Không cần quay đầu lại Sở Phàm cũng biết người đi tới là ai.
Vốn anh không muốn có khúc mắc gì quá sâu sắc với Tôn Thừa, vì thế sau khi đấu giá được bông hoa này liền quay về thành phố Vân Hải luôn, không ngờ Tôn Thừa lại đuổi theo tới đây.
Đằng sau, Tôn Thừa dựa người vào tường tại cửa ra, gương mặt anh ta chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lập loè từ điếu thuốc lá đang cháy dở.
“Vừa nãy trong phiên đấu giá cậu Sở vô cùng khí thế, thực sự là quá phong độ, khiến tôi phải tới chào hỏi cậu, nếu cứ để cậu đi như thế, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười Tôn Thừa tôi không biết làm người, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết sao?”
Tôn Thừa nói xong một đám vệ sĩ cầm dao gậy đi ra từ bốn phía của viên trang, bao vây Giang Mậu và Sở Phàm.
“Anh muốn thế nào?”
Sở Phàm quay người lại, nhìn Tôn Thừa nói.
Tôn Thừa đi ra khỏi bóng tối, búng điếu thuốc trong tay, nói: “Nộp Hoa Mạn Đà La ra đây, xong thì quỳ dập đầu với tao ba cái, nói to ‘Ông Tôn, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa’ thì tao sẽ suy nghĩ tha cho mày rời khỏi đây”.
“Anh chắc chứ?”
Sở Phàm nhếch mép cười khẩy nói.
Tôn Thừa vẫn ngông nghênh nói: “Tên họ Sở kia, tao biết mày không đơn giản, không ai có thể một lúc bỏ ra năm trăm triệu tệ cả, nhưng mày phải biết rằng, đây là thành phố Đông Hoa, tao là người nhà họ Tôn tại thành phố Đông Hoa này, vì thế cho dù mày có là cái gì đi chăng nữa thì đến địa bàn của tao mày cũng phải ngoan ngoãn phục tùng tao!”
“Một thằng từ nơi khác đến như mày mà dám diễu võ dương oai ở địa bàn của tao, mày chưa tỉnh ngủ đúng không?!”
Tôn Thừa vừa nói vừa đi tới trước mặt Sở Phàm, anh ta đưa tay ra định túm tóc Sở Phàm.
Sở Phàm tóm lấy ngược cổ tay Tôn Thừa, vặn nhẹ một cái, tiếng xương gãy “răng rắc” khiến người ta bủn rủn chân nay, chỉ thấy cả cánh tay của Tôn Thừa nghẹo hẳn, giống hệt cái bánh quẩy.
“Á!!”
Tôn Thừa tru tréo thét lên, anh ta không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này.
Thằng khốn họ Sở này rốt cuộc dựa vào đâu mà dám ra tay với anh ta, đám người vây quanh đều là người của anh ta, lúc này đáng ra Sở Phàm phải nên ngoan ngoãn bị anh ta dạy dỗ mới đúng.
“Tôn Thừa, vốn dĩ tôi đã không muốn gây gổ gì với anh, nhưng anh không chịu bỏ qua cho tôi, tôi chỉ có thể tiếp chiến thôi”.
Sở Phàm vô cùng thản nhiên, cứ như chuyện vặn gãy tay Tôn Thừa chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc tới.
Đám côn đồ bấy giờ mới hoàn hồn lại, tất cả đều chỉ vào Sở Phàm, chửi rủa: “Thằng khốn kia, mày bỏ cậu Tôn của bọn tao ra!”
“Mẹ kiếp mày thích chết à, dám làm cậu Tôn bị thương ngay tại thành phố Đông Hoa, mày có muốn sống để ra khỏi thành phố Đông Hoa này nữa không?”
“Anh em đâu, lên, đánh gãy chân tay nó ra!”
Chỉ chốc lát, một loạt tiếng chửi bới vang lên, đám côn đồ tay lăm lăm cầm vũ khí, như muốn đánh nhau đến nơi.
Nhưng Sở Phàm biết rõ, đám người này chỉ giả vờ thế thôi, chỉ cần Tôn Thừa vẫn nằm trong tay anh, bọn chúng sẽ không dám làm liều.
Sở Phàm mặc kệ đám côn đồ, anh nhẹ siết tay khiến Tôn Thừa đau đớn khủng khiếp, ngã quỳ ngay xuống trước mặt anh, sau đó anh giẫm lên đầu Tôn Thừa, dí thẳng mặt anh ta xuống đất.
Nhưng Sở Phàm không hề dừng lại mà tiếp tục dí mạnh chân, dường như muốn đạp nát bét đầu Tôn Thừa luôn.
Nghe thấy tiếng kêu gào ngày càng thảm thiết của Tôn Thừa, đám côn đồ kia ngơ ngác, muốn đi cứu người nhưng lại sợ không cứu được, rồi khiến cậu chủ bị thương nặng thêm, cứ tiếp tục như vậy, thì thứ chờ đợi bọn chúng sẽ là hình phạt khủng khiếp nhất từ Tôn Thừa.
Lúc này Giang Mậu lén liếc mắt nhìn Sở Phàm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ Sở Phàm chỉ vì chút mâu thuẫn này mà sẽ giết chết Tôn Thừa luôn ư?
Phải biết rằng, từ trước tới nay Sở Phàm không phải là người tàn nhẫn, với tính cách của cậu ấy, những mâu thuẫn thế này thì chỉ cần dạy bảo cho đối phương một bài học rồi thôi, nhưng vì sao lần này…
Đúng lúc Giang Mậu đang ngờ vực không hiểu thì một giọng nói khàn khàn vang lên từ góc viên trang.
“Cậu thanh niên xin hãy dừng tay, thằng nhóc này là đứa cháu trai mà ông Tôn yêu quý nhất, nếu cậu đạp nó chết thật thì ông Tôn sẽ phát điên lên đó”.
Nghe vậy, đám người quay đầu lại thì thấy một ông già tóc hoa râm, từ góc viên trang chầm chậm đi tới.
Người đi sát bên cạnh ông chính là chủ của viên trang này.
Sở Phàm nhìn ông một cái rồi nhấc chân khỏi đầu Tôn Thừa, Tôn Thừa lập tức lật người lại, thở hổn hển.
Chưa bao giờ anh ta cảm thấy cảm giác mặc kệ mọi thứ hình tượng lại tốt đẹp đến vậy.
“Cuối cùng mấy người cũng xuất hiện”.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
“Ồ, thì ra cậu đã sớm phát hiện ra bọn tôi rồi ư?”, ông già hơi kinh ngạc nhìn Sở Phàm nói.
“Khi ở trong phiên đấu giá, cháu đã cảm giác được khí thế của ông, nhưng cứ tưởng ông chỉ là một khách mời của buổi đấu giá nên cũng không nghĩ nhiều”, Sở Phàm thẳng thắn nói: “Nhưng sau đó, cháu nhận ra chủ nhân của viên trang này luôn ngồi bên cạnh ông với vẻ cung kính, nên cháu đoán có lẽ ông chính là người trong số những dòng họ bí mật cung cấp vật phẩm đấu giá lần này”.
“Đúng vậy, cậu bạn đúng là nhanh nhạy thật đấy”, ông già tóc bạc gật đầu, vô cùng đề cao Sở Phàm.
Còn Tôn Thừa – cậu chủ nhà họ Tôn lúc này đang nằm dưới đất thì cũng chẳng được ông ngó ngàng gì tới nơi.
Lúc này cuối cùng Tôn Thừa cũng hoàn hồn lại.
Anh ta loạng choạng đứng lên, gương mặt méo mó, nghiến răng trợn mắt gào lên với Sở Phàm: “Thằng chó, mày chết chắc con ạ, dám đánh tao bị thương, tao sẽ cho mày chết ở thành phố Đông Hoa này!”
Nói rồi anh ta lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó.
Kết quả Sở Phàm chưa kịp ra tay thì ông già kia đã phất tay áo, một luồng ánh sáng xượt qua.
“Bụp” một tiếng.
Điện thoại bên tai Tôn Thừa nổ tung, tai anh ta bị các mảnh vỡ điện thoại găm vào, máu tuôn xối xả.
“Á!”
Lại một tiếng tru tréo vang lên, Tôn Thừa ôm lấy tai, trợn mắt nhìn ông già rồi chửi: “Ông già chết tiệt này là ai mà dám ra tay với tôi, tôi nói cho các người biết, hôm nay các người chết chắc rồi!”
“Cậu Tôn, đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa”.
Ông già tóc bạc đanh mặt lại, lạnh lùng nói.
“Vừa nãy nếu như tôi không xuất hiện thì cậu đã chết dưới chân anh bạn đây rồi, bây giờ cậu còn dám khiêu khích người khác, đúng là chán sống!”
“Cậu phải biết rằng, chỉ mấy giây cậu gọi điện thoại, anh bạn này đã có hàng trăm cách khiến cậu chết không có chỗ chôn rồi, vừa nãy tôi chỉ cứu cậu thôi, đừng có cắn loạn, lấy oán báo ơn!”
“Ông nói cái gì?”
Tôn Thừa như nghe được chuyện hài, anh ta phá lên cười: “Vừa nãy chẳng qua là tôi không để ý mới bị thằng khốn này có cơ hội ra tay, nếu tôi mà nghiêm túc thì hắn là đối thủ của tôi à?”