• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, không dám tiến về phía trước, như thể thứ cậu phải đối mặt lúc này không phải một bữa trưa bình thường, mà là ‘bữa cơm cuối cùng’ vậy.

Cậu cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.

Đây không phải lần đầu tiên cậu trải qua tình cảnh thế này.

Rất nhanh Nam Bùi đã đè nén được kinh ngạc trong mắt xuống, khôi phục trạng thái bình thường. Đối diện với lời mời của các nam chính, cậu không lập tức đi đến bàn ngồi xuống, mà đứng nguyên tại chỗ như chờ đợi gì đó.

Đáy mắt ba vị nam chính ánh lên vẻ nghi hoặc.

Lát sau, vừa vặn có hai khách mời của chương trình đi đến sau lưng Nam Bùi.

Cậu ngay lập tức giả bộ quen thuộc chào hỏi họ, tiếp đó khéo léo nghiêng người nhường cho họ vào phòng trước.

Hai vị khách mời chọn hai ghế trống ngồi xuống trong tiếng nói cười, vừa hay là chỗ kế bên Tống Cảnh Sâm và Đoàn Hành.

Bởi vì Lục Bách Nhiễm đã rót sẵn nước giúp Nam Bùi, đặt trước ghế, nên vị trí ấy không được chọn.

Sau đó, Nam Bùi mặt không đổi sắc ngồi xuống cạnh Lục Bách Nhiễm.

Lục Bách Nhiễm dùng khóe mắt liếc Đoàn Hành một cái, khóe môi nhịn không được cong lên, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo mấy phần khoe khoang nói, “Vẫn là ngồi canh tôi tốt hơn, nhỉ.”

Câu này của Lục Bách Nhiễm ngoài mặt là nói với Nam Bùi, nhưng kỳ thực lại đang ra oai với Đoàn Hành.

Đoàn Hành nhìn Lục Bách Nhiễm một cái, đôi môi khẽ mím lại.

Tuy đáy mắt cậu ta đã nhiễm chút thất lạc, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, bởi vì cậu ta còn chưa xem Lục Bách Nhiễm như kẻ địch.

Tống Cảnh Sâm thì ngược lại, hắn cảm thấy câu nói kia của Lục Bách Nhiễm là đang muốn khoe khoang trước mặt mình, chân mày không khỏi nhíu chặt.

Sau khi lấy cớ tắm ở phòng Nam Bùi tối qua, Lục Bách Nhiễm lại tiếp tục sử dụng quỷ kế để Nam Bùi tới ngồi cạnh mình, những hành động này của y khiến tâm tình Tống Cảnh Sâm hết sức bực bội.

Hắn nghĩ, trước đây rõ ràng mình đã nhắc nhở Nam Bùi là đừng để Lục Bách Nhiễm tiếp cận rồi, vì sao cậu ta lại vẫn có thể mặt không đổi sắc ngồi xuống kế bên Lục Bách Nhiễm như thế chứ. Lẽ nào Nam Bùi nghe không hiểu?

Ngoại trừ ngờ vực với Lục Bách Nhiễm, bất mãn với Nam Bùi, càng khiến Tống Cảnh Sâm khó chấp nhận hơn chính là trạng thái đa nghi của mình lúc này. Hắn cũng không biết vì sao mình lại để tâm tới mỗi một hành động của Nam Bùi như vậy, còn trở nên mẫn cảm thế này nữa.

Lúc dùng cơm, Lục Bách Nhiễm gắp một miếng sườn cho Nam Bùi. Cậu nói một tiếng cảm ơn, Lục Bách Nhiễm cong môi, tâm tình rõ ràng rất vui vẻ.

Y nhìn Nam Bùi, bình tĩnh nói, “Ăn nhiều một chút, anh gầy quá.”

Động tác này rơi vào mắt Tống Cảnh Sâm, liền trở thành khiêu khích rõ ràng.

Lục Bách Nhiễm nói ‘anh gầy quá’ là có ý gì? Lẽ nào cậu ta đang muốn biểu thị mình biết rất rõ dáng người Nam Bùi như thế nào?

Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm miếng sườn kia, ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên bát cơm vậy, ngón tay cũng dùng lực siết chặt.

“Răng rắc!” Không để ý chút thôi, Tống Cảnh Sâm đã bẻ gãy luôn đôi đũa trong tay mình.

Mọi người đều bị dọa ngây người.

Tống Cảnh Sâm giả vờ bình tĩnh đặt đũa xuống, chầm chậm nói, “Chất lượng của đôi đũa này tệ quá.”

Sau đó hắn đổi một đôi khác.

Lúc Lục Bách Nhiễm định tiếp tục gắp đồ ăn cho Nam Bùi, Tống Cảnh Sâm lại đột ngột đứng dậy, cách vài ghế gắp cho Nam Bùi một miếng móng giò lớn.

“Sườn khó gặm lắm.” Tống Cảnh Sâm nhìn vào bát Nam Bùi một cái nói, “Món này nhiều collagen, tốt cho sức khỏe lắm này.”

Nam Bùi, “……Cảm ơn anh.”

Đoàn Hành ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì đột ngột cau mày.

Cậu ta không ngờ cái tên mặt dày Tống Cảnh Sâm kia thế mà lại dám trắng trợn dùng móng giò biểu đạt tình cảm như thế.

Vì vậy, Đoàn Hành cũng không nhịn nữa, gắp vào bát Nam Bùi một miếng chân giò nước tương còn lớn hơn.

“Móng giò không phải càng khó gặm hơn à?” Đoàn Hành nói, “Món này nhiều thịt nè, bảo đảm no bụng.”

Nam Bùi, “……”

Lục Bách Nhiễm trông thấy động tác của Đoàn Hành, liền nghĩ tên nhóc này quả nhiên có mưu đồ khác, nhanh như vậy đã bại lộ rồi.

Vì vậy, y không chịu yếu thế, cũng gắp vào bát Nam Bùi một miếng cá lớn.

Mắt thấy ba người kia không có ý định dừng lại, Nam Bùi vội vàng ôm chặt cái bát của mình, sốt ruột nói, “Tôi ăn không nổi đâu! Đừng lãng phí đồ ăn!”

Như vậy mới ngăn được ba người tiếp tục gắp đồ cho cậu.

Nam Bùi nghĩ, ba người họ rốt cuộc phải ghét mình thế nào, mới có thể giày vò mình đến mức này chứ??

Muốn dùng đồ uống đè chết mình thì thôi đi, ăn cơm mà cũng không tha cho mình nữa!

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi ngồi cạnh Lục Bách Nhiễm ăn cơm, môi mỏng mím lại, chân mày cau chặt, đến tâm tình dùng bữa cũng không còn.

Đoàn Hành lại thời thời khắc khắc theo dõi động tĩnh bên phía Tống Cảnh Sâm, rất sợ hắn có thêm động tác gì nữa.

Lục Bách Nhiễm nhìn như bình tĩnh, kỳ thực cũng đang đề phòng Đoàn Hành.

Nam Bùi mơ hồ phát hiện bầu không khí giữa ba vị nam chính kỳ dị hơn lúc trước rất nhiều, bữa cơm này cậu ăn mà chẳng có tư vị gì.

Cũng may ở đây đông người, còn có cả máy quay, nên mấy vị nam chính không tiếp tục làm ra hành động gì khác.

Nam Bùi hữu kinh vô hiểm vượt qua được bữa trưa này.

Buổi chiều, chương trình đã quay đến những phân đoạn cuối cùng, mọi người cần phải leo núi.

Đoàn Hành và Lục Bách Nhiễm không cùng một tổ, bởi vì buổi sáng Nam Bùi vẫn luôn đi theo tổ của Đoàn Hành, nên bây giờ nhân viên trong tổ cậu ta rất tự nhiên mời cậu theo cùng.

Nam Bùi đang định đi cùng tổ Đoàn Hành, bên cạnh lại đột nhiên có bóng người bước tới.

Lục Bách Nhiễm nhíu mày, hỏi, “Anh muốn cùng tổ với Đoàn Hành à?”

Nam Bùi ngây người.

Cậu không ngờ Lục Bách Nhiễm lại hỏi mình như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lục Bách Nhiễm mím môi, tâm tình tốt đẹp lúc ăn trưa đã hoàn toàn tan biến.

Rõ ràng y đã từng ám thị với Nam Bùi rồi, Đoàn Hành là một người tâm tư không thuần khiết, cớ sao anh ta lại vẫn không chút do dự đi cùng tổ Đoàn Hành thế chứ?

Để không cho Đoàn Hành đạt được mưu đồ, Lục Bách Nhiễm nói với Nam Bùi, “Con đường tổ bọn tôi chọn dễ đi hơn nhiều, anh theo cùng bọn tôi đi.”

Nam Bùi nghĩ đổi sang tổ khác cũng không sao hết, dẫu sao Đoàn Hành cũng sẽ không nói gì đâu.

Cậu đang tính gật đầu, lại nghe thấy tiếng Tống Cảnh Sâm từ phía sau truyền tới, “Nam Bùi, cậu không phải là khách mời của chương trình, đi theo cậu ta làm gì?”

Giọng điệu hắn nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể đã tiến lên một bước, chắn giữa Nam Bùi và Lục Bách Nhiễm rồi.

Lục Bách Nhiễm ngây người, không hiểu vì sao Tống Cảnh Sâm lại muốn xen vào việc này, chỉ cho rằng hắn suy nghĩ đến hiệu quả của chương trình thôi.

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, để tránh bị xấu hổ, cậu chỉ có thể thuận theo lời Tống Cảnh Sâm, nói, “Cũng đúng, tôi vẫn nên đi theo nhân viên công tác thì hơn……”

“Buổi sáng không phải anh vẫn luôn đi theo tôi à?” Một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền tới.

Đoàn Hành thấy Tống Cảnh Sâm định dẫn Nam Bùi đi, chân mày nhíu chặt, bước dài tới bên cạnh Nam Bùi, nói, “Nhân viên công tác có rất nhiều việc phải làm, anh đi theo bọn tôi sẽ đỡ vất vả hơn đấy.”

Đáy mắt Tống Cảnh Sâm ánh lên vẻ nghi hoặc, tên nhóc con Đoàn Hành này sao lại không có mắt nhìn thế nhỉ? Chuyện này mà cũng muốn chen một chân vào à?

Lục Bách Nhiễm thấy Đoàn Hành xuất hiện, ánh mắt lập tức có thêm mấy phần lo sợ.

Y vội vàng nói với Nam Bùi, “Không được, anh vẫn nên đi theo bọn tôi thì hơn……”

Tống Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Lục Bách Nhiễm, mím môi, dùng giọng điệu chắc nịch nói, “Đi theo mấy người sẽ làm ảnh hưởng đến việc ghi hình.”

Chương trình sắp bắt đầu quay rồi.

Nam Bùi đột nhiên nâng cao âm lượng, Lục Bách Nhiễm còn đang định nói gì, lại bị cậu cắt ngang, “Tôi sẽ đi theo nhân viên công tác.”

Tuy Nam Bùi không biết ba người kia đang tranh cãi cái gì, nhưng cậu không muốn loại chuyện vô nghĩa này làm ảnh hưởng đến tiến độ quay chương trình chút nào.

Dẫu sao chương trình này cũng liên quan trực tiếp tới sự nghiệp của ba vị nam chính mà.

Lục Bách Nhiễm tuy vẫn có chút bất mãn, nhưng y cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn để Nam Bùi đi theo Đoàn Hành, vì thế không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Sắc mặt Đoàn Hành nhất thời xấu đi trông thấy. Cậu ta nhìn Tống Cảnh Sâm một cái, mím môi, dùng giọng điệu có chút cứng nhắc nói, “Nam Bùi, rõ ràng tôi đã nói với anh……”

“Chuẩn bị quay rồi, các khách mời mau tới tập hợp nào!” Đạo diễn giơ loa lên hô, cắt ngang lời Đoàn Hành định nói.

Nam Bùi động viên Đoàn Hành và Lục Bách Nhiễm một câu, sau đó theo Tống Cảnh Sâm rời đi.

Khóe môi Tống Cảnh Sâm cong lên, rõ ràng tâm tình không tệ.

Chân mày Đoàn Hành nhíu chặt, ngón tay dùng sức co lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Lẽ nào Nam Bùi thật sự không nhận ra Tống Cảnh Sâm đang cố tình tiếp cận mình?

Hay là, Nam Bùi căn bản không coi lời cậu ta nói là gì?

Bắt đầu quay phân đoạn leo núi.

Bởi vì tâm trạng không tốt, Đoàn Hành leo núi mà như đang phát tiết gì đó, lao lên trước nhất, đến cả anh trai quay phim cũng thiếu chút nữa không theo kịp.

Lục Bách Nhiễm thấy Đoàn Hành khó chịu, tâm tình lại chuyển tốt. Y nghĩ, chỉ cần Nam Bùi không đi cùng Đoàn Hành, mưu đồ của Đoàn Hành sẽ không thể thực hiện được.

Nam Bùi đi cuối đội ngũ, trên lưng đeo ba lô nặng trịch.

Tống Cảnh Sâm vốn muốn đi cùng Nam Bùi, nhưng ekip chương trình lại có không ít việc cần hắn quyết định.

Hắn không muốn Nam Bùi mệt nhọc, liền đi sang bên cạnh bàn chuyện với tổ đạo diễn.

Một mình Nam Bùi đi cuối cùng, chưa đến một lát người đã đổ đầy mồ hôi.

Mà cái ba lô phía sau lại không thể vứt bỏ, quỷ mới biết lúc nào thì ba tên kia sẽ xuất hiện, hỏi cậu mấy câu ấu trĩ như là ‘sao cậu/anh chưa uống nước tôi đưa’.

“Cái túi này sao lại nặng thế chứ……” Nam Bùi nghiến răng, xoa xoa bụng, giọng núi đong đầy căm hận với ba vị nam chính, “Buổi trưa còn ăn nhiều quá, bây giờ dạ dày cũng không thoải mái……”

Hệ thống cũng không nhìn nổi nữa, than thở, “Ký chủ, cậu thảm thật đó.”

Nam Bùi hít một hơi thật sâu, không ca thán nữa, mà tiếp tục leo núi.

Ai kêu đây là công việc của cậu chứ.

Lúc này, đằng trước truyền tới tiếng đạo diễn, “Bùi tổng, cậu qua đây chút đi, có vấn đề về việc tuyên truyền muốn thương lượng với cậu……”

Bởi vì bọn họ bàn bạc với Tống Cảnh Sâm mãi không xong, nên mới định để Nam Bùi tới quyết định.

Nam Bùi nghe xong, vội vàng đáp lời, “Được, tôi tới ngay đây.”

Bình thường thì Nam Bùi thế nào cũng được, nhưng vấn đề này lại liên quan trực tiếp đến sự nghiệp của các nam chính, cậu đương nhiên không chút do dự ra mặt giải quyết.

Bởi vì lo lắng cho sự nghiệp, Nam Bùi tăng nhanh bước chân.

Ba lô sau lưng lúc này càng thêm nặng nề.

Ngay lúc Nam Bùi vội vã tới tìm đạo diễn, cậu vừa không để ý một chút, chân liền bước hụt vào khoảng không.

Nam Bùi mở to mắt, lập tức muốn lấy lại thăng bằng, nhưng leo núi nãy giờ đã tiêu hao quá nhiều thể lực của cậu, ba lô nặng trịch phía sau càng như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Giây tiếp theo, Nam Bùi trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

“……Đệch.” Chân Nam Bùi rõ ràng là trẹo rồi, đau đến mức trán cậu túa đầy mồ hôi lạnh, “Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ……”

Hệ thống vội vàng nói, “Ký chủ, ký chủ, không thể tiếp tục ghi hình nữa đâu, sức khỏe quan trọng hơn!”

Lúc này, các nhân viên trong đoàn cũng đã phát hiện tình trạng của Nam Bùi, vội vàng vươn tay đỡ cậu, đồng thời gọi đội y tế:

“Nhân viên y tế qua đây xem một chút đi, Bùi tổng bị ngã này!”

“Bùi tổng trẹo chân rồi, mấy người tới đây giúp một tay đi!”

“Mau đưa Bùi tổng vào bệnh viện……”

Tống Cảnh Sâm đang cùng mấy người đạo diễn bàn bạc về công tác tuyên truyền, nghe thấy tiếng hô hoán truyền tới từ phía sau thì thoáng ngây người, sau đó vội vàng rẽ đám người ra, chạy xuống sườn núi.

Đạo diễn cũng ngẩn người, “Bùi tổng trẹo chân á?”

Đợi đến khi ông phản ứng lại, Tống Cảnh Sâm đã không còn thấy bóng rồi.

Tin tức rất nhanh đã truyền tới đội của Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành.

Tuy bọn họ đi nhanh hơn so với nhân viên trong đoàn một chút, nhưng bởi vì hiệu quả quay chụp, người của hai đội vẫn luôn duy trì tốc độ nhất định, vậy nên khoảng cách cũng không quá xa.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu hai người chạy xuống núi, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới việc ghi hình.

Đoàn Hành vẫn không chút do dự quay đầu, chẳng sợ lúc này tiến độ của cậu ta đang xếp thứ nhất trong đám người cũng không hề quan tâm.

Đạo diễn thấy Đoàn Hành vội vàng chạy từ hướng khác tới, cũng không ngạc nhiên là mấy, bởi vì Đoàn Hành chính là cái kiểu tính tình không thèm để máy quay vào mắt. Nhưng mà khi ông trông thấy cả Lục Bách Nhiễm cũng chạy xuống, đã bị dọa cho không khép nổi miệng —-

Lục Bách Nhiễm là một nghệ sĩ thành thục, rất chú ý tới hình tượng của mình trước ống kính, cũng luôn cố gắng duy trì hiệu quả ghi hình, bây giờ thế mà lại vì Nam Bùi mà quay đầu lại??

Cái chương trình này còn quay tiếp được nữa không vậy?!

Nam Bùi được nhân viên công tác dìu tới một cái cây gần đó, ngồi xuống.

Lúc cậu tháo ba lô ra, nhân viên công tác thuận tay đỡ lấy, kinh ngạc hỏi, “Bùi tổng, anh vác theo đá đấy à?”

Nam Bùi bất đắc dĩ thở dài, “Tuy không phải, nhưng cũng không khác là mấy.” Nói xong, cậu vén ống quần lên, mắt cá chân đã xuất hiện vài vết sưng tấy rồi.

“Cậu có sao không?!” Một giọng nói từ tính vang lên, mang theo cảm xúc lo lắng.

Nam Bùi ngẩng đầu nhìn người tới, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc —- vậy mà lại là Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm cúi người, nhìn mắt cá chân của Nam Bùi, chân mày nhất thời nhíu chặt, buột miệng nói, “Sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ?!” Giọng điệu có chút hung dữ.

Nam Bùi ngẩn người, không ngờ hắn lại nổi giận.

Cậu nghĩ chắc Tống Cảnh Sâm giận cậu làm lỡ tiến độ đây mà, vì vậy nhỏ giọng nói, “Em xin lỗi, là do em không chú ý, mọi người cứ tiếp tục ghi hình đi, không cần quan tâm tới em ……”

“Cậu đang nói cái gì thế hả?!” Tống Cảnh Sâm nhìn vết thương trên chân Nam Bùi, ngón tay siết chặt, sau đó lại nhìn cậu, nói, “Cái gì gọi là không cần quan tâm tới cậu chứ??” Trong giọng nói đong đầy sốt ruột.

Nam Bùi ngơ ngác nhìn Tống Cảnh Sâm, “Em…em không sao thật mà, chỉ là……”

“Đừng nói nữa.” Tống Cảnh Sâm cắt ngang lời cậu, “Tôi cõng cậu tới bệnh viện.”

Nói xong, hắn quay người, hướng cái lưng rộng lớn, thẳng tắp về phía Nam Bùi.

Nam Bùi nhất thời không biết nên làm gì.

Lúc này, Đoàn Hành vừa hay chạy tới, cậu ta dừng trước mặt Nam Bùi, hai tay chống đầu gối, thở dốc nói, “Anh……Anh không sao chứ?”

Tầm mắt Đoàn Hành xuyên qua người Tống Cảnh Sâm, nhìn thẳng vào Nam Bùi.

Cậu ta còn trẻ, thể lực cũng tốt, là người tích cực leo núi nhất ở đây, trán đã rịn không ít mồ hôi, vành tai cũng hơi hơi ửng hồng. Giờ phút này, cậu ta nhìn Nam Bùi, đáy mắt đong đầy hoảng loạn, lo lắng.

Nam Bùi kinh ngạc nhìn Đoàn Hành, “Tiểu Đoàn, em chạy qua đây làm gì? Không phải đang ghi hình à?!”

Cậu biết Đoàn Hành không quan tâm tới máy quay, nhưng không ngờ cậu ta lại trực tiếp chạy tới tìm mình thế này!

“Đã là lúc nào rồi mà còn ghi hình nữa chứ.” Đoàn Hành nhìn mắt cá chân Nam Bùi, trong mắt chất chứa tình tự phức tạp, “Anh làm thế nào mà lại thành ra thế này vậy?”

Nói tới đây, cậu ta cũng thốt ra một câu giống y chang Tống Cảnh Sâm vừa nãy, “Tôi đưa anh xuống núi, tới bệnh viện nhé.”

Tống Cảnh Sâm ở bên cạnh ngây người.

Trong lòng Nam Bùi đột nhiên nảy lên dự cảm không lành.

Giây tiếp theo, dự cảm của cậu liền ứng nghiệm.

“Nam Bùi —-” Lục Bách Nhiễm mang theo biểu cảm lo lắng xuất hiện trước mắt Nam Bùi, con ngươi hơi hơi lóe sáng, khuôn mặt ngày thường luôn bình tĩnh, ôn hòa lúc này đong đầy lo âu, sốt sắng.

Lục Bách Nhiễm lấy ra một chai đồ uống lạnh, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Nam Bùi, vươn tay áp chai đồ uống lên mắt cá chân cậu, “Tôi đã hỏi rồi, ở đây không có nước đá, anh dùng tạm cái này trước vậy.”

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, trong lòng nghĩ, cái tên này sao lại tâm cơ như vậy nhỉ, thế mà lại nghĩ đến việc dùng đồ uống lạnh để chườm?

Hắn thẳng người dậy, đi tới kế bên Lục Bách Nhiễm, đẩy y ra, cướp lấy chai đồ uống lạnh kia, nói, “Ở đây có tôi là đủ rồi, hai người quay lại ghi hình đi.”

Lục Bách Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại, Đoàn Hành ở bên cạnh đã nhịn không được lạnh giọng nói, “Tống tổng, thể lực của tôi tốt, để tôi đưa Nam Bùi tới bệnh viện là được.”

Lục Bách Nhiễm quay đầu liếc Đoàn Hành một cái, mím môi, đột nhiên mở miệng nói, “Vừa rồi Đoàn Hành leo núi đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, chắc không làm nổi đâu, để tôi thì hơn.”

Ba chữ ‘không làm nổi’ này nghe có chút châm biếm.

Đoàn Hành thoáng ngây người, trong lòng nghĩ, cái tên Lục Bách Nhiễm này sao lại cứ nhảy ra phá đám thế nhỉ?

Anh ta có bị ngốc không vậy, lẽ nào nhìn không ra Tống Cảnh Sâm có mưu đồ bất chính với Nam Bùi??

Là một nghệ sĩ, tốt xấu gì cũng nên bảo vệ lợi ích cho ông chủ của mình chứ!

“Cậu là nghệ sĩ, đang quay lại bỏ dở giữa chừng, như vậy mà được à?” Tống Cảnh Sâm liếc Lục Bách Nhiễm một cái, giọng điệu có chút trào phúng nói, “Lẽ nào cậu muốn vừa hot lên được một chút đã có ngay tin xấu?”

Lục Bách Nhiễm đơ luôn rồi, Tống Cảnh Sâm này sao lại muốn gây khó dễ y vậy nhỉ, hắn không nhìn ra tuyển thủ esport mà mình đầu tư có hứng thú với Nam Bùi à?

“Anh muốn ghi hình như thế thì ghi hình thay bọn tôi luôn đi.” Đoàn Hành nghiến răng, không chút khách khí nói, “Để phần sau chỉ quay mỗi bóng lưng anh thôi, để bóng lưng anh làm thế thân luôn.”

Tống Cảnh Sâm, “???”

Hắn gây khó dễ với Lục Bách Nhiễm thì liên quan gì đến Đoàn Hành mà cậu ta kích động như vậy chứ?

Hơn nữa hắn cũng xem như là nhà đầu tư của câu lạc bộ TKT mà, Đoàn Hành lại dám nói chuyện với hắn như thế, cậu ta điên rồi chắc?

Nam Bùi có chút tuyệt vọng nắm mắt lại. Cậu thật sự không hiểu ba người này đang cãi cọ cái gì nữa. Cậu chỉ biết, đợi bọn họ cãi xong khéo bệnh viện cũng đóng cửa rồi.

Ngay lúc Nam Bùi nhắm mắt lại, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một bóng người ngồi xổm xuống kế bên Nam Bùi, một cánh tay thon dài vươn ra sau gáy cậu, cánh tay còn lại luồn qua đầu gối cậu.

Giây tiếp theo, chưa đợi Nam Bùi kịp phản ứng lại, cả người cậu đã bị người đó nhẹ nhàng ôm lên —- một ‘cái ôm công chúa’ tiêu chuẩn.

Nam Bùi giật mình mở mắt ra.

Đầu cậu lúc này đang tựa vào lồng ngực vững chắc của đối phương, một mùi hương quen thuộc, dễ chịu len lỏi vào chóp mũi cậu.

Nhịp tim của Nam Bùi không hiểu sao bắt đầu tăng tốc.

Cậu chầm chậm nâng mắt nhìn người đang ôm mình —-

Là anh ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK