• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm ấy, phỏng vấn vị trí trợ lý đúng giờ bắt đầu.

Nam Bùi và Tống Cảnh Sâm cùng ngồi ở bàn phỏng vấn. Đương nhiên mục đích của hai người hoàn toàn khác nhau. Nam Bùi là vì thụ chính có thể thuận lợi vào được công ty, còn Tống Cảnh Sâm lại là vì muốn nhìn Nam Bùi ghen.

Sau khi buổi phỏng vấn bắt đầu, những người đến ứng tuyển lần lượt có mặt, Nam Bùi lại đang lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của Trần Vũ.

Tống Cảnh Sâm ngồi bên cạnh, vừa phỏng vấn, vừa dùng khóe mắt quan sát động tĩnh của Nam Bùi, chờ mong thấy được biểu cảm khác lạ nào đó trên mặt cậu. Nhưng khiến hắn thất vọng là, cả quá trình biểu hiện của Nam Bùi đều rất bình tĩnh.

“Mời người tiếp theo.”

Tống Cảnh Sâm dựa người ra sau, chân mày khẽ nhíu, sắc mặt không tốt cho lắm.

Vốn dĩ hắn tới đây là để xem thử phản ứng của Nam Bùi thôi, chứ chẳng có hứng thú gì với vụ tuyển trợ lý này hết.

Lúc này, quản lý bộ phận nhân sự ở bên cạnh hô, “Mời người tham gia phỏng vấn tiếp theo, Trần Vũ.”

Nam Bùi vẫn luôn đợi cái tên này, vừa nghe thấy vậy, lập tức ngồi thẳng người dậy, cầm sơ yếu lý lịch của Trần Vũ lên xem.

Người ở bàn phỏng vấn đều đang khen ngợi bản lý lịch xuất sắc của Trần Vũ.

Nam Bùi trộm liếc Tống Cảnh Sâm một cái, nhỏ giọng hỏi, “Anh Cảnh Sâm, anh thấy thế nào?”

Tống Cảnh Sâm vốn đang cảm thấy hơi mệt, nhưng thấy Nam Bùi để ý tới ứng cử viên này như thế, lập tức lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn lướt qua một lần sơ yếu lý lịch của Trần Vũ, cố tình bày ra vẻ mặt hài lòng, nói, “Không tồi, rất tốt, vẻ ngoài ưa nhìn, năng lực cũng mạnh.”

Kỳ thực, Tống Cảnh Sâm căn bản không hề chú ý dáng vẻ Trần Vũ trông như thế nào.

Nam Bùi trộm vui vẻ trong lòng, rèn sắt khi còn nóng hỏi, “Vậy anh có định tuyển cậu ta làm trợ lý không?” Trong mắt mang theo lo lắng, mong đợi.

Tống Cảnh Sâm liếc Nam Bùi một cái, hai chân vắt chéo, cong môi nói, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu ta thế nào.”

Phỏng vấn rất nhanh đã bắt đầu.

Trần Vũ bước vào phòng phỏng vấn.

Cậu ta thoạt nhìn trắng trẻo thon gầy, quả thật rất phù hợp với hình tượng trong nguyên tác.

Sau khi những người phỏng vấn hỏi qua vài câu, đều hướng mắt về phía Tống Cảnh Sâm.

Nam Bùi cũng nhìn chằm chằm Tống Cảnh Sâm, đợi xem phản ứng của hắn.

Tống Cảnh Sâm nâng mắt lên, đột nhiên mở miệng nói ra một câu không ai ngờ đến, “Ngày mai tới làm việc nhé.”

Nam Bùi thoáng ngây người, vô thức đưa tay che miệng, ngăn không cho mình bật cười thành tiếng —- chuyện tình cảm của hai người này thuận lợi vậy à??

Khóe mắt Tống Cảnh Sâm liếc thấy hành động che miệng của Nam Bùi, biết lúc này cậu hẳn rất muốn khóc, che miệng chắc là vì sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng đây mà.

“Thế nào…” Hắn nhìn về phía Nam Bùi, nhướn mày hỏi, “Cậu có ý kiến gì à?”

Hắn nghĩ nếu như bây giờ Nam Bùi khóc lóc cầu xin hắn đừng tuyển Trần Vũ, có lẽ hắn có thể suy xét một chút.

Nhưng mà, Nam Bùi lại đè nén cảm xúc của mình, cố bày ra dáng vẻ hiểu chuyện, nói với Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm, người mà anh hài lòng, em đương nhiên cũng sẽ ủng hộ rồi.”

Bởi vì nhịn cười nên vẻ mặt Nam Bùi có chút cứng ngắc, rõ ràng không tự nhiên chút nào.

Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi chỉ đang giả bộ kiên cường thôi, biểu cảm trên mặt đã bán đứng cậu rồi.

Hắn thật muốn xem xem Nam Bùi có thể giả bộ tới khi nào.

“Được thôi.” Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi một lúc, sau đó chuyển tầm mắt về phía Trần Vũ, “Tôi rất hài lòng về cậu Trần Vũ đây, buổi phỏng vấn hôm nay có thể kết thúc được rồi.”

Nam Bùi nghĩ trong bụng, quả không hổ là tổng tài bá đạo, nhanh gọn như vậy đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy cái tác phong nói một không hai này của Tống Cảnh Sâm không đáng ghét chút nào.

Bản thân Trần Vũ cũng không ngờ phỏng vấn lại thuận lợi như thế.

Sở dĩ Trần Vũ tới công ty sản xuất phim của Tống Cảnh Sâm ứng tuyển là vì xem được gameshow du lịch mà công ty này sản xuất.

Cậu ta nghe nói ban đầu hạng mục này không được xem trọng, là Tống Cảnh Sâm kiên trì giữ lại, mới có được một chương trình hót hòn họt như bây giờ, vậy nên cậu ta rất thưởng thức tài hoa cùng tầm nhìn xa trông rộng của Tống Cảnh Sâm.

Bây giờ xem ra, Tống Cảnh Sâm cũng rất thưởng thức cậu ta.

Điều này khiến Trần Vũ vô cùng vui sướng.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Trần Vũ tìm tới chỗ Tống Cảnh Sâm, cung kính nói với hắn, “Tống tổng, trước đây tôi đã từng nghe tới tên anh rồi……”

Tống Cảnh Sâm bình tĩnh đáp, “Có chuyện gì để đến khi chính thức vào làm rồi nói sau.”

Nam Bùi đứng ở cách đó không xa vừa vặn thấy được một màn này.

Tống Cảnh Sâm phát hiện sự tồn tại của Nam Bùi, thoáng khựng lại, vội vàng bẻ lái, nói với Trần Vũ, “Đương nhiên, tôi vẫn rất hài lòng về cậu.”

Nói xong, Tống Cảnh Sâm lại làm như không hề để ý vỗ vỗ vai Trần Vũ, khiến Trần Vũ thoáng ngây người.

Cậu ta nghe nói Tống Cảnh Sâm là tổng tài bá đạo vô cùng cao ngạo, lạnh lùng, không ngờ lại bình dị gần gũi như vậy.

Nam Bùi bên cạnh thấy được cảnh này thì hết sức kinh ngạc, hai mắt mở to.

Tiến độ nhanh thật đấy!

Đến cả hệ thống cũng nói, “Ký chủ, cậu không chỉ giúp thúc đẩy tuyến sự nghiệp, mà còn thúc đẩy được cả tuyến tình cảm rồi kìa.”

Nam Bùi cảm thán, “Mình đúng là thiên tài làm nhiệm vụ mà.”

Tống Cảnh Sâm liếc thấy Nam Bùi lại lần nữa nhịn không được đưa tay che miệng, tâm tình nhất thời tốt vô cùng.

Hắn biết suy đoán của mình là đúng, kế hoạch của mình cũng đã bắt đầu có hiệu quả.

Bây giờ nhất định Nam Bùi đã xem Trần Vũ như tình địch rồi.

Sau khi Nam Bùi quay người rời đi, khóe môi Tống Cảnh Sâm nhịn không được cong lên.

Ngày hôm sau Trần Vũ đúng giờ có mặt ở phòng làm việc của Tống Cảnh Sâm.

Trần Vũ vừa đến, vốn tưởng rằng sắp tới đây mình sẽ chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi, không ngờ Tống Cảnh Sâm lại giao cho cậu ta toàn những nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Trần Vũ có chút được cưng mà sợ, “Tống tổng, tôi chỉ vừa mới tới thôi, những việc này đáng ra không nên giao cho tôi mới phải chứ?”

Có vài việc trong đó bình thường vẫn là Nam Bùi làm giúp Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi một lòng muốn giúp đỡ mình, hắn giao những việc này cho Trần Vũ, Nam Bùi nhất định sẽ chán nản buồn bã, thất hồn lạc phách.

Quả nhiên, thấy được cảnh này, chấn kinh trong mắt Nam Bùi đã không thể dùng từ nào để diễn tả nữa rồi.

Tống Cảnh Sâm rất hài lòng, hắn nghĩ, Nam Bùi chắc hẳn không ngờ đến hắn sẽ làm thế này, chẳng mấy mà nhịn không được chạy tới cầu hắn đuổi Trần Vũ đi thôi.

Giây tiếp theo, Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi kích động nhìn về phía Trần Vũ.

Hắn biết ngay mà, Nam Bùi không khống chế được cảm xúc ghen ghét trong lòng mình, chuẩn bị bạo phát rồi chứ gì……

Có điều sao khóe môi Nam Bùi lại không dấu vết cong lên vậy?

“Hệ thống, mi có nghe thấy không?” Nam Bùi không thể khống chế được cảm xúc kích động của mình nữa rồi, “Tống Cảnh Sâm vậy mà lại giao mấy nhiệm vụ vốn là của ta cho Trần Vũ, Trần Vũ đúng là đến để cứu rỗi ta mà.”

Hệ thống nói, “Ký chủ, tém tém lại chút đi, màn diễn của cậu vẫn chưa kết thúc đâu.”

Vì thế, Nam Bùi vội tức tốc khoác lên cho mình dáng vẻ thâm tình, nói với Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm……”

Tống Cảnh Sâm vui vẻ nhìn cậu, “Làm sao?”

Hắn mong được thấy cảnh Nam Bùi vì ghen tị mà bộc phát tính tình lắm rồi.

Trần Vũ cũng có chút căng thẳng nhìn Nam Bùi, cậu ta biết Nam Bùi cũng là một cổ đông của công ty, hơn nữa nghe đồn còn là simp lord của Tống Cảnh Sâm nữa.

Trước khi tới đây làm, đã có không ít người cảnh cáo cậu ta, nếu như tiếp xúc quá gần với Tống Cảnh Sâm, rất có thể sẽ bị Nam Bùi bắt nạt.

Vì thế, Trần Vũ có chút dè chừng nhất định với Nam Bùi.

Trước mắt, hảo cảm của Tống Cảnh Sâm với cậu ta cao như vậy, Nam Bùi rất có thể sẽ nhằm vào cậu ta.

Nhưng mà, trước ánh mắt hai người, Nam Bùi lại chầm chậm nói, “Nếu đã không còn việc gì của em nữa, thì em đi trước nhé.” Nói xong, Nam Bùi quay người rời đi.

Trong mắt Tống Cảnh Sâm và Trần Vũ đồng thời hiện đầy dấu chấm hỏi.

Thấy Nam Bùi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, Tống Cảnh Sâm rốt cuộc không nhịn được đứng dậy, gọi, “Nam Bùi.” Giọng điệu mang theo mấy phần gấp gáp.

Nam Bùi nghe được, quay người nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, giả bộ buồn bã cụp mắt xuống, “Sao vậy, anh Cảnh Sâm?”

Trong lòng lại nghĩ, cậu không thể để Tống Cảnh Sâm nhìn ra mình đang thầm vui vẻ được.

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi lộ ra dáng vẻ thất lạc, ảo giác bị phớt lờ vừa rồi mới hoàn toàn tan biến. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Nam Bùi, hỏi, “Cậu……không có gì muốn nói à?”

Nam Bùi ngây người —- đây là muốn cho cậu thêm cảnh đấy hả?

“Em……không có gì muốn nói hết.” Nam Bùi lập tức phản ứng lại, hơi hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Chúc anh Cảnh Sâm làm việc thuận lợi, em còn có việc, đi trước nhé.” Trong giọng nói mang theo mấy phần suy sụp, nhưng đồng thời cũng vô cùng thâm tình, khéo hiểu lòng người.

Tống Cảnh Sâm nghĩ, Nam Bùi chắc chắn rất để ý tới sự tồn tại của Trần Vũ, nhưng thái độ nhẫn nhịn này của cậu lại khiến Tống Cảnh Sâm có chút khó chịu trong lòng.

Nhìn bộ dạng của cậu rõ ràng là đã ghen rồi, sao vẫn còn nín nhịn chứ?

Nếu như bây giờ Nam Bùi hết khóc lại nháo đòi đuổi Trần Vũ đi bằng được, hoặc giống như trước đây bắt nạt người khác không tiếc lời nhiếc móc Trần Vũ, Tống Cảnh Sâm đã vui hơn nhiều rồi.

“Nam Bùi, cậu không có lời nào muốn nói thật hả?” Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi, hỏi.

Nam Bùi lắc lắc đầu, sao đó dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi Nam Bùi rời đi, ngón tay Tống Cảnh Sâm siết chặt thành quyền, nhất thời không nhịn được đấm một cái thật mạnh lên bàn!

Trần Vũ bên cạnh bị dọa nhảy dựng.

Đáy mắt Tống Cảnh Sâm phủ đầy sương lạnh.

Hắn nhủ thầm trong lòng, nhất định phải nghĩ cách lột bỏ lớp ngụy trang kia của Nam Bùi mới được.

Nam Bùi yêu hắn như thế, chỉ cần hắn đủ quá phận, Nam Bùi nhất định sẽ ghen tị đến không cách nào khống chế.

Một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu Tống Cảnh Sâm.

Trần Vũ thấy vẻ mặt Tống Cảnh Sâm trở nên thâm sâu khó lường, nhỏ giọng hỏi, “Tống tổng, tôi…tôi còn phải làm những việc này nữa không?”

Tống Cảnh Sâm ngước mắt lên nhìn một cái, trong mắt là tình tự thâm sâu.

Cùng lúc này.

Nam Bùi bước ra khỏi phòng làm việc của Tống Cảnh Sâm, cả người như giẫm trên đám mây bồng bềnh.

Từ khi tới thế giới này tới giờ, cậu chưa từng được vui vẻ như vậy.

Nếu thụ chính đã xuất hiện, còn san sẻ bớt phần công việc của cậu rồi, vậy thì cậu chỉ cần thi thoảng xuất hiện, soát cái mặt nữa thôi, đồng thời bù đắp chỗ thiếu hụt do vận khí không đủ cho các nam chính, đợi đến khi tuyến sự nghiệp của ba người đạt trên 90% là cậu có thể nghỉ hưu được rồi.

Nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng cậu, “Nam Bùi, đợi một chút.”

Nam Bùi quay đầu lại mới phát hiện người gọi mình là…… thụ chính Trần Vũ.

Trần Vũ đi tới trước mặt Nam Bùi, nuốt một ngụm nước miếng, chậm chạp mở miệng nói, “Nghe nói cậu thích Tống tổng à?”

Nam Bùi ngây người —-

Trong nguyên tác không hề có cảnh cậu với thụ chính giao đấu chính diện như thế này.

Cậu chỉ là một công cụ hình người thôi, đợi thụ chính xuất hiện, cậu cũng có thể cuốn gói được rồi.

Bây giờ……Trần Vũ lại chủ động nói chuyện với cậu ấy hả?

Nam Bùi ngập ngừng giây lát, quyết định bảo vệ cốt truyện, cắn cắn môi, nói, “Làm sao, anh định ra oai với tôi đấy à?” Giọng điệu mang theo ba phần phẫn uất, ba phần ghen tị, cùng bốn phần quật cường.

Hệ thống vỗ tay khen hay, “Ký chủ, màn diễn tức thời của cậu quả thật quá tuyệt.”

Đáy mắt Trần Vũ ánh lên nét đồng tình.

Tuy cậu ta và Nam Bùi chẳng có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng bây giờ Nam Bùi rõ ràng đã xem cậu ta như kẻ địch rồi.

“Không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi không có ác ý với cậu đâu.” Trần Vũ nhìn Nam Bùi, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết…… Tống tổng không thể nào thích cậu được.”

Nam Bùi lại lần nữa ngây người —- thụ chính đã bắt đầu bảo vệ tình cảm của mình rồi đấy hả?

Tốc độ này có phải hơi bất thường rồi không?!

Trần Vũ lại hiểu động thái ngây người kia của Nam Bùi thành thảng thốt, đau lòng.

Cậu ta nói tiếp, “Hơn nữa cậu cũng nhìn ra rồi đấy, Tống tổng rất hài lòng về tôi, tôi sẽ thay thế vị trí của cậu.”

Nam Bùi nghĩ bụng, được vậy thì còn gì bằng.

Nhưng cậu vẫn phải vờ vịt dụi mắt, để cho vành mắt hơi hơi đỏ lên, “Vậy à…… Tôi không ngờ anh ấy lại có hảo cảm với anh nhanh như vậy.”

Trần Vũ nhìn cậu, nói, “Tống tổng……”

“Đừng nói nữa.” Nam Bùi chỉ sợ cậu ta tiếp tục nói, mình sẽ bật cười thành tiếng mất, vì vậy ngắt lời, “Tôi biết rồi! Anh không cần phải khoe khoang với tôi nữa đâu! Những gì tôi bỏ ra vì anh Cảnh Sâm hơn xa anh đấy.”

Nói xong, Nam Bùi như là không khống chế được cảm xúc của mình, ngón tay hơi hơi run lên, quay người rời đi, bước chân vội vã.

Trần Vũ nhìn theo bóng Nam Bùi, đồng tình trong mắt càng sâu thêm mấy phần.

Theo cậu ta thấy, với cái kiểu hạ thấp tư thái đi simp người khác như Nam Bùi, đến cuối cùng chắc chắn chẳng đạt được gì đâu.

Có điều, trước mắt xem ra Nam Bùi không hề có ý định nhằm vào cậu ta.

Thế nên Trần Vũ cũng không định cảnh tỉnh Nam Bùi thêm nữa, dẫu sao Nam Bùi đưa tiền cho Tống Cảnh Sâm, đến cuối cùng được lợi vẫn là công ty thôi.

Đằng sau cánh cửa phòng làm việc…

Tống Cảnh Sâm nghe xong cuộc đối thoại của hai người, khóe môi không kiềm được cong lên.

Hắn biết là Nam Bùi vẫn để ý mà.

Lại kích động thêm vài lần nữa, Nam Bùi nhất định sẽ không nhịn được mà phải bày tỏ nỗi lòng thôi.

==============================================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK