Kiểu đoán mò này quá sức vô lí, dù có là bịa cũng không ai dám bịa chuyện như vậy.
Dù sao cũng đang giữa ban ngày ban mặt, mà chiếc xe này tuy có che giấu nhưng ít nhất vẫn đang đỗ ở đầu đường.
Ở nơi này mà lại chơi trò đó á? Khéo sẽ bị cả nước cười vào mặt cho mất.
Tên mập cũng ngẩn ra, hắn ta không ngờ rằng trên xe lại có một người phụ nữ khác, nhất thời lắp bắp không nói được gì.
Thấy hiểu lầm đã được giải quyết, Sở Phàm giơ tay về phía tên mập: “Đứng dậy đi, xin lỗi nhé, tôi ra tay hơi nặng”.
Tên mập ban đầu còn không dám đụng vào Sở Phàm, nhưng thấy Sở Phàm đúng là không cố ý, mới run rẩy chìa tay ra, thì thấy Sở Phàm nắm lấy tay mình rồi khẽ xoay nhẹ bằng một tốc độ rất nhanh.
Lại một tiếng răng rắc vang lên.
Tên mập chưa kịp nói gì thì Sở Phàm đã lên tiếng: “Được rồi đấy, tay anh đã về như cũ rồi!”
Tên mập thử xoay mấy vòng, thấy đúng là đã không sao thật, mới không tình nguyện mà đứng lên rồi nói: “Về như cũ thì sao, bị thương kiểu này phải mất mười ngày nửa tháng mới khỏi được, dù sao anh cũng phải đền tiền thuốc cho tôi chứ?”
“Anh cần bao nhiêu?”
Sở Phàm lắc đầu, bất lực hỏi.
“Hai nghìn, tôi cũng không muốn tính toán nhiều”, tên mập suy tính một chút rồi thăm dò.
Nghe là chỉ cần có hai nghìn, Sở Phàm không khỏi ngẩn ra.
Đã bao lâu rồi anh chưa nghe đến đơn vị “nghìn” nhỉ?
Nghĩ vậy, Sở Phàm chuyển luôn cho tên mập hai mươi nghìn rồi nói: “Hai nghìn là tiền thuốc thang, mười tám nghìn kia là tiền mua đồ ăn, sách vở cho bọn trẻ, coi như là quà gặp mặt của người trong xe đi, cô ấy và vợ anh là chị em tốt của nhau”.
“Hai… Hai mươi nghìn?”
Tên mập không nghe rõ Sở Phàm nói gì, mà chỉ trợn trừng hai mắt, khó tin nói.
Sở Phàm mặc kệ hắn ta, rồi đi đến chỗ Châu Lê Phương nói: “Lê Phương, chuyện của Tiểu Khê vẫn phải nhờ cô giúp, giờ chúng tôi đi trước, nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc cho chúng tôi nhé”.
“Ừ, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ xử lý thật thỏa đáng”.
Châu Lê Phương mỉm cười với Sở Phàm, một nụ cười khiến người ta không hiểu rõ ý tứ.
Nhưng Sở Phàm cũng không nghĩ nhiều, liền trở về xe rồi chuẩn bị rời đi.
Người hóng chuyện ngày càng nhiều, nhỡ có ai là fan của Thẩm Lăng Khê nhận ra thì rắc rối lắm.
Trở về công ty, Thẩm Lăng Khê cuối cùng đã có thể yên tâm nghỉ ngơi, Sở Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có vài người đứng ra thanh minh sẽ giúp chuyện của Thẩm Lăng Khê trở nên lắng xuống, sau đó để Thẩm Lăng Khê biểu diễn vài buổi diễn vì cộng đồng thì những ảnh hưởng tiêu cực này sẽ biến mất.
Nhưng mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ đơn giản như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm đã nhận được cuộc gọi của Lục Bình.
“Cậu chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!!”
Lục Bình ở đầu dây bên kia vội vã nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Sở Phàm ngơ ngác, chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?
“Cậu chủ, cậu xem top 1 tìm kiếm trên mạng xã hội đi, tôi thật sự không hiểu vì sao sự tình lại biến thành thế này nữa!”, Lục Bình suýt nữa thì khóc.
Lúc này Kiều Tuyết đi từ phòng bếp ra, Sở Phàm mượn điện thoại của cô ấy rồi mở top 1 tìm kiếm trên mạng xã hội ra.
Vừa nhìn vào, sắc mặt anh liền trầm hẳn xuống.
Không sai, top 1 tìm kiếm là bài đăng của Châu Lê Phương.
Người “thanh minh” này đăng bài với thân phận là bạn cùng bàn kiêm bạn thân của Thẩm Lăng Khê, nên đã nhanh chóng leo lên top 1 tìm kiếm.
Nhưng đáng tiếc là nội dung bài đăng không phải giải oan cho Thẩm Lăng Khê mà là đồng ý với lời nói của bạn trai cũ của Thẩm Lăng Khê, bày tỏ rằng Thẩm Lăng Khê là loại người vì tiền mà có thể từ bỏ bạn trai, phản bội bạn bè.
Thậm chí còn nói rằng Thẩm Lăng Khê đã không còn trinh trắng từ lâu, có lẽ đã ngủ cùng các đạo diễn hay người có tiếng trong giới giải trí rất nhiều lần rồi.
Các loại từ ngữ cực đoan khiến Sở Phàm không thể tin rằng đây là lời nói của người phụ nữ mà hôm qua còn kích động đến phát khóc vì gặp được Thẩm Lăng Khê.
Cuối cùng, bài đăng còn kèm mấy tấm ảnh.
Sở Phàm bấm xem, thấy đó là ảnh anh chuyển tiền cho chồng của Châu Lê Phương.
Bên dưới còn có vài lời giải thích, nói rằng đây là ông chủ của Thẩm Lăng Khê, vì muốn cô ta đứng ra làm chứng nên đã đưa “phí bịt miệng” cho chồng mình, cuối cùng cô ta không chịu được khi nội tâm giày xé, nên lựa chọn nói hết mọi chuyện, mà số “phí bịt miệng” kia, cô ta sẽ trả lại hết cho Sở Phàm, không thiếu một xu.
Nhất thời, trên mạng toàn là những lời lẽ công kích Thẩm Lăng Khê.
Còn Châu Lê Phương đã trở thành người dám “lên tiếng vì chính nghĩa” trên mạng xã hội, được mọi người xưng tụng là “chị gái can đảm”.
Dưới bài đăng đó chỉ toàn những bình luận như sau.
“Bảo vệ chị gái can đảm của chúng ta!”
“Chân tướng vạn tuế!”
“Chị gái can đảm là tuyệt nhất, quá đỉnh!”
Đọc xong những thứ này, Sở Phàm chỉ thấy đau đầu, cuối cùng anh cũng đã hiểu được ánh mắt sâu xa của Châu Lê Phương lúc anh rời đi là gì.
Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối đều không định giúp đỡ Thẩm Lăng Khê.
Thêm dầu vào lửa mới là mục đích thực sự của cô ta!
Còn vì tại sao cô ta lại làm vậy…
Sở Phàm đột nhiên nhớ đến một chuyện mà anh đã vô tình quên mất.
Vốn dĩ anh đưa Thẩm Lăng Khê đi gặp Châu Lê Phương là vì sợ rằng giữa đường sẽ gặp con cháu nhà họ Sở, Thẩm Lăng Khê và Lục Bình sẽ không chống chọi lại được.
Nhưng khi anh làm xong chuyện này thì cũng chẳng gặp ai của nhà họ Sở cả.
Nhưng hiện giờ, anh nghĩ rằng, có khi những người đó đã sớm thông đồng với Châu Lê Phương rồi, chỉ chờ Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê rơi vào bẫy thôi!
Nếu không, ai mà sẽ vô vị đến mức đi chụp lại ảnh Sở Phàm chuyển tiền cho Châu Lê Phương để đăng lên chứ?
“Xem ra người họ Sở lần này đối phó với mình cũng có bản lĩnh đấy, tính trước được đường đi nước bước, khiến mình trở tay không kịp!”, Sở Phàm nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chuyện đã đến nước này đã là kết cục xấu nhất rồi.
Trên mạng tuy vẫn có người nghi ngờ tính đúng đắn của bài đăng của Châu Lê Phương, kiên trì ủng hộ Thẩm Lăng Khê, nhưng ở cái nơi toàn là sự phản đối như vậy thì rõ ràng họ chỉ nằm ở thế yếu.
Mà dưới sự kích động của những người mang mục đích xấu, càng ngày càng nhiều câu nói kiểu như “Thẩm Lăng Khê cút ra khỏi giới giải trí” xuất hiện, khiến cho công ty giải trí Hành Tinh cũng bị liên lụy, cổ phần công ty liên tiếp sụt giảm, đến bên bờ sụp đổ.
Nhất thời, Thẩm Lăng Khê từng được coi là nữ thần trong mộng của tất cả mọi người đã trở thành một sự tồn tại như con chuột chũi, đi đâu cũng bị người đánh đuổi.
Khi Sở Phàm chạy đến công ty Hành Tinh thì bên dưới đã bị phóng viên vây kín.
Để tránh hiềm nghi, Sở Phàm đã đến một góc không người, trèo lên tầng hai của công ty rồi đi thẳng đến trước cửa phòng của Thẩm Lăng Khê.
Anh gõ nhẹ cửa, giọng nói mệt mỏi của Thẩm Lăng Khê truyền ra: “Vào đi, cửa không khóa”.
Sở Phàm đẩy cửa đi vào, người phụ nữ đang ngồi ở góc giường, thấy Sở Phàm đi vào thì hai mắt ảm đạm sáng lên một chút, rồi lại trở về tĩnh lặng như trước.