• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Bùi nghĩ suốt một đường xem nên làm thế nào để lừa gạt Tống Cảnh Sâm cho qua chuyện, lúc về tới biệt thự nhà họ Hoắc, trong đầu cậu vừa hay lóe lên một ý, dứt khoát cắt phần đầu bức ảnh của Tống Cảnh Sâm đi.

Vừa đổi hình nền chưa bao lâu, Tống Cảnh Sâm đã gửi tin nhắn tới, “Cậu có ý gì?”

Chỉ nhìn câu nói này thôi, Nam Bùi cũng có thể tượng tượng ra được khuôn mặt đè nén lửa giận của hắn.

Cậu nghĩ nghĩ, trả lời đối phương, “Anh Cảnh Sâm, ảnh của anh đẹp quá, em không muốn cho người khác thấy khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ của anh.”

Nói xong, cậu cài đặt lại hình nền trò chuyện với Tống Cảnh Sâm, rồi chụp màn hình gửi cho hắn, “Em đã cài làm hình nền điện thoại rồi, như vậy thì ngày nào cũng được nhìn thấy anh.  ”

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của Nam Bùi. Nhưng Nam Bùi biết, Tống Cảnh Sâm sẽ không như thế.

Quả nhiên, không lâu sau, Tống Cảnh Sâm đã nhắn lại, “Uhm. Thôi, cậu đổi lại hình nền đi.” Xem chừng hắn không quá vừa lòng với bức ảnh mất đầu kia.

Nam Bùi giả vờ luyến tiếc nói nói mấy câu, sau đó đổi thành hình nền sẵn có của hệ thống, trong hình là một đầm nước, trên mặt nước lác đác hoa sen, dưới những cánh hoa sen là ba con cá đang bơi lội.

Nam Bùi không nhìn kỹ bức hình, mà bỏ đấy đi tắm.

Tắm rửa xong, cậu xem thời gian, bỏ điện thoại vào túi quần ngủ, chuẩn bị xuống lầu rót sữa uống.

Đi được nửa đường, cậu đột nhiên phát hiện phòng làm việc của Hoắc Nghiêu vẫn còn sáng đèn.

Thời gian đã không còn sớm, nhưng Hoắc Nghiêu vẫn đang làm việc, mà đây hình như là chuyện thường ngày của vị tổng giám đốc này.

Trong lòng Nam Bùi vừa động, cũng rót cho Hoắc Nghiêu một cốc, dùng khay bưng tới trước cửa phòng làm việc, gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng Hoắc Nghiêu bình tĩnh, từ tính, tuy không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại có vẻ thành thục, đầy sức hút.

Cửa bị đẩy ra, Nam Bùi bưng khay tiến vào phòng, nhìn về phía người đang ngồi bên bàn làm việc.

Hoắc Nghiêu mặc một bộ đồ hưu nhàn màu be, trên bàn đặt máy tính xách tay. Anh chăm chú nhìn màn hình, ngón tay thon dài không ngừng gõ chữ trên bàn phím, lúc không nói gì quả thật rất có phong thái của một tổng tài, lạnh đến khiến người khác không dám tiếp cận.

Nghe được tiếng mở cửa, Hoắc Nghiêu nâng mắt lên, trông thấy là Nam Bùi thì không khỏi ngây người.

Anh còn tưởng là quản gia chứ.

Nam Bùi mặc đồ ngủ tông màu đơn giản, cổ vào ống tay áo rộng rãi thoải mái. Vừa tắm xong nên tóc cậu còn hơi ẩm ướt, cả người như được bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt.

Cậu bưng theo khay, trên đó là hai cốc sữa bò vẫn còn đang tỏa hơi nóng, hương sữa thoang thoảng len lỏi vào mũi Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu dừng động tác trên tay lại, khóe miệng hơi hơi cong lên, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giờ phút này cũng trở nên nhu hòa. Anh khẽ nhếch môi hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi xuống nhà rót sữa uống.” Nam Bùi đặt một trong hai cốc lên bàn, khẽ cong khóe môi, “Nghĩ anh vẫn còn chưa ngủ nên cũng rót cho anh một cốc.”

Hoắc Nghiêu nhìn cốc sữa bò, nói, “Về sau loại chuyện nhỏ nhặt này nói một tiếng với quản gia hay bảo mẫu là được.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn rất vui vẻ.

Sau đó, Hoắc Nghiêu cầm cốc sữa lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi vẫn đang đứng trước bàn làm việc, “Độ ấm rất vừa phải.”

Vừa nãy rõ ràng vẫn còn là một vị tổng giám đốc lạnh như băng, mà giờ phút này, một vệt sữa nhạt vương trên khóe miệng Hoắc Nghiêu, khiến vị tổng giám đốc ấy nhiều thêm một phần ngây ngô.

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lần gần nhất buồn cười thế này là lúc phát hiện Hoắc Nghiêu giấu trứng gà nấu hỏng trong thùng rác.

Hoắc Nghiêu thấy ý cười nồng đậm trong mắt Nam Bùi, hơn nữa rõ ràng còn là cười mình, nhíu mày hỏi, “Cậu cười cái gì?”

“Anh chủ nhà chịu uống sữa tôi rót, tôi rất lấy làm vinh hạnh.” Nam Bùi cong môi nói, “Có vẻ tặng sữa cũng là việc làm từ thiện khiến lòng người vui vẻ nhỉ.”

Thấy Nam Bùi vẫn còn cười, Hoắc Nghiêu nhướn mày, chầm chậm cất tiếng hỏi, “Ồ, vậy à? Nói như thế, chắc không phải nhà từ thiện đây cũng từng tặng sữa cho người khác đấy chứ?” Trong giọng nói dẫn theo mấy phần trêu chọc.

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, nghiêm túc hỏi, “Nếu như tôi từng tặng rồi thì anh có để ý không?”

Hoắc Nghiêu, “……”

Anh thình lình đặt cốc sữa lên bàn, nhìn về phía Nam Bùi, thu lại biểu cảm trên mặt, im lặng vài giây, đôi môi mỏng khẽ mím, “……Vậy nghĩa là cậu từng tặng thật rồi à?”

Mới nãy anh chỉ đùa thôi, bây giờ giọng nói đã trở nên chua loét, trầm trọng.

Hoắc Nghiêu thoạt nhìn không vui cho lắm, nhưng vệt sữa bên khóe miệng lại khiến biểu cảm khó chịu này của anh chẳng có bao nhiêu sức nặng.

Nam Bùi rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng, sau đó giải thích, “Đùa anh thôi, tôi chưa từng đưa cho người nào khác.”

Hoắc Nghiêu nghe vậy, vẻ mặt mới tốt lên một chút.

Anh lần nữa cầm cốc sữa lên, nhìn Nam Bùi, giấu đi dáng vẻ thất thố mới rồi của mình, chậm rãi nói, “Vậy tôi cũng lấy làm vinh hạnh vì được uống cốc sữa đầu tiên nhà từ thiện đây đưa tặng.”

Nói đến đây, khóe môi anh khẽ cong lên.

Rất nhanh, Hoắc Nghiêu đã uống xong cốc sữa.

Nam Bùi nhìn anh, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói, “Hoắc tổng, khóe miệng anh dính sữa kìa.”

Hoắc Nghiêu đứng hình, cuối cùng cũng hiểu được vừa nãy Nam Bùi cười cái gì.

Tiếp đó, Nam Bùi đưa cho Hoắc Nghiêu một tờ khăn giấy.

Trên mặt Hoắc Nghiêu xẹt qua một tia ngại ngùng, nhưng anh rất nhanh đã giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình, nhận lấy tờ khăn giấy, nhanh chóng lau đi vệt sữa dính trên miệng.

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh đột nhiên thu hẹp lại không ít.

Hoắc Nghiêu lau miệng xong, ngón tay thon dài nắm chặt tờ khăn giấy, nhìn về phía Nam Bùi, thanh thanh cổ họng, nói, “Cảm ơn cốc sữa của cậu.” Giọng điệu có chút cứng nhắc, như thể đang cố giấu đi cảm xúc xấu hổ vừa rồi.

Nam Bùi cười cười, “Một cốc sữa thôi mà.”

Hoắc Nghiêu đứng dậy, tùy tiện xách một cái ghế tới sát bên bàn làm việc, nói với Nam Bùi, “Tôi còn chưa xong việc, cậu có thể ngồi đây một lát, hoặc nhìn thử xem trên giá sách có cuốn nào muốn đọc không.”

Nam Bùi gật gật đầu, nhìn ngó xung quanh, cảm thấy gian phòng này cũng thật quen thuộc.

Cậu cứ có cảm giác mình đã từng trông thấy căn phòng này ở đâu đó rồi, loại cảm giác này cũng giống hệt như lần đầu tới khu bắc thành phố Lục Tấn vậy.

Có điều, cảm giác này chỉ vụt lướt qua thôi, rất nhanh đã không còn thấy nữa.

Nam Bùi nhìn nhìn giá sách, trên đó có rất nhiều cuốn cậu thích.

Mà ở một góc cao cao của giá sách lại có một cái hộp nhỏ rõ ràng có chút lạc quẻ.

Nam Bùi nhìn chằm chằm cái hộp kia một lúc lâu, đoán bên trong hẳn là một món đồ rất quan trọng, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.

Đúng vào lúc này, Nam Bùi chú ý thấy bức tường ở chính giữa phòng có chút trống trải, khiến cả căn phòng thoạt trông tẻ nhạt hơn hẳn.

Nam Bùi không khỏi nhìn về phía Hoắc Nghiêu, tò mò hỏi, “Sao bức tường kia lại để trống thế?”

Hoắc Nghiêu nhìn theo hướng Nam Bùi nói, đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó đáp, “Lúc trang hoàng không biết nên treo cái gì, nên vẫn luôn để trống.”

Nam Bùi nghe hiểu, chầm chậm nói, “Tôi chỉ là cảm thấy……chỗ đó nên có thứ gì trang trí thôi.”

Hoắc Nghiêu thoáng ngây người.

Ba anh từng tặng cho anh rất nhiều tranh chữ, để anh treo trong phòng làm việc, đặc biệt là mặt tường trống ấy. Nhưng không biết vì sao, Hoắc Nghiêu cứ cảm thấy nên dành chỗ đó lại.

Thậm chí có một đêm anh còn nằm mơ —-

Ở trong mơ, một cậu thiếu niên cũng sống trong biệt thự tặng anh bức tranh chính tay cậu ấy vẽ.

Anh không nhớ rõ dáng vẻ cậu thiếu niên trong mơ ấy, nhưng không hiểu sao lại rất muốn tới gần.

Ngay lúc Hoắc Nghiêu đang thất thần, giọng Nam Bùi lần nữa truyền tới, khiến anh triệt để ngây ngẩn, “Hoắc tổng, tôi biết vẽ tranh đó, hay là……tôi vẽ một bức tặng anh làm đồ trang trí nhé?” Giọng điệu có chút bông đùa.

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, tim không hiểu sao tăng tốc.

Lẽ nào giấc mơ của anh có thể báo trước tương lai?

Suy nghĩ kì cục này khiến tim Hoắc Nghiêu đập chệch một nhịp.

Nam Bùi thấy anh vẫn luôn im lặng không nói thì mở miệng trêu, “Sao thế, Hoắc tổng không vừa mắt với tranh tôi vẽ à?”

Hoắc Nghiêu vẫn chìm trong trạng thái thất thần, bờ môi mím chặt.

“……Tôi chỉ đùa thôi.” Nam Bùi bĩu môi, có chút không vui nói, “Xem anh bị dọa kìa.”

“Tôi muốn.” Hoắc Nghiêu đột nhiên mở miệng.

Bước ngoặt này khiến Nam Bùi ngây người, cậu khó tin nhìn về phía Hoắc Nghiêu, “Hả? Anh muốn có tranh tôi vẽ thật à?”

“Thật.” Hoắc Nghiêu lấy lại tinh thần, trở về trạng thái bĩnh tĩnh vốn có, “Tôi muốn biết cậu sẽ vẽ ra bức tranh như thế nào?”

Nam Bùi ngơ ngác trả lời, “Tôi…tôi chỉ biết vẽ phác họa đơn giản thôi.”

“Phác họa cũng được.” Hoắc Nghiêu cong môi, thần tình vui vẻ, “Cậu muốn vẽ cái gì?”

Nam Bùi thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ Hoắc Nghiêu lại đồng ý.

“Kỹ thuật của tôi chỉ thường thường thôi à, chắc là……” Nam Bùi do dự giây lát, nhìn về phía Hoắc Nghiêu, cẩn trọng đáp, “Chỉ có thể vẽ được một bức chân dung anh thôi.”

Cậu nghĩ, một bức tranh thô thiển như thế, chắc Hoắc Nghiêu sẽ không treo trong phòng làm việc đâu nhỉ?

“Được.” Hoắc Nghiêu dứt khoát, lưu loát nói, “Tôi đồng ý.”

Nam Bùi mở to hai mắt, “Như vậy mà anh cũng đồng ý được hả?”

“Bức tranh ấy, xem như trả cho tiền thuê nhà cậu nợ tôi.” Hoắc Nghiêu nhướn mày nhìn về phía Nam Bùi, “Thế nào, không tình nguyện à?”

“Đương nhiên tình nguyện rồi.” Nam Bùi vội vàng nói, “Tôi chỉ sợ……anh chê tôi vẽ không đẹp thôi.”

Hoắc Nghiêu cong môi nói, “Chưa vẽ thì làm sao biết đẹp hay không được?”

Khoảng thời gian này Hoắc Nghiêu giúp đỡ Nam Bùi rất nhiều, cậu đang rầu vì không có cơ hội báo đáp anh, nếu đối phương đã đưa ra yêu cầu như thế, cậu đương nhiên không thể chối từ rồi.

Vì vậy Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, nghiêm túc nói, “Được, tôi sẽ tranh thủ thời gian vẽ cho anh.”

“Đừng cho tôi leo cây nữa đấy nhé.” Hoắc Nghiêu bình tĩnh nói, “Nhà từ thiện.” Ba chữ cuối rõ ràng nhiễm chút mùi vị trào phúng.

“Không đâu!”

Nam Bùi thề son thề sắt, sau đó đi tới cái ghế kế bên Hoắc Nghiêu, ngồi xuống.

Cậu đánh giá đường nét khuôn mặt góc cạnh của Hoắc Nghiêu, nhỏ giọng nói, “Có điều…… tôi còn chưa từng nhìn kỹ dáng vẻ anh lần nào, có thể sẽ vẽ anh hơi xấu một chút đấy……”

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, thấy tầm mắt cậu vẫn luôn nhìn thẳng vào mình, yết hầu lăn lên lăn xuống, nói, “Bây giờ cậu nhìn cũng chưa muộn.”

Nam Bùi nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chủ động nhích sát tới gần Hoắc Nghiêu.

Giây tiếp theo, cậu ghé sát mặt Hoắc Nghiêu, vươn đầu ra, hai mắt mở to, cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ anh dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Ngón tay Hoắc Nghiêu không khỏi siết chặt.

Nam Bùi nhìn một lúc lâu, cảm thấy bộ dạng Hoắc Nghiêu quả thật rất ưa nhìn.

Từ chân mày đến khóe mắt, rồi lướt qua sống mũi, tiếp đến dừng trên môi……

Mỗi một chi tiết đều như được thượng đế ưu ái tạo thành.

Trong lòng Nam Bùi đang nghĩ nên vẽ Hoắc Nghiêu thế nào cho đẹp, cơ thể bất giác lại nhích tới gần thêm chút nữa.

Cho đến khi hơi thở của hai người giao hòa cùng một chỗ.

Tim Hoắc Nghiêu không ngừng tăng tốc, hô hấp cũng càng lúc càng trở nên gấp gáp.

Nam Bùi chỉ đơn giản là nhìn anh thôi. Nhưng tâm trí anh lại vẫn là một mảnh hỗn loạn, căn bản không thể suy nghĩ được gì.

Quanh quẩn bên chóp mũi Hoắc Nghiêu là mùi sữa tắm dễ chịu trên người Nam Bùi, cùng hương sữa bò nhàn nhạt.

Tất cả tựa như một giấc mộng khiến lòng người rạo rực.

Thật lâu sau, tới khi Nam Bùi hồi thần, cậu mới phát hiện mình cách Hoắc Nghiêu gần thế nào, sợ tới mức cậu vội vàng muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng giây tiếp theo…

Hoắc Nghiêu lại đột ngột túm lấy cánh tay cậu.

Anh nhìn thẳng vào Nam Bùi, tròng mắt hơi hơi u ám, đôi môi khẽ hé mở, từng chữ từng chữ nói, “Mới chừng đó thời gian đã đủ để cậu nhìn kỹ chưa thế?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK