• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Nghiêu lái xe, đưa Nam Bùi tới trước cửa rạp chiếu phim.

Nam Bùi đã dùng xong bữa sáng Hoắc Nghiêu mua cho mình lúc ở trên xe rồi, sau khi xuống xe, Hoắc Nghiêu vẫn rất tự nhiên ôm eo cậu.

Sau đó, anh lấy ra một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cậu.

Nam Bùi thoáng ngây người, lập tức nhìn về phía Hoắc Nghiêu, có chút kinh ngạc nói, “Cái đó……Bây giờ không có ba người kia ở đây, anh không cần phải diễn nữa đâu.”

Hoắc Nghiêu cong khóe môi, nhíu mày hỏi, “Sao thế, em không hài lòng với biểu hiện của tôi à?”

Nam Bùi buột miệng đáp, “Đương nhiên hài lòng.”

Nói xong, cậu mới nhận ra có lẽ Hoắc Nghiêu không phải đang hỏi về biểu hiện trước mặt ba vị nam chính hồi nãy, mà là biểu hiện của anh với tư cách một người ‘bạn trai’.

Nhận thức được điểm này, vành tai Nam Bùi không biết vì sao hơi hơi nóng lên.

Vừa rồi quá nhập tâm vào vai diễn, đến tận giờ Nam Bùi mới phát hiện Hoắc Nghiêu đối xử với mình quá tốt, tốt đến giống như một người bạn trai thực thụ vậy.

“Ý của em là……” Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, có chút căng thẳng nói, “Cảm ơn anh đã phối hợp với em chọc tức ba người kia.”

“Phải không.” Hoắc Nghiêu không tỏ ý kiến bật cười nhẹ một tiếng, đột nhiên lại hỏi, “Thế em định thưởng cho tôi thế nào?”

Nam Bùi ngây người, nhìn quầy bán đồ trong rạp chiếu phim, cẩn thận hỏi Hoắc Nghiêu, “Hay là……em mời anh ăn kem với bỏng ngô nhé?”

Hoắc Nghiêu thay đi lớp vỏ bọc lạnh lùng cao ngạo thường ngày, dịu dàng xoa xoa đầu Nam Bùi, “Được.”

Động tác này khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm vi diệu.

Nam Bùi dù biết rõ Hoắc Nghiêu không phải bạn trai thực sự của mình, nhưng vẫn không ngăn được nhịp tim tăng tốc.

Thậm chí lúc thanh toán, trong lòng cậu cũng dâng lên lỗi giác ‘mình đang chi tiền cho bạn trai mình’.

Mà lỗi giác này, cũng khiến Nam Bùi phát hiện, hóa ra chi tiền cho người khác cũng là một loại vui vẻ.

Sau khi hai người bước vào phòng chiếu, xung quanh liền trở nên yên lặng.

Nam Bùi ngồi xuống rồi mới nhận ra vé Hoắc Nghiêu mua là ghế tình nhân.

“Ghế tình nhân?” Nam Bùi ngẩn người, nhìn Hoắc Nghiêu, đáy mắt ánh lên nét kinh ngạc, “Anh……”

Hoắc Nghiêu rất tự nhiên ngồi xuống kế bên Nam Bùi, cơ thể dịch vài cen-ti-mét về phía cậu, bình tĩnh nói, “Sao thế, chúng ta bây giờ không phải đang là tình nhân à?”

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Nghiêu truyền vào tai Nam Bùi, khiến cậu không hiểu sao có chút căng thẳng,

Có điều, sau khi phim bắt đầu chiếu, loại cảm xúc căng thẳng này rất nhanh đã tan biến, thay vào đó là chút mừng thầm nho nhỏ.

Xung quanh đều là các cặp đôi, Nam Bùi và Hoắc Nghiêu ngồi giữa những người đó, vậy mà lại không có chút cảm giác không hợp nào.

Cậu đột nhiên rất muốn biết, trước khi các thế giới dung hợp, rốt cuộc quan hệ của mình với Hoắc Nghiêu là gì.

Vì thế, cậu hỏi hệ thống, “Hệ thống, lúc trước mi nói mi đang tra thử dữ liệu về cuốn tiểu thuyết thứ tư, bây giờ đã có manh mối gì chưa?”

Hệ thống trả lời, “Ký chủ, dữ liệu về cuốn tiểu thuyết thứ tư đã trải qua nhiều tầng mã hóa……Tôi vẫn đang cố gắng hết sức.”

Nam Bùi có chút thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.

Hoắc Nghiêu bên cạnh cụp mắt nhìn cậu, thấy trên mặt cậu hiện lên vẻ thất lạc, liền hạ thấp giọng hỏi, “Sao thế, phim không hay à?”

“À, không.” Nam Bùi lắc lắc đầu, nhẹ giọng đáp, “Chỉ là đột nhiên muốn hồi tưởng một vài chuyện quá khứ, nhưng mãi vẫn không nhớ ra được thôi.”

Hoắc Nghiêu thoáng ngây người, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến cậu thiếu niên mình từng mơ thấy, cậu thiếu niên trông rất giống Nam Bùi kia.

Anh mím mím môi, nhìn Nam Bùi, chậm chạp, lại khẽ khàng nói, “Vậy thì hãy trân trọng khoảnh khắc này đi.”

Nam Bùi ngơ ngẩn, sau đó bật cười, nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, nhỏ giọng ‘uhm’ một tiếng.

Nam Bùi biết họ chỉ đang đóng giả làm người yêu thôi, nhưng cậu vẫn rất trân trọng cảm xúc lúc này.

Thậm chí cậu còn hy vọng tình cảnh này có thể tiếp tục duy trì.

Sau khi bộ phim kết thúc, Nam Bùi đang cùng Hoắc Nghiêu chọn quán ăn thì đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu, “Ký chủ, dưới sự ảnh hưởng của cậu, tâm tình ba vị nam chính đều xảy ra biến hóa, theo thông tin hiển thị trên màn hình, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo 7% rồi, và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên, vận khí cũng đã bắt đầu dịch chuyển về phía cậu……”

Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, đã lệch 7%. Cơ mà, Nam Bùi vẫn không quá hài lòng.

Cậu nói với hệ thống, “Tốc độ này có vẻ vẫn chưa đủ, tuy tôi không biết chừng nào cục xuyên thư sẽ phát hiện cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn nên nhanh lên thì hơn.”

Hệ thống, “Kỳ thực tốc độ như vậy đã nhanh lắm rồi, chỉ là điều cậu lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”

Hoắc Nghiêu thấy vẻ mặt đầy tâm trạng của Nam Bùi, lần nữa quan tâm hỏi, “Em sao thế?”

Nam Bùi thoáng ngây người, hồi phục tinh thần, đáp, “À, em……đói bụng thôi.”

Hoắc Nghiêu nhìn ra được Nam Bùi đang nói dối, nhưng cũng không nói gì, chỉ cong môi, dịu dàng nói, “Vậy chọn quán đồ Nhật cách mình gần nhất kia nhé.”

“Vâng.” Nam Bùi dùng sức gật gật đầu, không hề phát hiện đáy mắt Hoắc Nghiêu xẹt qua một tia tình tự phức tạp.

Hai ngày sau.

Kể từ khi biết Nam Bùi có bạn trai, đã mấy đêm liền Tống Cảnh Sâm không thể ngủ ngon giấc, vành mắt đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Hắn nghĩ kiểu gì cũng không ra mục đích Nam Bùi làm như vậy là gì.

Hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn weixin cho Nam Bùi, nhưng đều không nhận được hồi âm.

Tống Cảnh Sâm chẳng còn tâm trí nào mà làm việc, phần lớn sự vụ đều để các thư ký xử lý hộ.

Hắn biết, chuyện này một ngày chưa được giải quyết, hắn một ngày không thể trở lại công việc được.

Sau khi nghe ngóng một hồi, Tống Cảnh Sâm biết được gần đây Nam Bùi đang bận rộn tìm kiếm dự án cho tập đoàn Nam thị, trong lòng hắn nhen nhóm tia hy vọng cuối cùng —- Hắn hy vọng Nam Bùi làm như vậy, cốt là để trở thành mẫu hình lý tưởng của mình.

Nếu không, hắn căn bản không thể nào giải thích được sự thay đổi quá sức đột ngột của Nam Bùi.

Suy cho cùng, ở trong mắt Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi chẳng qua chỉ là một cậu ấm nhà giàu không có nhân mạch cũng chẳng có năng lực thôi.

Rời khỏi hắn, Nam Bùi còn có thể làm được gì chứ?

Vì thế, hôm nay, Tống Cảnh Sâm gọi Trần Vũ tới, lạnh giọng nói với cậu ta, “Cùng tôi tới tập đoàn Nam thị một chuyến.”

Khoảng thời gian này Trần Vũ không còn được Tống Cảnh Sâm trọng dụng, vẫn luôn cảm thấy chán nản. Nay Tống Cảnh Sâm đột nhiên gọi cậu ta tới, dĩ nhiên cậu ta rất vui, vội vàng hỏi, “Đến tập đoàn Nam thị có việc gì ạ?”

“Tìm Nam Bùi.” Tống Cảnh Sâm mím mím môi, giọng điệu không tốt lắm nói, “Để cậu giải thích với cậu ấy, giữa chúng ta không có gì hết.”

Trần Vũ thoáng ngây người, không dám tin mở to hai mắt, “Anh……Anh muốn giải thích với Nam Bùi á?”

Nam Bùi không phải là người theo đuổi Tống Cảnh Sâm à?

Cần giải thích cái gì với cậu mới được chứ?

Trần Vũ vẫn luôn cảm thấy Nam Bùi là đang làm mình làm mẩy thôi. Bởi vì khoảng thời gian trước, tuy ngoài mặt Nam Bùi tỏ ra ghen tị, nhưng sau lưng vẫn làm rất nhiều chuyện cho Tống Cảnh Sâm, còn là làm trong âm thầm nữa.

Điều này đã đủ chứng minh Nam Bùi yêu sâu đậm Tống Cảnh Sâm tới mức nào, chút chuyện vặt vãnh này cần gì phải giải thích với cậu chứ.

“Bảo cậu đi thì cứ đi đi.” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, khó chịu nói, “Sao hỏi nhiều thế nhỉ?”

Trần Vũ không dám nói thêm nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Nửa giờ sau, tại tòa nhà tập đoàn Nam thị.

Là một doanh nghiệp gia đình có truyền thống lâu đời, tập đoàn Nam thị chú trọng tới các hoạt động kinh doanh thực thể hơn, với căn cơ thâm sâu, văn hóa doanh nghiệp xuất sắc, có thể nói đây là hình mẫu mà những doanh nghiệp mới khởi bước như công ty của Tống Cảnh Sâm phải mất rất nhiều thời gian mới mong đuổi kịp được.

Từ sau khi hạ quyết định giúp nhà họ Nam lấy lại vận khí, Nam Bùi vẫn luôn thực tập ở tập đoàn Nam thị.

Mới đầu mọi người cũng không quá coi trọng cậu, nhưng chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Nam Bùi để thể hiện ra được EQ, thủ đoạn, cũng như nhân mạch xuất sắc của mình. Những thứ này đều được cậu tích lũy trong quá trình làm nhiệm vụ của ba quyển tiểu thuyết. Thậm chí đã có lúc, cách nghĩ của cậu khiến tất cả những người tham gia cuộc họp hội đồng quản trị phải kinh ngạc thán phục.

Tống Cảnh Sâm và Trần Vũ bước vào tòa nhà tập đoàn Nam thị chưa bao lâu đã nghe được tiếng bàn tán của các nhân viên:

“Tiểu thiếu gia đẹp trai thật đó, nhất là lúc nghiêm túc làm việc, tôi nhìn mà tim đập thình thịch nè.”

“Trời ạ, thế mà hồi xưa cứ nghe đồn là một tay công tử ăn chơi chứ, toàn tin vịt không!”

“Đúng đúng, hôm qua tiểu thiếu gia bàn hợp đồng, chỉ mất mười phút đã có thể khiến đối phương trực tiếp nâng giá hàng lên 23,6% đó!”

“Đỉnh quá đi……”

Nghe được những lời này, Trần Vũ cảm thấy không thể tin được.

Cậu ta quay đầu hỏi Tống Cảnh Sâm, “Người bọn họ nói tới……là Nam Bùi thật à?”

Tống Cảnh Sâm cũng cảm thấy khó tin —- Nam Bùi mà giỏi được như vậy ấy hả??

Đám nhân viên này đang nịnh hót đúng không?!

Sau đó, hắn báo thân phận của mình với lễ tân.

Lễ tân nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng giọng điệu lại xa cách nói, “Tống tổng, mời ngài xếp hàng đợi một chút.”

“Tôi? Xếp hàng á?” Tống Cảnh Sâm kinh ngạc chỉ vào mình, “Cô không biết tôi là ai à?”

“Tôi biết.” Lễ tân một bộ xử lý việc công nói, “Nhưng mà, đây là yêu cầu của tiểu thiếu gia.”

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn lại đây.

Mọi người dĩ nhiên đều biết Tống Cảnh Sâm là người Nam Bùi thích, là người cậu theo đuổi nhiều năm vẫn không có kết quả, gần đây có vẻ đã hoàn toàn từ bỏ.

Thời điểm này Tống Cảnh Sâm lại tới đây, không phải là muốn níu kéo Nam Bùi đấy chứ?

Vừa nghĩ như thế, ánh mắt mọi người nhìn Tống Cảnh Sâm tức khắc trở nên vi diệu —- Lúc trước tốt với anh anh không trân trọng, bây giờ biết hối hận rồi chứ gì?

“Tôi muốn gặp cậu ta.” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, giọng điệu cường ngạnh nói, “Cô bảo cậu ta ra đây gặp tôi.”

Lễ tân uyển chuyển từ chối yêu cầu của Tống Cảnh Sâm.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán:

“Anh ta tới níu kéo người thật đấy à, thái độ gì mà hống hách vậy?”

“Tiểu thiếu gia của chúng ta bây giờ lợi hại như thế, sao tới lượt anh ta được chứ?”

“Tập đoàn Tống thị mà không dựa vào nhà họ Nam thì được như ngày hôm nay chắc, chảnh cái gì không biết nữa.”

Trần Vũ bên cạnh đã nghe đến mặt đỏ tai hồng, thậm chí Tống Cảnh Sâm kinh nghiệm đầy mình cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Đúng vào lúc này, một giọng nói trong vắt từ cửa thang máy truyền tới, “Tống tổng, đã lâu không gặp.”

Nghe thấy giọng nói mình ngày nhớ đêm mong, Tống Cảnh Sâm lập tức nhìn về phía đó, quả nhiên trông thấy Nam Bùi……cùng với đoàn thư ký hộ tống.

Nam Bùi khoác trên người bộ Âu phục đen bảnh bao, dáng người thoạt nhìn thon thả cao gầy, toát lên khí chất cấm dục, thuần khiết.

Cộng thêm khoảng thời gian này trải qua rèn giũa, khiến mi mắt cậu bớt đi chút ngây thơ chưa hiểu thế sự, lại nhiềm thêm mấy phần thành thục, ổn trọng.

Quen thuộc, nhưng cũng hết sức xa lạ.

Chỉ một ánh mắt, đã khiến tim Tống Cảnh Sâm đập điên cuồng trong lồng ngực.

Trước kia sao hắn lại không phát hiện……Nam Bùi còn có một mặt này nhỉ?

Đồng thời, Tống Cảnh Sâm cũng càng thêm hối hận, hắn vì cớ gì lại lấy Trần Vũ ra để kíc.h thích Nam Bùi, khiến cục diện trở thành như bây giờ chứ?

Giây tiếp theo, Tống Cảnh Sâm dẫn theo Trần Vũ đi tới trước mặt Nam Bùi, nói với cậu, “Nam Bùi, nếu như cậu vẫn còn ghen với Trần Vũ, thì tôi dẫn cậu ta tới rồi đây, để cậu ta nghiêm túc giải thích với cậu chuyện này nhé……”

Nam Bùi nâng mắt, để lộ ra chút mờ mịt, “Giải thích? Giải thích cái gì mới được?”

“Người tôi thích…là cậu.” Tống Cảnh Sâm nghiến răng, rốt cuộc nói ra tiếng lòng của mình, “Tôi chưa từng thích Trần Vũ bao giờ, tôi chỉ muốn dùng cậu ta để chọc tức cậu thôi…… Giải thích như vậy, đã đủ chưa?”

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đồng loạt kinh ngạc.

Trần Vũ tuy cảm thấy ấm ức, nhưng vẫn nói, “Đúng vậy, Nam tổng, đừng vì hiểu nhầm quan hệ của chúng tôi và kéo giãn khoảng cách với Tống tổng.”

“Tống tổng, anh hiểu nhầm rồi.” Nam Bùi bật cười nhẹ một tiếng, tiếng cười này khiến Tống Cảnh Sâm nhớ đến Nam Bùi trước kia —- khi ấy cậu ngây thơ biết bao, chỉ biết chạy theo sau hắn gọi ‘anh Cảnh Sâm’ thôi.

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, sốt ruột hỏi, “Hiểu nhầm gì cơ? Cậu còn muốn tôi làm gì nữa? Cứ nói cho tôi biết đi.”

“Tôi không phải đang ghen với Trần Vũ.” Nam Bùi bình tĩnh nói, “Tống tổng, anh đã từ chối tôi hết sức rõ ràng, vậy thì tôi cũng có quyền thu hồi lại tình cảm của mình —- như vậy không quá đáng đâu đúng không?

Nói đơn giản là, tôi không còn thích anh nữa, Tống Cảnh Sâm.”

Tống Cảnh Sâm ngây người tại chỗ, Nam Bùi nói lời này không khác gì dội cho hắn một chậu nước lạnh, ướt từ đầu đến chân.

Sau đó, cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng, tựa như cuồng phong nước lũ, nhấn chìm hắn dưới đáy sâu.

“Nam Bùi…Nam Bùi…” Tống Cảnh Sâm hoảng hốt gọi tên Nam Bùi, giọng hơi hơi run rẩy, vành mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, “Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, cậu đừng như vậy……”

Bộ dạng này của Nam Bùi……xa lạ đến khiến Tống Cảnh Sâm sợ hãi.

Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác hoảng loạn khi sắp đánh mất bảo vật trân quý, trái tim như treo lơ lửng trên vách đá cao vời vợi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK