Mục lục
Chàng rể phi thường Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Sở Phàm gật đầu đồng ý.
Mục tiêu ban đầu của anh là giết chết Phùng Thiên Lâm, giờ mục tiêu đã hoàn thành thì đâu còn lí do gì mà dây dưa với ông già này nữa.
Mặc dù lúc ở nhà họ Phương, anh đã rất khí thế, nhưng đó cũng chỉ là tự cổ vũ chính mình mà thôi, chẳng lẽ giờ anh thật sự phải giết chết ông già này à?
Nghĩ cái gì vậy trời, về nhà tắm rửa đánh một giấc còn hơn.
“Hừ, hai người đã giết Phùng Thiên Lâm, làm tôi thất hứa mà còn muốn bỏ chạy à? Mơ tưởng hơi nhiều rồi đấy?”
Hiện giờ, ông già rõ ràng đã nổi ý muốn giết người, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Phương Chiến Thiên thì ông ta lại sững sờ.
“Là ông?!”
Ông già biến sắc, hoảng hốt hét to.
Sở Phàm và Phương Chiến Thiên nhìn nhau, lập tức hiểu được ông già này đã nhìn nhầm Phương Chiến Thiên thành ông Phương tướng quân, xem ra, ông Phương đã để lại một ám ảnh không hề nhẹ trong lòng ông già này.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã phản ứng lại rồi cười lớn: “Không thể nào, chắc chắn là tôi nhìn nhầm thôi, Phương Chấn Quốc còn lớn tuổi hơn tôi cơ mà, giờ chắc còn đang nằm liệt giường cơ, sao có thể trẻ tuổi như cậu được?”
“Tôi còn nghe nói chân lão ta dính độc, trở thành một tên vô dụng phải đi xe lăn cơ mà. Chắc chắn là do lão ta hồi trẻ giết chóc quá nhiều, nên bây giờ gặp báo ứng đấy!”
“Ông im đi, ông nội tôi cả đời quang minh lỗi lạc, không phụ lòng trời đất, dân tộc, quốc gia, làm sao có thể bị báo ứng được?”, Phương Chiến Thiên nổi giận trừng mắt với ông già.
Sở Phàm âm thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên, ánh mắt của ông già kia lóe lên một sự quỷ quyệt, rồi lạnh lùng cười nói: “Cậu đúng là cháu của lão già đấy rồi, vậy nếu tôi giết chết cậu thì chắc lão ta sẽ tức mà chếtnhỉ?”
Phương Chiến Thiên biến sắc, lúc này cậu mới hiểu được mọi chuyện ban nãy chẳng qua chỉ là ông già cố ý nói để dụ cậu mà thôi.
Cũng do bản thân cậu quá kích động, nhất thời tiết lộ thông tin quan trọng ra ngoài.
“Nhưng vì giờ tôi lớn tuổi hơn cậu nên tôi sẽ không ra tay quá ác độc đâu. Thế này nhé, tôi đánh ba chiêu thôi, nếu hai ngườiđỡ được thì tôi sẽ thả hai người ra, còn không thì tự sát đi, tôi đỡ phải mang tiếng cậy lớn bắt nạt bé, được chứ?”
“Mẹ nó chứ, ông…”
Sở Phàm vừa nghe vậy thì nhảy dựng lên định mắng, nhưng nghĩ lại dù sao anh cũng là một đóa hoa tươi thắm lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm chỉnh của đất nước, nên chỉ đành nuốt những lời thô tục đó vào trong bụng.
Nhưng không thể phủ nhận, ông già này đúng là quá thể mặt dày.
Đây rõ ràng là làm chuyện xấu nhưng vẫn muốn lấy tiếng thơm mà. Ông già này trình độ ra sao? Hai thằng nhóc bọn họ cấp bậc thế nào? Bảo bọn họ chống đỡ ba chiêu? Ông ta tưởng Sở Phàm và Phương Chiến Thiên là nhân vật chính trong tiểu thuyết, có sức mạnh đảo ngược tình thế chắc?
Nhưng hiện giờ họ đã không còn quyền từ chối nữa rồi, dù sao đánh cũng không đánh được, chạy cũng không chạy nổi, vậy thì phải làm theo quy tắc của người ta thôi.
“Sở Phàm, lát nữa em sẽ đỡ chiêu đầu tiên, chắc ông ta không giết chết em trong một chiêu được đâu, sau đó anh đỡ chiêu thứ hai, rồi chiêu cuối chúng ta cùng đỡ, được không?”, Phương Chiến Thiên dựa vào Sở Phàm, nói nhỏ.
“Tôi thấy chẳng ra làm sao”, Sở Phàm nhếch mép, nói: “Tôi nghĩ cậu có thể tự tin xóa bỏ ba chữ ‘chắc không được’ đó đi đấy”.
“Ý anh là sao?”, Phương Chiến Thiên vẫn chưa hiểu, ngơ ngác gãi đầu.
Sở Phàm lắc đầu, không buồn giải thích.
Cái gì gọi là “chắc ông ta không giết chết cậu trong một chiêu được” chứ, ông già này vốn không có ý định thả hai bọn họ đi, vì trong hai người họ thì Sở Phàm là người đã khiến ông ta mất mặt, Phương Chiến Thiên thì là đời sau của kẻ địch, ông ta để cho bọn họ sống mới lạ đấy.
Cho nên “ba chiêu” sắp tới kia chắc chắn sẽ là những chiêu hội tụ tinh hoa của những gì ông già đó đã học. Một mình Phương Chiến Thiên sẽ ngăn được chắc? Không thể nào!
“Này, hai người thì thầm với nhau mãi, đã chốt được ai đỡ chiêu đầu chưa?”
Lúc này, ông già tiến lên trước một bước, u ám nói.
Sở Phàm thở sâu, nhẹ nhàng vỗ vai Phương Chiến Thiên, nghiêm túc nói: “Chiến Thiên, để tôi lên cho! Cậu là cháu trai ruột của ông Phương Chấn Quốc, là đích tôn duy nhất của nhà họ Phương. Nếu cậu gặp chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tướng quân Phương đấy!”.
“Khi ấy, những binh lính mà ông ấy từng chỉ huy, nào là tư lệnh viên quân khu Đông Hải, tham mưu trưởng quân khu Nam Hải, tổng chỉ huy biên giới Tây Nam, tổng tham mưu trưởng khu vực phòng ngựa phía Bắc, sĩ quan đại đội đặc chủng Sói chiến, đội trưởng đại đội đặc chủng Khung Thương, sĩ quan tiểu đội đột kích Tuyết Sơn Báo, chắc chắn sẽ tức giận lắm”.
“Nhỡ bọn họ giận lên, đem quân đến vây quanh Hoa Hạ đòi công bằng thì chắc sẽ có chiến tranh xảy ra mất. Kẻ đã làm cậu bị thương chắc chắn sẽ bị nghiền xương cốt thành tro bụi, xẻ thịt lột da, sẽ rất đáng sợ, rất bạo lực, nên cậu phải suy nghĩ lại đi!”
Nghe vậy, Phương Chiến Thiên nhíu mày.
Hồi còn trẻ, ông nội cậu đã chỉ huy rất nhiều binh sĩ, bọn họ cũng có những thành tựu rất đáng nể.
Nhưng cũng vì đã dẫn dắt rất nhiều, nên chính ông cũng không nhớ nổi mình đã từng chỉ huy những ai, vậy sao Sở Phàm lại biết rõ thế nhỉ, những cãi tên đó hoàn toàn mới mẻ với cậu, anh ấy lấy thông tin ở đâu ra vậy nhỉ?
Khi cậu định hỏi cho rõ thì phía sau hai người đã truyền đến một tiếng ho của ông già.
Hai người quay ra nhìn, mới phát hiện sắc mặt ông già đột nhiên trắng bệch, trán ông ta lún phún mồ hôi, như đã trải qua một chuyện gì rất đáng sợ vậy.
Lại sao đây, bọn họ đã làm gì đâu chứ?
Lúc này, ông già nhìn lên, ánh mắt hơi né tránh và nói: “Tôi thấy người bạn này nói đúng đó, ân oán của tôi và Phương Chấn Quốc thì nên do tôi và ông ấy tự xử lí với nhau, không nên liên lụy đến đời sau làm gì, nên tôi quyết định, chỉ cần cậu thanh niên này đỡ được ba chiêu của tôi, thì tôi sẽ thả hai người đi”.
“Nếu cậu ta không chịu được thì một mình cậu ta tự sát thôi, sau đó cậu đem thi thể của cậu ta về là xong”.
Nghe vậy, Sở Phàm suýt chút nữa thì cười bò ra tại chỗ, không ngờ ông già này lại sợ chết vậy, thật ra những người mà anh vừa kể ra kia anh chẳng biết ai cả, anh chỉ bịa ra vậy thôi.
“Mình đúng là có đánh cược, nhưng không nghĩ lại thắng dễ dàng như vậy”.
Sở Phàm đắc ý nghĩ, anh cứ tưởng rằng đây là một vị khách siêu cấp của nhà họ Phùng, một kẻ say mê võ công và không bao giờ biết sợ gì hết.
Xem ra là ông ta rất sợ chết mới đúng.
Cho nên khi Sở Phàm liệt kê những “học trò” đáng sợ của tướng quân Phương kia ra đã khiến ông già sợ chết khiếp, đâu còn dám làm khó Phương Chiến Thiên nữa chứ, vì sợ sẽ bị những người đó đến trả thù.
Nếu ông già này đã có điểm yếu rồi thì bọn họ cũng không cần phải sợ nữa.
Chỉ thấy Sở Phàm tiến lên trước một bước, vẻ mặt thoải mái nói: “Vậy cứ thế đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, ông ra tay đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK