Mắt thấy vẻ mặt Đoạn Hành từ xem kịch hay chuyển thành đè nén lửa giận, Nam Bùi vội vàng kéo hết trách nhiệm về phía mình.
"Đoạn Hành, xin lỗi, vừa rồi không chú ý......" Nam Bùi áy náy nói, "Tôi sẽ nghĩ cách gỡ bỏ danh hiệu này......"
Đoạn Hành không có kiên nhẫn nghe Nam Bùi giải thích, đứng lên trực tiếp rời khỏi phòng huấn luyện, trên người tản ra khí tức lạnh lẽo, đáng sợ còn hơn cả lúc thua trận đấu.
Đoạn Hành đi rồi, mọi người thấy dáng vẻ thất lạc của Nam Bùi, lại an ủi cậu nửa ngày, đều cho rằng đây không phải là lỗi của cậu.
Trước mặt mọi người, Nam Bùi bày ra vẻ áy náy, đau lòng, nhưng sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, đi lên lầu hai, vai cậu lại khống chế không được run lên bần bật.
Sau nhiều lần xác nhận cửa đã khóa kỹ, Nam Bùi rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
"Phụt ha ha ha ha ha......!Hệ thống, vừa rồi mi có trông thấy vẻ mặt Đoạn Hành không?" Nam Bùi phá lên cười, cười đến nói không trôi chảy, "Như là...như là nuốt phải ruồi bọ ấy, ha ha ha......"
Trên màn hình hệ thống hiển thị nhiệm vụ lần này của Nam Bùi đã thuận lợi hoàn thành, thanh tiến độ sự nghiệp của Đoạn Hành đã đạt đến 3%, cốt truyện cũng không có vẻ gì là bị lệch khỏi quỹ đạo.
"Thế nên cậu cố tình làm vậy, đơn thuần là để Đoạn Hành càng thêm ghét mình." Hệ thống nói, "Như vậy vừa hay bù đắp được những thiếu sót trong diễn xuất của cậu lúc chơi game."
Nam Bùi ngả người trên giường cười đến đau cả bụng, mãi sau mới nín lại được, cảm thấy có hơi mệt, nghĩ muốn xuống lầu kiếm gì đó để ăn.
Cậu mở cửa ra, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Phòng của Nam Bùi do câu lạc bộ cung cấp, để lấy lòng cậu, quản lý Nguyễn đặc biệt sắp xếp phòng Đoạn Hành ở ngay bên cạnh, nhưng lại không nói trước cho cậu biết.
Giờ phút này, Đoạn Hành đang đứng ngay trước cửa phòng đối diện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngại ngùng.
Đoạn Hành vừa thấy Nam Bùi, mắt đã lạnh xuống, môi cũng mím chặt.
Nam Bùi khẩn trương hỏi hệ thống, "Chắc cậu ta......!không nghe thấy vừa rồi ta ở trong phòng cười nhạo cậu ta đâu nhỉ?"
Hệ thống, "Chắc là không đâu, cách âm ở đây tốt lắm mà."
Đoạn Hành không chỉ bị gán danh hiệu, còn bị mọi người quở trách một trận, sau đó lại nhận được tin nhắn của quản lý Nguyễn kêu cậu ta đi xin lỗi Nam Bùi, bây giờ trông thấy Nam Bùi, đương nhiên cậu ta không có nổi sắc mặt tốt gì rồi.
Nam Bùi vừa nãy cười đến chảy cả nước mắt, lúc này khóe mắt còn vương hơi nước, để không bị nhìn ra, cậu vội vàng cúi đầu, khẽ lau đi.
Hành động này rơi vào mắt Đoạn Hành, khiến cậu ta nhịn không được thoáng cau mày.
Trong ấn tượng của Đoạn Hành, Nam Bùi tuy khiến người chán ghét, nhưng lúc bình thường cũng xem như là tinh anh nhà giàu có giáo dưỡng, cho dù có đau lòng đến đâu cũng sẽ khắc chế cảm xúc.
Bây giờ thế mà lại đang lau nước mắt?
Lẽ nào vừa rồi anh ta mới trốn trong phòng khóc một trận?
Chút chuyện nhỏ xíu ấy thôi cũng đáng để khóc à?
Nam Bùi điều chỉnh trạng thái sau khi cười lớn một trận xong, nâng mắt nhìn về phía Đoạn Hành, cẩn thận mở miệng nói, "Tiểu Đoạn......"
Lông mi cậu run run, vành mắt còn có chút ửng hồng, giọng nói cũng có vẻ khàn khàn, càng thêm chứng minh cho suy nghĩ của Đoạn Hành.
Đoạn Hành không ngờ Nam Bùi lại yếu đuối như thế, nói gì thì nói cũng là một tổng giám đốc mà, chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để khóc à?
"Chuyện danh hiệu là lỗi của tôi." Nam Bùi nhẹ giọng nói, mang theo áy náy nồng đượm, "Tôi sẽ tìm công ty phát hành game, để họ gỡ danh hiệu cho tài khoản của em......"
Trong mắt Đoạn Hành, Nam Bùi lúc này là đang cố bày ra dáng vẻ kiên cường, rõ ràng đã vì chuyện này mà đau lòng muốn chết, lại vẫn giả bộ không sao hết, hòng lấy lòng mình.
Đúng là cái ngữ giả tạo.
Đoạn Hành hơi hơi cụp mắt nhìn biểu cảm trên mặt Nam Bùi, nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn nói, "Không cần."
Nam Bùi thoáng ngẩn người, lập tức rầu rĩ cúi đầu, đè nén cảm xúc bi thương trong lòng, nói, "Sau này tôi sẽ tranh thủ thời gian rảnh luyện tập kỹ năng.
Tôi chơi game đều là vì em.
Tuy không cách nào cùng em thi đấu, nhưng chí ít lúc bình thường cũng sẽ không kéo chân sau em......"
Cậu nói đến tình chân ý thiết, từ nào cũng thấm đẫm tình cảm.
Đoạn Hành nhìn vẻ mặt cậu, cảm thấy như đã từng quen biết.
Vừa rồi mỗi lần bán đứng anh ta trong game, khiến anh ta mất mạng, anh ta cũng bày ra cái vẻ mặt này, như một con mèo xuất thân cao quý lại bị người vứt bỏ vậy.
Lòng tự tôn bị giẫm đạp rồi lại vẫn khát cầu được sủng ái.
Đoạn Hành thấy cậu như thế, có trong khoảnh khắc thất thần, nhịn không được nhíu mày, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trong lòng cậu ta không thể xuất hiện chút xíu đồng tình nào với Nam Bùi được.
Đây đều là Nam Bùi tự mình chuốc lấy.
"Chỉ là, lần sau có thể đừng như vậy không......" Nam Bùi nhìn sắc mặt lạnh như băng của Đoạn Hành, gom góp dũng khí nói.
Đoạn Hành đang muốn trào phúng Nam Bùi, nói tất cả đều là vì anh gà, nhưng lại nghe thấy Nam Bùi nói tiếp, "Em là tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc chơi game lại đối xử với đồng đội như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho em chút nào đâu, ngược lại còn có thể trở thành lịch sử đen nữa đấy."
Đoạn Hành ngẩn người.
Cậu ta không ngờ Nam Bùi thế mà vẫn còn tâm tình suy nghĩ cho mình.
Đoạn Hành mím môi, hầu kết lăn lên lăn xuống, sau chốc lát ngây người, cậu ta nhíu mày, hung dữ vứt lại một cậu Không cần anh quan tâm, quay người trở về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Nam Bùi thở ra một hơi, nhỏ giọng cảm thán, "Tính nóng như kem vậy......!Hy vọng những lúc ngoài cốt truyện không gặp phải tên nhóc này."
Nói xong, Nam Bùi xuống lầu tìm đồ ăn, cậu bưng đĩa hoa quả ra sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống, thưởng thức.
Có điều còn chưa ngồi ấm chỗ, đã trông thấy các thành viên của TKT.
Mọi người thấy dáng vẻ Nam Bùi không quá ổn, mắt còn hơi ửng hồng, sau một hồi thương lượng quyết định dùng hành động thực tế bù đắp một chút cho cậu.
Vì thế, các thành viên TKT vô cùng nhiệt tình mới Nam Bùi cùng chơi game.
"Bùi tổng, hôm nay nhất định phải để anh có được trải nghiệm game chân chính."
"Đúng thế, hy vọng Bùi tổng đừng buồn vì chuyện của anh Hành nữa."
"Để Bùi tổng trải nghiệm đãi ngộ của nhà đầu tư thôi......"
Nam Bùi có chút bất đắc dĩ hỏi hệ thống, "Như vậy sẽ không sao chứ?"
Hệ thống, "Đoạn Hành không ở đây, cậu chỉ cần chú ý thiết lập nhân vật một chút là được, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Nam Bùi nghe vậy mới yên tâm, cuối cùng cũng để lộ ra nụ cười, nói với mấy cậu thiếu niên đội TKT, "Được, vậy cùng chơi đi."
Bầu không khí trong câu lạc bộ trở nên vui vẻ vô cùng.
Trên lầu, sau khi đóng cửa, trong lòng Đoạn Hành không hiểu sao có chút bực bội.
Cậu ta biết, Nam Bùi hẳn là lại đang trộm rơi nước mắt rồi.
Nhưng mà bất kể thế nào, cậu ta cũng không thể thương tiếc Nam Bùi được.
Đoạn Hành dựa người vào cửa, hít một hơi thật sâu, quyết định ném chuyện này ra sau đầu.
Cậu ta đi tới trước bàn máy tính, đăng nhập tài khoản thường dùng, bắt đầu vào game chém giết.
Nhưng mà chưa đánh được bao lâu, tâm tư Đoạn Hành lại càng lúc càng không đặt trên trò chơi.
Nam Bùi chắc không phải đang đứng khóc ngoài cửa đâu nhỉ?
Đoạn Hành càng nghĩ càng phiền, dứt khoát tăng nhanh tốc độ kết thúc ván chơi, sau đó, cậu ta bước từng bước lớn tới trước cửa phòng, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Nhưng Nam Bùi lại không có ở đó.
Đoạn Hành nhíu mày.
Vậy là chui vào góc nào đó trộm khóc rồi à?
Trong lòng Đoạn Hành xẹt qua một tia khinh thường đối với Nam Bùi: Người lớn như vậy rồi, sao chịu đả kích lại kém thế chứ.
Đúng vào lúc này, Đoạn Hành mơ hồ nghe được từ dưới lầu truyền tới tiếng Nam Bùi, lập tức bị thu hút sự chú ý.
Giây tiếp theo, cậu ta ma xui quỷ khiến đi xuống dưới lầu.
Tiếng nói truyền ra từ phòng huấn luyện.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Càng tới gần phòng huấn luyện, vẻ mặt Đoạn Hành càng lạnh.
"Bùi tổng 666, dựa vào anh cả đấy!"
"Bùi tổng mau qua đây đi, tôi cần buff mana......"
"Bùi tổng qua đây đánh nè, chỗ đầu người này cho anh gặt đấy."
Đoạn Hành nhíu chặt mày, Nam Bùi không phải đang tức phát khóc à, sao còn có tâm tình chơi game vậy??
Cả đám đồng đội này của cậu ta nữa......!Chỉ vì Nam Bùi là nhà đầu tư, mà có thể hèn mọn lấy lòng anh ta như vậy hả?
Đúng là không có chút tiền đồ nào!
Lẫn trong tiếng khen ngợi của các thành viên TKT, giọng Nam Bùi truyền từ phòng huấn luyện tới tai Đoạn Hành, "Ái da, tôi sắp chết rồi, mau tới cứu tôi đi."
Nếu không phải Đoạn Hành nhận được giọng của Nam Bùi, đã nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi.
Càng khiến Đoạn Hành khó chịu hơn là, các thành viên TKT lại tranh nhau nói:
"Bùi tổng tôi tới đây!"
"Bùi tổng chờ tôi!"
Sắc mặt Đoạn Hành tái mét, cậu ta vừa nghĩ đến mình mới đây thôi thế mà lại nảy sinh chút chút hổ thẹn với Nam Bùi, nhịn không được siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt.
Tiếng mọi người nói chuyện vẫn tiếp tục truyền tới:
"Ván này phối hợp đúng là hoàn mỹ."
"Chúng tôi lại không phải anh Hành, sẽ không bán đứng anh đâu, Bùi tổng."
"Đúng thế đúng thế, lần tới anh đừng tìm anh Hành chơi game nữa......"
Nghe thấy những lời này, Đoạn Hành nhịn không được nghiến răng, đen mặt quay người rời đi.
Không chơi thì không chơi.
Lẽ nào bọn họ nghĩ cậu ta muốn chơi cùng Nam Bùi chắc?
Nam Bùi tốt nhất là đừng bao giờ tìm cậu ta chơi game nữa!
Hôm sau, Nam Bùi định tiếp tục thúc đẩy thanh tiến độ sự nghiệp của Đoạn Hành.
Trong nguyên tác, Nam Bùi cũng từng đưa ra kiến nghị điều chỉnh chiến đội với Đoạn Hành, nhưng lại bị mắng một trận, liền không nhắc đến nữa.
Nhưng mà Nam Bùi bắt buộc phải giúp Đoạn Hành thay đổi đồng đội.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Nam Bùi tới phòng huấn luyện, tầm mắt lướt qua đám người tìm Đoạn Hành, sau đó khóa chặt mục tiêu, bước nhanh về phía cậu ta.
Đoạn Hành rất nhanh đã chú ý thấy Nam Bùi, sắc mặt lập tức biến đen.
Những người khác thấy một màn này, đều dừng hết động tác trên tay lại, lo lắng thay cho Nam Bùi.
"Tiểu Đoạn......" Nam Bùi đi tới trước mặt Đoạn Hành, gom góp dũng khí, nhẹ giọng nói, "Tôi đã gọi điện cho công ty phát hành game rồi, danh hiệu trên tài khoản của em đã được gỡ bỏ."
Đoạn Hành cau mày, lạnh lùng nói, "Ồ.
Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mời anh ra ngoài, đừng quấy rầy tôi huấn luyện."
Nam Bùi ngẩn người, bầu không khí lạnh xuống, huấn luyện viên đứng một bên cũng không dám mở miệng nói chuyện.
"Còn chuyện này nữa." Nam Bùi thoáng do dự, nghiêm túc nói, "Tôi đã nghĩ rất lâu, cảm thấy chỉ đổi trụ sở cùng trang thiết bị cũng không giúp được TKT bao nhiêu, còn cần điều chỉnh một chút về mặt nhân sự nữa."
Đoạn Hành nghe thấy vậy, lạnh lùng nhìn Nam Bùi, nói, "Huấn luyện viên đã đủ rồi."
Nam Bùi lắc lắc đầu, mím môi, chầm chậm mở miệng, "Tôi cảm thấy, có lẽ TKT cần được thay máu một chút."
Đoạn Hành ngây người giây lát, lập tức hiểu được ý của Nam Bùi, đây là muốn đuổi các thành viên kỹ thuật chưa tốt của TKT chứ gì.
Vì thế, cậu ta lập tức nói, "Tôi không đồng ý."
Thái độ rất cương quyết, giọng cũng trầm xuống.
Nam Bùi tiếp tục nói, "Tiểu Đoạn, tôi cũng vì muốn tốt cho TKT thôi......"
"Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không muốn thay đổi đồng đội." Đoạn Hành nhíu chặt mày, đè nén tức giận trong lòng, "Nam Bùi, có phải anh nghe không hiểu tiếng người không vậy?"
Nam Bùi bị Đoạn Hành dọa sợ, giọng càng lúc càng nhỏ, "Tôi...tôi cũng chỉ muốn giúp em thực hiện ước mơ giành được quán quân của mình thôi mà."
"Anh giúp tôi thực hiện ước mơ?" Giọng Đoạn Hành tràn ngập trào phúng, "Dựa vào anh ấy hả? Anh thì biết gì về esport chứ?"
"Tiểu Đoạn, em đừng nói thế." Sắc mặt Nam Bùi tái nhợt, cậu mím môi, nói, "Tôi rất áy náy, khổ sở vì chuyện danh hiệu, thế nên......"
Đoạn Hành đột nhiên cười lạnh, "Áy náy? Khổ sở?"
Cậu ta nhớ đến cảnh tượng Nam Bùi cùng các thành viên TKT chơi game với nhau, lửa giận cuối cùng cũng bộc phát.
"Nam Bùi, anh là nhà đầu tư, không sai, nhưng mà anh không nên khua tay múa chân với chuyện của câu lạc bộ, bởi vì anh không có tư cách!" Trong giọng Đoạn Hành chất chứa đầy tức giận.
Nói xong, cậu ta ném tai nghe lên bàn, đầu cũng không quay lại rời khỏi phòng huấn luyện.
Nam Bùi đang muốn đuổi theo, nói thêm vài câu, đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, "Ký chủ, dấu chấm than của tiểu thuyết giới giải trí chuyển đỏ rồi."
Nam Bùi giật mình, "Sao lại đột nhiên như vậy?!"
Hệ thống, "Xin ký chủ nhanh chóng di chuyển tới khu tây thành phố Lục Tấn.
Nam chính giới giải trí cần sự giúp đỡ của cậu."
Đúng lúc này, quản lý Nguyễn từ bên ngoài về, trông thấy Đoạn Hành phừng phừng lửa giận từ phòng huấn luyện bước ra, thoáng chột dạ trong lòng, biết chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, liền vội vàng chạy vào phòng huấn luyện, quả nhiên thấy Nam Bùi vẻ mặt không tốt lắm đứng ở đó.
"Bùi tổng, có chuyện gì thế?" Quản lý Nguyễn sốt ruột đi tới trước mặt Nam Bùi, thân thiết hỏi, "Có phải Đoạn Hành lại chọc giận ngài không?"
Nam Bùi xua xua tay, khẽ nhếch khóe môi, gượng cười nói, "Tôi không giận.
Tôi phải đi trước đây.
Quản lý Nguyễn, gặp lại sau nhé."
Trước kia mỗi lần Nam Bùi có thời gian tới câu lạc bộ, đều phải ở lại một tuần là ít.
Nhưng mà lần này mới chưa đến bốn ngày, đã vội vàng rời đi.
Quản lý Nguyễn thầm nghĩ, vậy nghĩa là gì? Nghĩa là vừa rồi Nam Bùi bị Đoạn Hành chọc tức không nhẹ, đã đến mức không thể chịu nổi rồi.
Nam Bùi chỉ mong mau mau tới nơi thực hiện nhiệm vụ giới giải trí, đang chuẩn bị rời khỏi phòng huấn luyện, lại bị quản lý Nguyễn chặn lại, "Bùi tổng, Tiểu Đoạn không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với cậu ấy."
Nam Bùi nặn ra nụ cười, nói, "Quản lý Nguyễn, tôi biết rồi.
Nhưng mà ông có thể đừng chắn đường tôi được không?"
Quản lý Nguyễn biết Nam Bùi đang giận nên mới nói vậy, đưa mắt ra hiệu cho các thành viên giữ Nam Bùi lại.
Mọi người lần lượt bước ra chắn ngang đường Nam Bùi:
"Đúng đó Bùi tổng, anh đừng giận, Đoạn Hành vẫn còn nhỏ mà."
"Bùi tổng, chúng tôi ủng hộ mọi quyết định của anh!"
"Bùi tổng......"
Nam Bùi có chút sốt ruột nói, "Tôi biết rồi, tôi không giận thật mà, nhưng bây giờ tôi còn có việc, phải đi trước!"
Sắc mặt Nam Bùi càng lúc càng kém, khiến quản lý Nguyễn thêm tin tưởng vào cách nghĩ của mình.
Quản lý Nguyễn vội vàng kéo tay vị cơm áo cha mẹ này, tình thâm ý trọng nói, "Bùi tổng, đừng vì một người là Tiểu Đoạn mà xem nhẹ tình cảm cả câu lạc bộ dành cho ngài chứ......"
Nam Bùi rốt cuộc không cười nổi nữa, bởi vì nam chính giới giải trí đang đợi cậu.
Cậu chỉ đành xé rách mặt, lạnh giọng nói, "Ai chắn đường tôi, tôi lập tức rút đầu tư."
Mọi người bị dọa ngây người, Nam Bùi nhân cơ hội chạy như trốn ra khỏi phòng huấn luyện.
"Toi rồi toi rồi toi rồi!" Quản lý Nguyễn gấp đến mồ hôi đầy đầu, "Bùi tổng lần này tức giận thật rồi! Cái tên nhóc Đoạn Hành này quá đáng thật đấy!"
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, quản lý Nguyễn lập tức đi tìm Đoạn Hành, không nói hai lời đã kéo Đoạn Hành chạy ra ngoài cổng.
Đoạn Hành bị dọa giật mình, cau mày nói, "Anh làm gì thế?!"
"Cậu còn không biết ngượng mà hỏi à!" Quản lý Nguyễn cắn răng nói, "Mau đuổi theo khuyên Bùi tổng đi!"
Đoạn Hành đầy mặt khó hiểu, đợi ra tới phòng khách của câu lạc bộ, mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nam Bùi đã sắp ra tới cổng câu lạc bộ rồi.
Rất rõ ràng, lần này cậu đã bị Đoạn Hành chọc tức tới mức trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ, nói không chừng ngay sau đó sẽ rút đầu tư ấy chứ.
Quản lý Nguyễn đẩy Đoạn Hành một cái, để cậu ta bước lên giữ Nam Bùi lại, còn nói với cậu ta, "Nếu như cậu ấy rút vốn thật, thì cả cái TKT này sẽ tiêu đời đấy!"
Đoạn Hành cũng không ngờ Nam Bùi thế mà lại giận đến mức này.
Cậu ta nào có cách gì, chỉ có thể không tình nguyện tăng nhanh bước chân, định cứ chặn Nam Bùi lại trước đã.
Hệ thống nhắc nhở Nam Bùi, "Phía sau có người đuổi theo."
Nam Bùi giật mình.
Đoạn Hành rất nhanh đã bắt kịp Nam Bùi, đang định túm lấy cánh tay cậu, muốn cậu đừng phát giận lung tung nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, tay cậu ta chỉ túm được một khoảng không, không khỏi ngây người tại chỗ, nhìn người đàn ông trước mặt.
NamBùi dùng tốc độ chạy 100m chạy nước rút ra khỏi câu lạc bộ, chỉ để lại một vệttàn ảnh..
Danh Sách Chương: