Châu Lê Phương sững sờ rồi mới nghĩ ra hóa ra chồng mình có tham gia vào toàn bộ câu chuyện.
Nếu chồng cô ta đột ngột trở mặt hoặc là đi tố giác chuyện này cho truyền thông thì không những Thẩm Lăng Khê bị ngập trong oan uổng mà e rằng đến ngay cả số tiền trên bàn cũng sẽ bị người kia lấy lại mất!
Chẳng phải đến khi đó cô ta sẽ lại phải quay trở về cuộc sống cái gì cũng không có như trước đây sao?
Châu Lê Phương tái mặt khi nghĩ tới điều đó, cô ta đang định thuyết phục Trình Hạo để hắn ta không nói ra mọi chuyện thì bỗng nhiên một giọng nói khá trầm từ phòng ngủ của họ truyền ra: “Phương Phương, tôi đã nói rồi, thằng cha này là một gánh nặng, giữ lại hắn có tác dụng gì chứ, chi bằng xử lý hắn, như vậy, ngoài cô và chúng ta ra thì sẽ không ai biết chuyện này nữa!”
“Ai vậy?”
Trình Hạo kinh hãi, cuống cuồng nhìn về phía phòng ngủ.
Thì thấy một người đàn ông đẹp trai giống y Từ Khôn Tài đi ra từ phòng ngủ của hắn ta và Châu Lê Phương.
Khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy sừng mọc đầy đầu, tức giận chạy vào trong bếp cầm con dao thái rau ra, gầm lên rồi lao về phía Từ Khôn Tài.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ầm nặng nề vang lên.
Trình Hạo đi nhanh mà trở về càng nhanh hơn.
Cơ thể béo núc nặng cả tạ của Trình Hạo bị Từ Khôn Tài đạp bay ngược lại, đập mạnh vào cửa bếp, ngã xuống đống rác khiến hắn ta suýt xoa.
“Nhưng mà…”
Châu Lê Phương không hề ngạc nhiên khi người này xuất hiện, cô ta chỉ cảm thấy hơi day dứt: “Nếu anh ta chết thì thằng cả và thằng út mất bố, bọn nó sẽ bị người khác coi thường!’
“Không đâu”.
Từ Khôn Tài khẽ ôm eo Châu Lê Phương, áp sát vào cô ta và nói: “Tên mập này mà chết thì tôi sẽ làm bố của bọn trẻ, thế nào, một người đàn ông đẹp trai như tôi làm bố của chúng không phải là càng vinh dự hơn sao?”
Từ Khôn Tài nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vàng vọt của Châu Lê Phương, dường như cậu ta không thấy chán.
Thực ra như vậy cũng là bình thường, Châu Lê Phương và Thẩm Lăng Khê cùng được xem là hoa khôi đồng cấp thì chắc chắn là phải đẹp rồi, chỉ có điều cuộc sống vất vả nhiều năm nên cô ta không tự chăm sóc tốt cho bản thân được.
Nếu dưỡng da thêm một chút, rồi trang điểm thì chắc chắn cô ta sẽ lại trở thành đại mỹ nhân.
“Cậu nói cũng có lý”.
Châu Lê Phương hơi đỏ mặt, cúi đầu nhìn đi nơi khác.
Trình Hạo nằm trong đống rác nghe thấy vậy thì tức tới mức muốn tắt thở.
Hắn ta chật vật đứng dậy, chửi mắng Châu Lê Phương: “Con đàn bà đê tiện này, ông biết ngay mày chẳng phải loại tốt đẹp gì, đồ hồ ly tinh, ông còn sống sờ sờ mà mày đi tằng tịu với thằng đàn ông khác ngay trước mặt ông, vậy nếu ông mà chết thì khéo mày còn biểu diễn cảnh âu yếm ngay trước linh đường của ông chắc? Tao đúng là đen đủi tám đời mới cưới ngôi sao chổi như mày làm vợ!”
“Mày đợi đấy, tao sẽ nói chuyện này ra ngoài, cùng lắm thì đi cả chì lẫn chài!”
Trình Hạo điên tiết gầm lên, sau đó lấy điện thoại ra, định post ngọn ngành sự việc lên cho đám bạn.
Mặc dù mạng xã hội cũng chẳng đáng tin đến thế nhưng e là với sự phát triển của internet như bây giờ thì có lẽ chỉ cần sau một giây post là bài viết này sẽ được share thông tin đi khắp nơi, thậm chí cả trên Baidu luôn.
Tới lúc đó tự khắc có một đội quân hóng hớt sẽ điều tra sự mờ ám bên trong.
“Hỏng rồi, anh ta muốn hại chúng ta!”
Khuôn mặt Châu Lê Phương lập tức trắng bệch khi nghe thấy vậy.
Từ Khôn Tài tỏ vẻ nham hiểm, cậu ta chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, cổ tay vung lên, con dao phóng tới với tốc độ cực nhanh, tiếng dao xé gió ớn lạnh vang lên.
“Xong rồi, rắc rối đã được giải quyết”.
Từ Khôn Tài nhếch miệng cười, tỏ vẻ đắc ý.
Một khi cậu ta đã phi dao thì không ai có thể sống sót, đây là sự tự tin của một người học võ như cậu.
Một giây sau, một chiếc đũa tre từ cửa sổ nhà bếp phóng tới.
Một tiếng “cốp” vang lên.
Chiếc đũa bắn con dao gọt hoa quả ra, lực va chạm quá mạnh khiến hai món đồ tưởng chừng như bình thường đều ghim sâu hai bên vai vào bức tường phía sau Trình Hạo.
Trình Hạo cầm điện thoại, mắt trợn tròn, chỉ cảm thấy phía dưới ươn ướt, hắn ta sợ tới mức đái cả ra quần.
Ôi trời, đây là bức tường được xây bằng gạch đá bê tông đấy, con dao gọt hoa qua đâm được thì nghe còn hợp lý vì dù sao thì nó cũng là sắt.
Nhưng đến ngay cả đũa tre cũng ghim vào được thì đây rốt cuộc là ông thần nào vậy?
“Ai vậy?”
Từ Khôn Tài cũng nhìn thấy cảnh tưởng đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Đương nhiên là đám hóng hớt thích xem trò náo nhiệt rồi!”
Một bóng hình chậm rãi bước ra từ sau lưng Trình Hạo, đó chính là Sở Phàm, người vừa vội vàng tới từ công ty giải trí Hành Tinh.
Lúc này, tay anh cầm một miếng dưa hấu lấy từ trong tủ lạnh ra, không chỉ ăn đầy một miệng dưa mà còn để hai hạt dưa dính ngay mép, nhìn rất giống hình tượng của đám hóng hớt ngồi cắn hạt dưa.
“Cậu là…Người đã tới lúc sáng?”
Trình Hạo nhìn Sở Phàm, nhận ra ngay thân phận của anh nên kích động nói.
“Anh mập đừng sợ, có tôi ở đây thì tối nay không ai có thể giết anh diệt khẩu được đâu”.
Sở Phàm quỳ gối, cười hi hi rồi vỗ vai Trình Hạo, sau đó nói: “Anh chỉ cần lo việc post bài, viết càng chua xót, càng bực tức càng tốt, viết xong nhớ copy rồ
Nghe thấy vậy Trình Hạo lập tức nhớ tới biểu cảm ôm ấp, e thẹn của Châu Lê Phương với cái thằng mặt búng ra sữa kia và cả quyết tâm đồng ý diệt khẩu của cô ta!
Người phụ nữ thật sự muốn hắn ta chết!
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Trình Hạo cháy ngùn ngụt, không cần Sở Phàm phải dặn dò thì Trình Hạo đã bắt đầu biên tập nội dung cho bài post rồi.
Từ Khôn Tài trợn mắt, lao tới định cướp điện thoại.
Sở Phàm liếc nhìn cậu ta, tỏ ra khó chịu: “Này, quấy rầy người khác dùng điện thoại là thất đức đấy, cút về chỗ đi”.
Vừa dứt lời, Sở Phàm nhanh như chớp tung chân đạp tới.
Từ Khôn Tài chưa kịp phản ứng thì đã bị đạp mạnh vào bụng, cả người bật ngược ra sau, ngã xuống khiến kính bàn vỡ vụn.
Châu Lê Phương hét lên, vội vàng lùi lại định chạy vào trong phòng.
Sở Phàm vứt vỏ dưa mới ăn xuống, rơi đúng chỗ Châu Lê Phương đang chạy qua.
Người phụ nữ không để ý nên giẫm phải, trượt chân ngã sấp mặt.
Tiếng động gây ra lớn như vậy nhưng không hề đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong phòng.
Bởi vì Từ Khôn Tài đã sớm lên kế hoạch giết chết Trình Hạo vào tối nay, sợ hai đứa trẻ thức giấc sẽ ảnh hưởng tới quyết định của Châu Lê Phương nên đã cho bọn nhỏ uống thuốc, thuốc không có tác dụng phụ nhưng có thể khiến chúng ngủ say tới sáng ngày hôm sau.
“Anh…Anh rốt cuộc là ai?”
Từ Khôn Tài chật vật bò dậy, kinh hãi nhìn Sở Phàm.
“Hừ, muốn đối phó với tôi mà đến việc tôi là ai cũng không biết, làm chân sai vặt mà không làm tròn trách nhiệm vậy à!”, Sở Phàm cười lạnh.
Từ Khôn Tài sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
“Anh là Sở Phàm?”
“Với thân phận của cậu không phải nên gọi tôi là cậu hai sao?”, Sở Phàm nhìn Từ Khôn Tài, giọng điệu trêu chọc.