Bởi vì sau khi phát sóng, bộ phim này đạt được rating rất tốt, nên được kéo dài thêm hai tập, dẫn tới thời gian đóng máy chậm hơn một chút so với dự kiến.
Độ hot của Lục Bách Nhiễm tăng cao, nên cảnh của y cũng được tăng thêm không ít.
Sau khi đóng máy, thanh tiến độ sự nghiệp của Lục Bách Nhiễm chạm mốc 50%, đồng nghĩa với việc con đường tới ngôi vị ảnh đế của y đã qua được một nửa.
Nam Bùi vô cùng vui mừng vì chuyện này, nên tại bữa tiệc đóng máy uống nhiều thêm vài chén. Lục Bách Nhiễm trông thấy, trong lòng dám chắc Nam Bùi vui vẻ như thế là vì mình.
Y nhịn không được cong môi, sau đó đè ép cảm xúc xuống, đi tới gần Nam Bùi, túm lấy cánh tay cậu, “Đừng uống nữa.”
Trong tay Nam Bùi còn đang cầm chén rượu, lực kéo từ cánh tay truyền tới khiến cậu thoáng ngây người.
Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm nói với Nam Bùi, “Theo tôi tới chỗ này.”
Nam Bùi còn chưa kịp phản ứng, chén rượu trong tay đã bị đoạt đi, Lục Bách Nhiễm kéo tay cậu rời khỏi bữa tiệc.
Mọi người còn đang bận chúc mừng, không ai phát hiện hai người họ rời di.
Nam Bùi có chút kinh ngạc, hỏi Lục Bách Nhiễm, “Em muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lục Bách Nhiễm không trả lời, chỉ tùy tiện nói, “Mấy món trong bữa tiệc tôi ăn không quen.” Sau đó, Lục Bách Nhiễm bắt một chiếc taxi, đọc địa chỉ cho tài xế.
Nam Bùi ngồi bên cạnh y, nhỏ giọng nhắc nhở, “Em đi ra ngoài thì nên đeo khẩu trang vào.” Khoảng thời gian này, độ nổi tiếng của Lục Bách Nhiễm tăng lên rất nhanh, đi tới đâu cũng bị người nhận ra.
Nhưng Lục Bách Nhiễm dường như còn chưa quen với cuộc sống như vậy.
Quả nhiên, tài xế taxi liếc nhìn một cái qua gương chiếu hậu đã nhận ra y, kích động nói cả nhà anh ta đều rất thích xem phim y đóng.
Lục Bách Nhiễm lễ phép đáp lời, hàn huyên thật lâu với tài xế, giọng điệu ấm áp, thân thiết. Lúc xuống xe, tài xế còn luôn miệng khen Lục Bách Nhiễm là nghệ sĩ không làm cao nhất mà anh ta từng gặp.
Lục Bách Nhiễm xuống xe rồi mới đeo khẩu trang lên, dẫn Nam Bùi tới một khu phố sầm uất. Nơi này người tới người lui vô cùng nhộn nhịp, hai người thiếu chút nữa bị đụng phải. Giữa lúc chen chúc, Lục Bách Nhiễm đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay Nam Bùi, kéo cậu sát vào người mình.
Nam Bùi thoáng ngẩn người.
Không lâu sau, Lục Bách Nhiễm dẫn Nam Bùi tới trước một tiệm mì.
Ông chủ tiệm mì này là chỗ quen biết của Lục Bách Nhiễm, nhanh chóng dẫn hai người vào một gian phòng bao.
Ông chủ cười nói với Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, lâu rồi mới tới nhỉ.”
Lục Bách Nhiễm gọi hai bát mì chiêu bài của tiệm, rồi cong môi, dịu dàng nói, “Vẫn giống hồi trước, thêm trứng nhé.”
“Để tôi thêm cho cậu hai quả, bây giờ cậu đã là người nổi tiếng rồi mà.” Ông chủ cười ha ha nói, sau đó rời khỏi phòng bao.
Nam Bùi tò mò hỏi, “Em hay tới đây à?”
Cậu đột nhiên phát hiện, mình chẳng biết gì về Lục Bách Nhiễm ngoại trừ những nội dung trong cốt truyện.
“Từng làm thêm ở đây.” Lục Bách Nhiễm uống ngụm nước, nói, “Tôi không thích mấy chỗ như tiệc đóng máy vừa rồi, hơn nữa anh còn bị nhiều người như vậy chúc rượu nữa…… nên mới muốn tới đây ăn.”
Giọng điệu của y bình tĩnh, như thể bộ phim thần tượng bạo hot kia chẳng liên quan gì tới mình, cũng không có tâm trạng chúc mừng.
Chuyện đột nhiên nổi tiếng cũng không khiến Lục Bách Nhiễm có bất kỳ thay đổi nào.
Mì rất nhanh đã được đưa lên, Nam Bùi nếm thử một miếng, mùi vị rất ngon, ông chủ còn đặc biệt thêm cho họ hai quả trứng nữa.
Ông chủ nói với Nam Bùi, “Cậu là bạn thân của Tiểu Nhiễm hả? Cậu nhóc này trước giờ chưa từng dẫn ai tới đây, tuy tính tình nó tốt, nhưng lại không quá thích giao thiệp với người khác……”
Ông chủ nhìn cách ăn mặc đậm mùi giàu xổi của Nam Bùi, trong lòng nghĩ, Lục Bách Nhiễm có thể làm bạn với người như này đúng là đáng ngạc nhiên thật.
Nam Bùi nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Lục Bách Nhiễm.
Lục Bách Nhiễm cúi đầu ăn mì, không trả lời câu hỏi của ông chủ.
Nam Bùi có cảm giác, quan hệ của mình và Lục Bách Nhiễm đã xuất hiện thay đổi nhỏ nhoi. Nhưng lại giống như không hề thay đổi.
Ăn mì xong, Lục Bách Nhiễm chủ động trả tiền, sau đó dẫn Nam Bùi rời đi.
Có điều, lúc Lục Bách Nhiễm ra khỏi cửa quên không đeo khẩu trang, nên lập tức bị người đi đường nhận ra, mà gần đó vừa vặn có mấy phóng viên, hai người nhanh chóng bị vây lấy.
“Lục Bách Nhiễm kìa, mọi người mau nhìn.”
“Đẹp trai thật, đệt, còn đẹp trai hơn trên tivi nữa!”
“Ký tên cho tôi được không?”
Nam Bùi bị dọa nhảy dựng, cửa tiệm mì nhanh chóng bị chen đến nước chảy không lọt.
Lục Bách Nhiễm thấy tình hình không ổn, trực tiếp túm tay Nam Bùi, kéo cậu chạy sang hướng khác.
Đuổi theo phía sau là người qua đường, fan và paparazzi.
Nam Bùi bị kéo chạy, cũng không biết chạy tới đâu, chỉ cảm thấy đôi giày da mũi nhọn trên chân mình có thể rớt ra bất cứ lúc nào.
Thật lâu sau, hai người cuối cùng cũng thoát được khỏi đoàn người truy đuổi.
Lục Bách Nhiễm kéo Nam Bùi trốn vào một góc ngoặt, há to miệng thở dốc.
Nam Bùi mệt sắp chết, hai tay chống đầu gối, cong eo nói, “Anh hai à, lần…lần sau…… lần sau chúng ta đừng tới mấy chỗ như này nữa……”
Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, rút một chai nước từ balo ra, đưa tới trước mặt cậu, “Hôm nay cảm ơn anh đã ở cạnh tôi.”
Nam Bùi ngẩn người, nâng mắt nhìn về phía y, chỉ thấy trên mặt Lục Bách Nhiễm khó được ánh lên vẻ dịu dàng, chứ không còn tràn ngập bài xích như trước kia.
Sau đó, cậu nhận lấy chai nước uống một ngụm, giả vờ vui vẻ nói, “Được ở cạnh ảnh đế là vinh hạnh của tôi.”
Đúng lúc này.
Hàng loạt tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền tới, có vẻ đoàn người kia vẫn tìm được chỗ Lục Bách Nhiễm trốn.
Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm trực tiếp ôm lấy Nam Bùi, xoay người, dựa lưng vào vách tường, ôm cả người Nam Bùi vào lòng, cùng cậu trốn trong góc khuất mờ tối.
Đầu óc Nam Bùi nhất thời trống rỗng, cả người cứng đờ nép trong lòng Lục Bách Nhiễm, cảm thấy như sắp ngừng thở tới nơi.
Cái hướng phát triển gì đây??
Bàn tay Lục Bách Nhiễm dán sau gáy Nam Bùi, từ cổ tay truyền tới mùi nước hoa hương tùng nhàn nhạt, hòa cùng chút xíu mùi mồ hôi, dịu nhẹ nhưng đồng thời cũng tràn ngập mùi vị nam tính.
Lồng ngực y không ngừng phập phồng, khiến Nam Bùi lúng túng, không biết làm sao.
Đợi tiếng bước chân đi xa rồi, Lục Bách Nhiễm mới buông Nam Bùi ra.
Chai nước trong tay Nam Bùi trào ra không ít, Lục Bách Nhiễm rút một tờ khăn giấy, cúi đầu lau nước dính trên tay cậu, nhẹ giọng nói, “Vừa nãy thật ngại quá.”
Nam Bùi cũng chỉ có thể giả vờ thản nhiên, cúi đầu đáp, “Không sao, tôi hiểu, phải trốn đám chó săn kia mà……”
Bầu không khí rõ ràng có chút ngại ngùng.
Lục Bách Nhiễm nâng mắt nhìn Nam Bùi, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng mà, ở chỗ Nam Bùi không nhìn thấy được, Lục Bách Nhiễm lại siết chặt tờ giấy vừa dùng để lau nước cho cậu, ngón tay dùng lực rất mạnh, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Cái ôm mới rồi chỉ là hành động trong vô thức.
Đến bản thân Lục Bách Nhiễm cũng không ngờ tới.
Giờ phút này, nhịp tim của y không hiểu sao tăng tốc, chóp mũi dường như còn vương lại khí tức của Nam Bùi.
Mọi thứ đều đang quấy nhiễu tâm tình Lục Bách Nhiễm, khiến y không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Phim đã đóng máy rồi, tiếp theo cần nhận một vài thông cáo.” Nam Bùi thử chuyển chủ đề, hóa giải bầu không khí ngại ngùng này, “Ví dụ như show giải trí bữa trước có nói ấy, em nhất định phải tham gia, cần thiết cho việc nâng cao danh tiếng của em lắm đó……”
Lục Bách Nhiễm bình thản đáp, “Tôi biết rồi.” Nói xong, y liếc nhìn di động, hỏi Nam Bùi, “Vẫn còn sớm, có muốn cùng đi dạo phố một chút không?”
Đúng lúc này, Nam Bùi đột nhiên nhớ ra tối nay Đoàn Hành còn có một trận đấu quan trọng. Vậy nên, cậu tiếc nuối nói với Lục Bách Nhiễm, “Không được rồi, buổi tối tôi còn có việc.”
Lục Bách Nhiễm khẽ nhíu mày, nhẹ đến không thể phát hiện, giọng điệu có chút thất vọng, “Việc gì thế?”
Trước kia Lục Bách Nhiễm chẳng bao giờ để ý tới việc riêng của Nam Bùi, Nam Bùi cũng không ngờ y lại hỏi như thế, chỉ đành tìm lý do lừa gạt cho qua, “Tối nay tôi cần mua vài thứ cho công ty……”
Lục Bách Nhiễm hình như không muốn để Nam Bùi đi, nói tiếp, “Có cần tôi đi cùng không?”
Nam Bùi vội vàng xua tay, “Không cần, không cần đâu, tôi đi một mình là được.”
Lục Bách Nhiễm nhìn chằm chằm Nam Bùi hồi lâu, thẳng đến khi Nam Bùi cảm thấy chột dạ, mới nói, “Vậy được, anh đi làm đi.”
Nam Bùi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nói, “Được, em về nghỉ ngơi trước đi, nhớ chuẩn bị tốt để tham gia show giải trí đấy……”
Nói xong, cậu trực tiếp rời đi.
Lục Bách Nhiễm nhìn theo bóng cậu, như có điều suy nghĩ —-
Sao gần đây Nam Bùi cứ hay rời đi đột ngột thế nhỉ?
Anh ta bận như vậy thật à?
Tối nay là trận đấu cuối cùng của Đoàn Hành trong vòng đấu loại.
Nếu thắng trận này, TKT sẽ có thể tiến vào vòng trong với vị trí đầu bảng.
Trước khi trận đấu bắt đầu, TKT đã trở thành một đội rất nổi tiếng rồi, đánh bại không ít đội mạnh trong vòng đấu loại, được mọi người đánh giá sẽ là con hắc mã của giải đấu chính thức.
Một tiếng sau, Nam Bùi chạy tới hiện trường.
Hôm nay Nam Bùi đặc biệt chuẩn bị một tấm băng rôn thật lớn, phải gọi thêm cả những thành viên khác trong câu lạc bộ giơ cùng, bên trên viết những lời cổ vũ dành cho TKT, nhìn trông bắt mắt vô cùng.
Khoảnh khắc trông thấy tấm băng rôn, Đoàn Hành đầu tiên là ngây người, sau đó khóe môi nhịn không được cong lên.
Đổi lại là lúc trước, nhất định cậu ta sẽ cảm thấy làm như vậy là không cần thiết, nhưng giờ phút này, nhìn Nam Bùi nỗ lực giơ băng rôn, trong lòng cậu ta lại tràn ngập vui vẻ.
Trận đấu này với chiến đội TKT hiện tại mà nói chẳng khó khăn gì, đối thủ mạnh nhất đã bị họ đánh bại từ trước đó rồi. Có điều, để đáp lại công sức của Nam Bùi, lúc thi đấu bọn họ vẫn dốc hết toàn lực, không hạ thủ lưu tình chút nào. Đặc biệt là Đoàn Hành, biểu hiện còn dũng mãnh hơn cả những trận đấu trước, một thân một mình xông vào khu khai hoang của địch, giết được ba mạng liền.
Dưới khán đài vang lên từng trận hò hét, nền tảng phát sóng trực tiếp trận đấu này còn lên thẳng hotsearch, cũng khiến cho Đoàn Hành một lần nữa lọt vào tầm mắt công chúng.
Fan nhan sắc không ngừng liếm màn hình, fan esport thì sùng bái kỹ thuật, người qua đường cũng ghé vào xem náo nhiệt.
Cho dù không hiểu gì về esport, cũng có thể nhìn ra được, đây hoàn toàn là sân khấu của Đoàn Hành.
Cuối cùng, chiến đội TKT giành được thắng lợi trong trận cuối cùng vòng loại với tỷ số 3:1, thuận lợi tiến vào giải đấu chính thức với ngôi vị đầu bảng.
Dưới khán đài tiếng hoan hô vang dội, Đoàn Hành nhìn về phía Nam Bùi đầu tiên, chỉ thấy Nam Bùi vui đến nhảy cẫng lên khỏi ghế ngồi.
“Thanh tiến độ sự nghiệp của Đoàn Hành vượt 50% rồi!” Nam Bùi hưng phấn nói với hệ thống, “Quá tuyệt, thế là ta lại tiến được thêm một bước dài tới mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ!”
Đoàn Hành thấy dáng vẻ vui không kiềm được của Nam Bùi, đáy lòng thoáng rung động.
Cậu ta biết ngày thường Nam Bùi là một người nho nhã, ít thể hiện cảm xúc ra ngoài, lúc này lại vui đến như vậy, có thể thấy cậu quan tâm tới TKT và Đoàn Hành nhiều thế nào.
Các đội viên xung quanh thậm chí đã có người kích động tới đỏ hồng hai mắt, Đoàn Hành lại bị lây nhiễm cảm xúc của Nam Bùi, mãi sau mới phát hiện bọn họ hình như đang tạo nên một trang sử mới cho TKT.
Sau khi Nam Bùi lên sân khấu, Đoàn Hành ôm lấy cậu.
Lần này, Nam Bùi không đẩy ra, mà nói với cậu ta, “Chúc mừng em, quán quân thế giới tương lai.”
Đoàn Hành ghé bên tai Nam Bùi nói, “Cũng chúc mừng anh đã chứng minh được việc đầu tư vào TKT là lựa chọn đúng đắn.”
Giờ phút này, giọng nói của Đoàn Hành xen lẫn chút kiêu ngạo nho nhỏ. Cậu ta cuối cùng cũng làm được.
Khóe môi hai người đều nhịn không được cong lên.
Nam Bùi là vì nhiệm vụ có đột phá, còn Đoàn Hành lại vì cái ôm này mà vui vẻ.
Đột nhiên Đoàn Hành hỏi Nam Bùi, “Anh xịt nước hoa lên tóc à?”
Nam Bùi ngẩn người, ngạc nhiên nói, “Nước hoa? Nước hoa gì cơ?”
Đoàn Hành ghé lại gần tóc cậu, cẩn thận ngửi thử, sau đó khẳng định, “Nước hoa mùi gỗ tùng ấy.”
Nam Bùi mở to hai mắt, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng —- là mùi nước hoa vừa nãy lúc Lục Bách Nhiễm ôm cậu đã để lại, cậu không chú ý tới!
Đoàn Hành dựa vào quá gần, nên dù mùi nước hoa rất nhạt vẫn bị cậu ta ngửi được.
Đoàn Hành nhíu mày thật khẽ. Trước kia cậu ta chưa từng ngửi thấy mùi nước hoa này trên người Nam Bùi.
“À, chắc do tôi chen chúc trong đám người bị dính phải đấy.” Nam Bùi ra vẻ thản nhiên, bình tĩnh giải thích, “Vừa nãy đông quá mà, khó tránh khỏi bị nhiễm mùi nước hoa trên người người khác.”
Đoàn Hành nghe vậy, tuy vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhàn nhạt nói, “Khó ngửi.”
Vòng đấu loại kết thúc, còn một đoạn thời gian nữa mới tiến vào giải đấu chính thức của game ‘Crown of Thorns’.
Trong nguyên tác, khoảng thời gian này TKT không chỉ phải huấn luyện, mà còn cần nghĩ cách đề cao giá trị thương mại của bản thân.
Một trong số các cách chính là để các thành viên của TKT livestream trong thời gian rảnh.
Nền tảng phát sóng trực tiếp không đưa ra cho TKT quá nhiều yêu cầu về thời lượng livestream, bình thường huấn luyện xong tùy tiện livestream một chút là xem như hoàn thành rồi.
Sau khi vòng đấu loại kết thúc, mọi người vừa hay đang định dành nguyên một ngày để nghỉ ngơi, quản lý Nguyễn liền để mọi người cùng nhau livestream vào hôm đó.
Nam Bùi biết livestream là một sự kiện rất quan trọng với Đoàn Hành, bởi vì nhờ vào việc livestream này, Đoàn Hành thu hút được vô số fan, trong đó cũng bao gồm cả thụ chính sau này sẽ xuất hiện.
Vì thế, để đảm bảo livestream tiến hành thuận lợi, Nam Bùi đã ở lại câu lạc bộ giúp đỡ, tránh cho vận khí của nhân vật chính không đủ lại làm ảnh hưởng tới việc phát sóng.
Quả không ngoài dự đoán, việc đàm phán của câu lạc bộ với nền tảng phát sóng gặp chút trục trặc, may mà có Nam Bùi kịp thời ra mặt giải quyết mới không dẫn tới việc livestream bị hủy bỏ.
Sau khi livestream bắt đầu, phòng phát sóng của Đoàn Hành hot lên nhanh chóng.
Chưa tới mấy phút, lượng người xem đã vượt quá hai vạn, mà còn số còn đang điên cuồng tăng lên.
Quản lý Nguyễn đứng bên cạnh, thấy Nam Bùi vẫn luôn chú ý tới tình hình livestream, cho rằng cậu muốn cùng Đoàn Hành chơi game, liền mở lời với Đoàn Hành, “Hay là cậu dẫn Bùi tổng chơi đi?”
Đoàn Hành liếc nhìn người đứng cách đó không xa, đè ép khóe môi đang trực chờ cong lên xuống, dùng giọng điệu bình thản nói, “Cũng được.”
Quản lý Nguyễn thấy Đoàn Hành không từ chối, lập tức chạy tới gần Nam Bùi, nói với cậu, “Bùi tổng, Đoàn Hành muốn cùng livestream với ngài.”
Nam Bùi thấy livestream đã thuận lợi bắt đầu, đang định tìm một lý do rời đi, không ngờ Đoàn Hành lại gọi mình cùng livestream.
Có điều, Nam Bùi không cho rằng đây là đề xuất của chính Đoàn Hành, mà đến tám phần là quản lý Nguyễn muốn lấy lòng mình thôi.
Để giữ vững thiết lập nhân vật, Nam Bùi vẫn phải bày ra nụ cười, giả như rất vui mừng nói, “Được, vậy cùng livestream đi.”
Vì thế, Nam Bùi cũng tiến vào phòng game của Đoàn Hành.
Các fan vừa liếc mắt đã nhận ra tài khoản của Nam Bùi không phải là tài khoản của bất kỳ thành viên nào trong TKT, sôi nổi để lại bình luận tò mò.
“ ‘PEI’ kia là ai vậy?”
“PEI nghĩa là xì à?”
“TKT không có người này mà nhỉ?”
Đoàn Hành trông thấy bình luận trên màn hình, khóe môi cong lên, giọng nói lại vẫn bình thản không chút gợn sóng, “Bùi.”
Cậu ta đọc lên cái tên này, giọng điệu từ tính, dễ nghe.
Nam Bùi nghe được, thoáng ngẩn người. Cậu không ngờ Đoàn Hành lại đặc biệt giải thích với khán giả như thế, bởi vì lúc livestream Đoàn Hành luôn rất lạnh lùng, chỉ tập trung chơi game, gần như không nói chuyện bao giờ.
Có điều, lúc cậu nhìn về phía Đoàn Hành, lại phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn bình thản, như thể vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Sau khi ván game bắt đầu.
Mấy thành viên TKT dẫn theo Nam Bùi cùng chơi, kỹ thuật của Nam Bùi rất nhanh đã lộ rõ cách biệt một trời một vực với đám người họ.
Không đến nỗi quá tệ, nhưng so với tuyển thủ chuyên nghiệp quả thật vẫn còn kém xa, đặc biệt là chiến đội TKT lúc này đã quen thuộc với nhau, dẫu sao cũng là quán quân thế giới tương lai mà. Nam Bùi phải nhờ có họ bảo vệ mới sống sót được.
Khán giả xem livestream đa phần đều chờ xem kịch hay, không ít người trêu chọc Nam Bùi chắc là ông chủ của câu lạc bộ chứ gì.
“Anh Hành tích cực bảo vệ PEI vậy, người này chắc là ông chủ đúng không?”
“Nghe nói ông chủ câu lạc bộ tên là Nam Bùi, thế nên PEI hẳn là anh ta nhỉ.”
“Ha ha ha, có thể nhìn ra được mọi người đều là nhân viên của ông chủ ha.”
Mới đầu, bình luận trên màn hình vẫn còn khá hòa hợp như thế, Đoàn Hành cũng chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn thôi, chứ không nói gì. Có điều, rất nhanh trong phòng livestream đã xuất hiện mấy anh hùng bàn phím. Đám người này lai lịch không rõ, không giống fan của chiến đội lắm, mà như cố tình gây sự hơn.
“Cái người tên PEI kia đánh tệ thế mà cũng dám tới livestream hả?”
“Thực lực của chiến đội TKT cũng chẳng ra sao nhỉ, bốn người kéo một người mà cũng không kéo nổi.”
“PEI gà quá đi mất, tôi còn chơi tốt hơn anh ta nữa.”
“Đoàn Hành cố tình dẫn theo một người chơi gà thế này là để khiến mình nổi bật chứ gì?”
Theo những bình luận như thế này càng lúc càng nhiều, chân mày Đoàn Hành cũng ngày càng nhíu chặt.
Lúc này, Nam Bùi vừa vặn bị đội địch vây công, Đoàn Hành không nói hai lời xông tới, một loạt kỹ năng tung ra, trực tiếp đoạt mạng hai người ở vị trí trung tâm của địch, tốc độ nhanh đến mức khiến mọi người nghẹn họng trân trối.
Giây tiếp theo, Đoàn Hành dẫn theo Nam Bùi phản kích, giết nốt ba mạng còn lại.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ ‘quadrakill’, nhưng đến khi chỉ còn một người cuối cùng, Đoàn Hành lại cố tình để Nam Bùi ra tay.
Nam Bùi ngây người trước màn hình, quay đầu nhỏ giọng nói, “Tôi……tôi cướp mất pentakill của em rồi phải không?”
Đoàn Hành mở mic, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Là tôi cướp mất quadrakill của anh, đừng để trong lòng.” Trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười, cùng với ý tứ bảo vệ rõ ràng.
Hành động như đang nói với đám anh hùng bàn phím kia rằng —- Người của ông ông che chở, liên quan quái gì đến mấy người chứ.
Trên màn hình đều là “666*”, thán phục thao tác thần thánh của Đoàn Hành, đồng thời cũng cảm thấy mới lạ với hành động gặt đầu người của cậu ta.
*666: đã từng giải thích một lần rồi, đây là ngôn ngữ mạng, có nghĩa ‘đỉnh đỉnh đỉnh’.
“Anh Hành quá đỉnh!”
“Gặt đầu người chuẩn xác như thế mới quyến rũ làm sao.”
“Đây gọi là gì? Tôi có thể lấy pentakill, nhưng hổng thèm, chỉ đánh chơi chơi thôi à.”
“Đệch, hóa ra tính tình Đoàn Hành tốt như vậy hả?”
Những bình luận chất vấn Nam Bùi kia rất nhanh đã bị nhấn chìm, không còn thấy xuất hiện nữa.
Đoàn Hành thoáng liếc nhìn Nam Bùi một cái, thấy tâm tình cậu rất tốt, không chịu chút ảnh hưởng nào mới yên tâm.
Đương nhiên, cậu ta vẫn không chịu thừa nhận những việc mình rồi làm là vì Nam Bùi. Cậu ta chỉ là nhìn không vừa mắt cái đám anh hùng bàn phím kia thôi.
Chỉ vậy mà thôi.
Sau khi livestream kết thúc, quản lý Nguyễn tìm tới Nam Bùi, nói, “Bùi tổng, gần đây danh tiếng của Đoàn Hành lên cao, lượng fan cũng vượt quá một triệu, rất nhiều lời mời làm đại diện nhãn hàng, tham gia phỏng vấn hay chương trình giải trí tìm tới cửa, tôi có nên từ chối hết không?”
“Không cần từ chối đâu.” Nam Bùi không chút do dự đáp, “Thi thoảng lộ mặt, tạo cảm giác tồn tại một chút cũng có thể giúp giá trị thương mại của cậu ấy tăng lên. Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc huấn luyện là được.”
Quản lý Nguyễn nghe vậy, lập tức gật đầu nói, “Được, tôi biết rồi.”
Rời khỏi câu lạc bộ, Nam Bùi vội vã chạy tới khu tổng tài bá đạo.
Thanh tiến độ sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm cũng sắp đạt tới mốc 50% rồi, công ty con dưới tay hắn cũng đang trong giai đoạn trù bị.
Với sự trợ giúp của nhà họ Nam, tập đoàn Tống thị đã sớm phát triển vượt xa lúc trước, bắt đầu có dấu hiệu xây dựng được đế quốc thương nghiệp của riêng mình.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ cắt băng khánh thành công ty chế tác điện ảnh truyền hình của Tống Cảnh Sâm, một trường hợp quan trọng thế này, Nam Bùi chắc chắn không thể vắng mặt được.
Có điều, đợi Nam Bùi chạy tới nơi, vẫn bị muộn một chút, lễ khánh thành đã sắp bắt đầu rồi.
Tống Cảnh Sâm đợi mãi không thấy bóng dáng Nam Bùi đâu, chân mày nhịn không được nhíu chặt. Hắn nghĩ, lễ cắt băng khánh thành quan trọng như vậy mà Nam Bùi cũng dám đến muộn hả?
Đúng lúc này, Nam Bùi cuối cùng cũng xuất hiện.
Cậu chạy bước nhỏ tới gần Tống Cảnh Sâm, áy náy nói, “Anh Cảnh Sâm, hôm nay em chọn quần áo lâu quá, thiếu chút nữa là tới muộn rồi, xin lỗi anh……”
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, thấy bộ quần áo đẹp đẽ trên người cậu liền nghĩ, hóa ra là vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng mình, nên Nam Bùi mới tới muộn.
Thế nên, Tống Cảnh Sâm quyết định tha thứ cho cậu, tùy tiện nói, “Không sao, dù sao nhân vật chính cũng là tôi, chẳng ai chú ý cậu đến muộn hay là sớm đâu.”
Nam Bùi gật mạnh đầu.
Lễ cắt băng khánh thành chuẩn bị bắt đầu.
Xung quanh có không ít phóng viên tài chính kinh tế khiêng máy quay quay chụp, Tống Cảnh Sâm mang dáng vẻ hăng hái, mỗi một động tác đều toát lên vẻ tự tin của nhân sĩ thành công.
Cuối cùng cũng đến tiết mục cắt băng, Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Nam Bùi, “Có muốn cùng cắt với tôi không?” Giọng điệu hắn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại luôn quan sát biểu cảm trên mặt Nam Bùi.
Nam Bùi mấp máy môi, vờ bày ra vẻ kinh ngạc, nói, “Có thể cùng cắt với anh thật hả?”
“Công ty có thể khánh thành được cũng là nhờ công sức của cậu.” Tống Cảnh Sâm vừa nói, vừa đưa bàn tay cầm kéo tới trước mặt Nam Bùi, “Chậc. Đặt lên đây.”
Nam Bùi không ngờ người vẫn luôn tự đại như Tống Cảnh Sâm, thế mà lại đồng ý để mình cùng hắn cắt băng.
Cậu nhìn những ngón tay trắng muốt thon dài của Tống Cảnh Sâm, tuy không quá muốn, nhưng vì duy trì thiết lập nhân vật, cậu vẫn cẩn thận đặt tay mình lên.
Cậu không phát hiện cánh tay Tống Cảnh Sâm hơi hơi cứng đờ.
Giây tiếp theo, Nam Bùi chầm chậm nắm lấy tay Tống Cảnh Sâm.
Bàn tay của Tống Cảnh Sâm khá lớn, Nam Bùi không cách nào nắm hết được.
Bầu không khí rõ ràng có chút vi diệu.
Sau đó, Tống Cảnh Sâm ho nhẹ một tiếng, cố tình giả vờ trấn định nói với Nam Bùi, “Đây là lần đầu tiên có người cùng tôi cắt băng đấy.” Giọng điệu mang theo mấy phần khoe khoang, kiêu ngạo.
Nam Bùi ôm ngực, khoa trương nói, “Vậy quá vinh hạnh cho em rồi, anh Cảnh Sâm.”
Tống Cảnh Sâm động đậy ngón tay, trước ánh mắt của bao người, cùng Nam Bùi hoàn thành nghi lễ cắt băng.
Một tiếng ‘cách’ vang lên, đánh dấu thời khắc công ty chế tác điện ảnh truyền hỉnh của Tống Cảnh Sâm chính thức khánh thành, cùng lúc này, thanh tiến độ sự nghiệp của hắn cũng vượt mốc 50%.
Nam Bùi để lộ ra nụ cười vui vẻ, “Tốt quá rồi, anh Cảnh Sâm, chúc mừng anh.”
Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi một lòng muốn tốt cho hắn, công ty khánh thành, cậu ta nhất định còn vui hơn cả mình.
“Cũng được.” Tống Cảnh Sâm tùy tiện nói, ngữ điệu bình thản, “Tới đây sẽ còn thành lập một loạt công ty con nữa.”
Nam Bùi cổ vũ hắn, “Anh Cảnh Sâm, anh đúng là thiên tài kinh doanh.”
Tống Cảnh Sâm vô cùng hưởng thụ, khóe môi nhịn không được cong lên, nhưng rất nhanh đã bị hắn ép xuống. Hắn thanh thanh cổ họng, cố tình giả vờ bình tĩnh nói, “Chuyện rõ rành rành như vậy, không cần cậu nói.”
Lễ cắt băng khánh thành kết thúc, các cổ đông tổ chức một bữa tiệc mừng.
Bởi vì Tống Cảnh Sâm mời Nam Bùi góp vốn, nên Nam Bùi cũng là một trong các cổ đông, tuy cổ phần không nhiều.
Trong bữa tiệc, mấy cổ đông lớn tụ lại nói chuyện với nhau, bàn về quy hoạch tương lai của công ty chế tác điện ảnh truyền hình.
Ở trong mắt Nam Bùi, hướng quy hoạch của họ không thể nói là giống với nguyên tác được, mà ngược lại chẳng có chút liên quan nào.
Rõ ràng Tống Cảnh Sâm cũng nghĩ như thế.
Vì vậy, trong quá trình thảo luận, Tống Cảnh Sâm đưa ra lý lẽ thuyết phục, có căn cứ phản đối cách nghĩ của mấy vị cổ đông lớn.
Mấy vị cổ đông này tuổi tác đã khá cao, đối mặt với sự phản đối của Tống Cảnh Sâm, đều cảm thấy có chút khó chịu, ở trong mắt bọn họ, Tống Cảnh Sâm chẳng qua chỉ gặp may một chút nên mới có được thành tựu như hôm nay thôi.
Lại nói, công ty chỉ vừa mới khánh thành, ai cũng không biết sau này nó có thể thành công hay không.
Thế nên, họ lần lượt nói:
“Tiểu Tống à, cháu còn nhỏ tuổi, mọi người cũng vì muốn tốt cho công ty thôi.”
“Đúng đấy, lần trước cháu quyết định sản xuất hạng mục gameshow giải trí kia, thật ra có chút qua loa.”
“Ta cũng nghĩ như thế, thời buổi này cách kiếm tiền dễ nhất chính là tìm mấy đỉnh lưu tới quay phim, kịch bản hay hay dở không quan trọng……”
“Công ty chế tác điện ảnh truyền hình cần phải tăng khả năng kiếm tiền lên mới được.”
Đứng trước lời nói của mấy người họ, Nam Bùi rất sợ Tống Cảnh Sâm sẽ bị ảnh hưởng.
Cậu biết, công ty chế tác điện ảnh truyền hình của Tống Cảnh Sâm có thể một đường phát triển trở thành ông lớn trong ngành chính là nhờ vào chất lượng chế tác cực cao, bất kể là gameshow giải trí hay phim ảnh trước sau chưa từng dựa vào nghệ sĩ lưu lượng.
Thế nên, Nam Bùi to gan nói thẳng, “Tôi cảm thấy quyết định của anh Cảnh Sâm không sai chút nào.”
Tống Cảnh Sâm không khỏi nhìn về phía Nam Bùi.
Lại một lần nữa cậu lên tiếng vì hắn trước mặt bao người.
Tuy nhiên, cho dù Nam Bùi không mở miệng, Tống Cảnh Sâm cũng sẽ tự mình chặn họng đám người cổ hủ kia.
Các cổ đông thấy người lên tiếng là Nam Bùi, đáy mắt ánh lên mấy phần khinh miệt. Ngoài mặt bọn họ không dám đắc tội nhà họ Nam, nhưng trong lòng vẫn luôn coi thường cậu thiếu gia mù quáng theo đuổi Tống Cảnh Sâm này.
Có người nói, “Nam thiếu gia, lần trước mọi người chấp thuận thỉnh cầu của cậu, đồng ý sản xuất gameshow giải trí kia, đã là nhượng bộ rất lớn rồi, bây giờ công ty cần vốn, không thể tiếp tục làm mấy hạng mục chỉ tốn công lại không thu được lợi lộc gì như vậy nữa đâu.”
Nam Bùi cau mày nói, “Chỉ tốn công mà không thu được lợi lộc gì á? Từ bao giờ mà dụng tâm lên kế hoạch cho một hạng mục lại biến thành tốn công vô ích vậy? Lẽ nào chỉ vì không mời minh tinh lưu lượng, mà hạng mục này đáng bị phủ định hay sao?”
Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, cười cười, đồng loạt giữ im lặng.
Lúc này, có người nói với Nam Bùi, “Cậu vẫn còn trẻ, có một vài việc, vẫn nên quay về nhà họ Nam rèn luyện thêm thì hơn.” Trong giọng nói mang theo coi thường nhàn nhạt.
Mấy người khác tiếp lời:
“Phải đó, làm người không thể làm việc theo cảm tính được.”
“Mở công ty không đơn giản như vậy đâu.”
“……”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng, mang theo lửa giận bị đè ép truyền tới, “Đủ rồi.”
Mọi người nhất thời ngây ngẩn.
Tống Cảnh Sâm nhìn mấy vị cổ đông vừa lên tiếng, giọng nói lạnh như băng, nhấn rõ từng câu từng chữ, “Có ý kiến gì thì nói với tôi, mấy người không có tư cách khua môi múa mép trước mặt cậu ấy đâu.”
Nghe thấy lời nói sắc bén như thế, sắc mặt các cổ đông lập tức lúc xanh lúc trắng.
“Tống tổng, cậu như vậy có phải hơi vô lý không……”
“Lúc tập đoàn Tống thị gặp khó khăn, nhà họ Nam đã đầu tư mấy chục triệu…” Tống Cảnh Sâm nhìn đám người kia, chậm rãi nói, “Không có nhà họ Nam, mấy người còn ngồi được ở đây chắc?”
Nhà họ Nam đầu tư tiền cũng giúp các cổ đông này kiếm được không ít lợi lộc, bây giờ có thể mở thêm công ty con kiếm tiền, đương nhiên không thể không kể đến sự hỗ trợ của nhà họ Nam.
Bị Tống Cảnh Sâm nói như vậy, đám người kia lập tức yên lặng như tờ.
Sau đó, Tống Cảnh Sâm trực tiếp đứng dậy, để lại một câu ‘mọi người từ từ ăn’ rồi quay người rời khỏi bữa tiệc.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn về phía Nam Bùi vẫn còn đang ngây người, cau mày nói, “Còn không đi à?”
Nam Bùi nghe vậy mới phản ứng lại, vội vàng chạy theo sau Tống Cảnh Sâm.
Cậu không ngờ Tống Cảnh Sâm lại nói giúp cho mình như thế, lúc này đầu óc vẫn một mảnh hỗn độn.
Sau khi rời khỏi đó, Tống Cảnh Sâm nhìn cậu một cái, trào phúng, “Ngày thường không phải biết nói chuyện lắm à, sao khi bị đám người đó gây khó dễ lại không nói được câu nào thế?”
Nam Bùi hoảng hốt nhìn Tống Cảnh Sâm, cảm thấy hắn có chút xa lạ.
Cậu không cách nào phân biệt được Tống Cảnh Sâm giúp mình là do không vừa mắt mấy cổ đông kia, hay đơn thuần là vì mình.
Có điều, Nam Bùi cảm thấy chắc hẳn là ý đầu tiên.
“Anh Cảnh Sâm, cảm ơn anh.” Nam Bùi vờ bày ra vẻ cảm động, nói với Tống Cảnh Sâm, “Em…em chỉ muốn nói đỡ cho anh thôi, chỉ cần anh thành công, những người khác có nói em thế nào, em cũng cảm thấy không sao hết……”
Lời này không khác gì lúc trước, nhưng Tống Cảnh Sâm nghe xong, lại cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Chỗ nào đó trong lòng hắn bị hơi ấm bao trùm.
Nửa ngày sau, Tống Cảnh Sâm mím mím môi, tùy tiện nói, “Cậu chỉ biết nói mỗi mấy câu này thôi à.”
Nam Bùi thoáng ngẩn người.
Giây tiếp theo, Tống Cảnh Sâm quay người rời đi, vừa đi vừa nói, “Ngày mai có cuộc họp liên quan đến hạng mục gameshow giải trí, nhớ đến đấy.”
Hắn quyết định cho Nam Bùi một niềm vui bất ngờ.
Nam Bùi không biết suy nghĩ trong lòng Tống Cảnh Sâm, lưu loát gật đầu, “Em biết rồi, anh Cảnh Sâm, em sẽ đến.”
Tống Cảnh Sâm nghe vậy, dừng lại cách Nam Bùi vài bước, quay đầu, nâng đôi mắt hẹp dài lên nhìn cậu, từng câu từng chữ nói, “Không cho phép đến muộn.” Giọng điệu không chấp nhận cự tuyệt.
Tống Cảnh Sâm nói xong, trông thấy vẻ mặt đờ đẫn của Nam Bùi, khóe môi không khỏi cong lên, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Hắn nghĩ, bây giờ chắc Nam Bùi đang cảm thấy bất ngờ, vui vẻ lắm nhỉ?
Lúc này, Nam Bùi đang hoảng hốt nhìn Tống Cảnh Sâm, trong lòng nghĩ —- Cái tên này sao mà càng ngày càng không bình thường thế không biết?
Sáng hôm sau.
Nam Bùi tới tòa nhà Công ty chế tác điện ảnh truyền hình Tống thị, chuẩn bị tham gia cuộc họp liên quan đến hạng mục gameshow giải trí.
Tối hôm trước cậu đã cố tình hỏi thư ký Candy của Tống Cảnh Sâm nội dung đại khái sẽ được thảo luận trong cuộc họp. Nhưng mà Candy lại một bộ thần bí, không nói cho cậu biết.
Lúc Nam Bùi tới dưới chân tòa nhà, Candy đích thân xuống đón.
Nam Bùi vẫn giống như trước, chuẩn bị một bó hoa hồng để khi gặp mặt tặng cho Tống Cảnh Sâm.
Cũng không phải cậu để tâm tới Tống Cảnh Sâm bao nhiêu, mà chẳng qua là vì gần nhà cậu có một cửa hàng hoa, cậu đã làm thân được với chủ cửa hàng rồi, mỗi lần mua hoa sẽ được giảm 50%.
Candy cười nói với Nam Bùi, “Nam thiếu gia, cậu có tâm thật đấy, lần nào tới cũng chuẩn bị hoa hồng.”
“Dẫu sao cũng là anh Cảnh Sâm mời tôi tới dự họp mà.” Nam Bùi ngượng ngùng cụp mắt, nhỏ giọng nói, “Tôi đương nhiên phải chuẩn bị hoa cho anh ấy rồi.”
Candy dẫn cậu lên lầu.
Trong thang máy, Nam Bùi lần nữa đề cập đến cuộc họp, “Candy, cuộc họp lần này rốt cuộc là về chuyện gì thế?”
Cậu tò mò như vậy là vì trong nguyên tác vốn không có đoạn này.
Candy thần bí cười, nói với Nam Bùi, “Cũng không phải nội dung gì quá quan trọng đâu, chỉ là Tống tổng mời mấy vị khách mời sẽ tham gia gameshow đến, muốn trưng cầu ý kiến của cậu một chút thôi ấy mà.”
Nam Bùi hiểu ra.
Khách mời có ảnh hưởng rất lớn tới chất lượng của hạng mục.
Giờ phút này, trong phòng họp của Công ty chế tác điện ảnh truyền hình Tống thị.
Tống Cảnh Sâm nhìn hai người ngồi kế bên, tùy tiện nói, “Lần trước hình như chúng ta đã gặp rồi thì phải, nhưng mà tôi không nhớ được tên hai người, thật ngại quá.” Trong giọng nói mang theo mấy phần ưu việt, dẫu sao ở đây, thân phận của hắn đúng là cao nhất, mà bản thân hắn cũng chẳng coi hai người kia là gì.
Lục Bách Nhiễm nhìn Tống Cảnh Sâm một cái, khóe môi khẽ cong lên, chầm chậm nói, “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, xin lỗi nha.”
Đoàn Hành ngồi bên cạnh nhướn mày, “Đây cũng vậy.”
Vẻ mặt Tống Cảnh Sâm hơi hơi cứng đờ.
Hắn mời hai người này tham gia gameshow chẳng qua là vì muốn cho Nam Bùi một niềm vui bất ngờ thôi.
Tống Cảnh Sâm muốn để Lục Bách Nhiễm là khách mời thường trú của gameshow, để nâng cao độ hot cho y ; còn Đoàn Hành là khách mời tham gia một tập để giúp cậu ta gia tăng giá trị thương mại nhưng không ảnh hưởng tới việc huấn luyện.
Nhưng hắn không ngờ hai cái tên này lại bất lịch sự như thế.
Nếu không phải nể mặt Nam Bùi, hắn còn lâu mới để họ bước chân vào công ty của mình.
Có điều, tuy Tống Cảnh Sâm nghĩ như vậy, nhưng Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành lại nghĩ khác.
Sở dĩ Lục Bách Nhiễm chấp thuận lời mời của Tống Cảnh Sâm, là vì nể mặt Nam Bùi thôi, dẫu sao Tống Cảnh Sâm cũng là bạn hợp tác làm ăn với Nam Bùi mà.
Bằng không, cái loại tổng tài không coi ai ra gì như Tống Cảnh Sâm, y nhìn thêm một cái cũng ngại nhiều ấy.
Đoàn Hành lại là vì Nam Bùi và quản lý Nguyễn nói cần nâng cao giá trị thương mại của cậu ta lên, mà Tống Cảnh Sâm lại là nhà đầu tư của câu lạc bộ, nên cậu ta mới nể mặt Nam Bùi chấp thuận lời mời thôi.
Bằng không, đối mặt với loại người cuồng vọng như Tống Cảnh Sâm, cậu ta đã đập bàn bỏ đi từ lâu rồi.
Ba người đều không coi đối phương ra gì.
Phòng họp chìm vào yên lặng, bầu không khí có chút lạnh lẽo, cả ba đều không muốn giao lưu với nhau.
Ngoài cửa.
Candy rót một cốc cà phê, đưa cho Nam Bùi, nói với cậu, “Nam thiếu gia, thật ra hôm nay Tống tổng muốn dành cho cậu một niềm vui bất ngờ.”
Nam Bùi thoáng ngây người, “Niềm vui bất ngờ? Là sao?”
“Lát nữa đi vào rồi cậu sẽ biết.” Candy cười nói, “Cốc cà phê này nhờ cậu bưng vào cho Tống tổng nhé, cũng xem như cảm ơn ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui đó.”
Nam Bùi nghe Candy nói vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Tay trái cậu bưng cốc cà phê, tay phải cầm một bó hoa hồng, theo sau Candy đi tới trước cửa phòng họp.
Giây tiếp theo, Candy gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói trầm thấp của Tống Cảnh Sâm từ bên trong truyền ra.
Candy xoay tay nắm cửa, đồng thời quay đầu nhìn về phía Nam Bùi, biểu thị cậu có thể vào. Tiếp đó, Nam Bùi mang theo nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, cầm cốc cà phê cùng bó hoa hồng bước vào phòng họp, đang muốn mở miệng gọi một tiếng ‘anh Cảnh Sâm’, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.
Bởi vì cậu trông thấy, phía sau cánh cửa phòng họp……
Ba vị nam chính nhất loạt ngồi thành một hàng.
Giây tiếp theo, ba người đồng thời hướng mắt nhìn về phía Nam Bùi, cùng với cốc cà phê và bó hoa hồng trên tay cậu.
Candy ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, “Nam thiếu gia, những người này đều được Tống tổng mời đến tham gia gameshow đấy…… Có phải cậu cảm thấy rất bất ngờ không?”
Tay Nam Bùi khẽ run lên, thiếu chút nữa hất đổ cốc cà phê xuống đất.
Ánh mắt ba vị nam chính nhìn Nam Bùi đồng loạt toát lên vẻ mong đợi.
Bởi vì cả ba người đều dám chắc bó hoa và cốc cà phê Nam Bùi đang cầm kia là để tặng cho mình.
=====================================
Phong: Một chương siêu dài luôn ≡( ¯﹏¯¯)≡