, ta tiếp nhận, hơi hơi chọc cơm canh trên bàn. Hắn nhìn ta, gắp mấy đũa vào bát ta: “Ăn xong ngủ tiếp”
Ta nâng mắt lên nhìn hắn, gằn từng tiếng thành khẩn nói: “Hạ Thịnh, sao trước giờ ta không phát hiện ra, so với mẫu thân của ta huynh còn…” Ta hơi dừng lại, không tìm được từ nào hợp lý, chỉ có thể qua loa nói: “Còn hơn mẫu thân ta một chút”
Hắn lại gắp thêm cho ta mấy đũa, đến khi trong bát đầy non nửa mới dừng lại: “Khéo thế, trước giờ ta không phát hiện ra, bình thường Hầu gia phu nhân lo lắng như vậy cơ đấy”
Ăn xong ta cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi, nhìn hắn cho Tiêu Thừa Ngạn uống thuốc. Hôm nay đã là thuốc mới, thang trước màu nâu, mùi gay mũi vô cùng, chắc là thuốc đặc trị. Ban đầu hắn nhìn ta thật sâu, sau đó bưng chén thuốc lên tự mình uống một ngụm, nói với ta: “Ta thay hắn thử qua”
Ta sửng sốt, hắn đã cho uống một chén, giờ thay chén khác. Vừa thấy chén kia đưa đến bên miệng mình, ta vội nói: “Không cần không cần, hôm qua không phải cho hắn thử thuốc, chẳng qua thấy hắn không chịu uống nên nếm thử thôi”
Hạ Thịnh vờ như không nghe thấy, vẫn thử một ngụm rồi mới cho uống.
Hắn cho Tiêu Thừa Ngạn uống thuốc vô cùng thuận lợi, mới một nén nhang đã uống xong sạch sẽ. Ta và hắn thay kỵ trang của nam, dặn dò nhau một câu liền đuổi theo chỗ của phụ thân và ca ca.
Lúc ta đến quân doanh thì trời đã tối, không dám trì hoãn thêm lập tức vào chủ trướng. Lúc này phụ thân không có ở đây, chỉ có đại ca đang lật giở đọc gì đó, thấy ta đến huynh ấy ngẩn ra hỏi: “Sao đã về rồi?”
Dọc đường đi ta chưa được uống giọt nước nào, đầu tiên phải uống một cốc nước cái đã, thuận miệng hỏi: “Phụ thân đâu rồi?” Sau đó uống hết lại uống thêm một cốc.
“Một lúc nữa là phụ thân về thôi. Tuy phụ thân ngầm đồng ý để muội đi Trầm Sa Cốc, nhưng muội không nói một tiếng đi ngay trong đêm, đúng là không nói nổi mà. Cũng may hôm trước nhận được thánh chỉ, ý của thánh thượng là không thể để mất thanh danh một nước, bằng giá nào cũng phải mang linh cữu thái tử về kinh thành. Muội đi trước mà vẫn không tìm thấy gì” Huynh ấy nhíu mày, chắc đã phát hiện ra sắc mặt và trạng thái của ta không đúng, trầm ngâm một lát rồi buông cuốn sách trong tay ra, ngồi thẳng người lại: “Còn xoay chuyển được?”
Ta gật đầu, đến bước chân cũng nhìn ra ý vui mừng hân hoan, đi qua ghé sát tai đại ca nói một lèo, sau đó đưa tư ấn của thái tử cho huynh ấy. Ta và hoàng thượng tiếp xúc với nhau không nhiều, mặc dù đã làm con dâu của ông hai đời nhưng chỉ nhớ được ông rất uy nghiêm, tinh thần tốt lắm. Bản thân ông vất vả lâu ngày thành quen, nhưng không nghĩ tới, trong lòng người phụ thân luôn lấy đại cục làm trọng này của thái tử thật sự rất yêu thương hắn.
Huynh ấy giơ tay vò đầu ta, như trút được gánh nặng thở hắt một hơi: “Đây là chuyện tốt nhất. Ta hiểu ý của muội, chờ phụ thân về sẽ bắt tay vào làm ngay” Sau đó đổi đề tài: “Trời tối rồi, đêm nay muội ở lại doanh ngủ đi, muốn đi đâu thì để ngày mai hẵng đi”
Ta nghe vậy lên tiếng, vốn cũng định ngày mai tự mình đưa thư đến chỗ trạm nội ứng của Tiêu Thừa Ngạn nên không vội vã trở về.
Thời gian một chén trà nhỏ phụ thân đã trở lại. Ông ấy cứ muốn nói rồi lại thôi cả nửa ngày, nghe đại ca báo cáo tình hình hiện nay xong liền trầm tư. Sau đó không nói hai lời liền mắng ta một trận, ta quỳ đến nỗi chân tê rần ông ấy mới mắng xong. Bởi vậy mới nói, dáng vẻ cả nửa ngày muốn nói rồi lại thôi kia chắc chắn là muốn mắng nhưng lại lo ngại ta để bụng, bây giờ biết thế sự cái là bao nhiêu ấm ức mắng mỏ xa hết ra.
Nói xong mọi chuyện với phụ thân và ca ca ta mới an tâm hơn nửa, bữa tối cũng ăn nhiều hơn một chút, chỉ là đêm có chút khó ngủ.
Chuyện ngoài lề chính là ngày mai phải thế thi thể của thái tử ở Trầm Sa Cốc, chỉ một con ấn là có thể chứng thực thân phận.