Nếu phụ nữ mà lấy một người đàn ông có tiền, mặc dù sẽ bị người khác gièm pha, nhưng cũng chỉ vì ghen tỵ mà thôi, không đến nỗi đáng khinh.
Nhưng nếu một người đàn ông sức dài vai rộng mà lại đi ăn bám phụ nữ giàu có thì chắc chắn sẽ bị người đời thóa mạ.
Tiểu Triệu là người nông thôn, nhưng lại ham chơi lười làm. Cậu ta ra ngoài bám váy phụ nữ có tiền, nhưng lại nói khoác với người nhà là mình làm công việc rất có thể diện, tiền kiếm nhiều như nước, đi xe sang hàng triệu tệ.
Cho nên người trong thôn đều rất tự hào về cậu ta, hàng xóm lúc nào gặp cũng khen không dứt miệng, khiến cậu ta không còn nhìn rõ bản thân nữa, mà thực sự cho rằng đồng tiền mình có là do chính mình làm ra.
Giờ đây lại bị Sở Phàm nói trúng tim đen, tức là những gì cậu ta ngụy tạo cho mình suốt bao lâu nay sắp bị phá vỡ, nên cậu ta vô cùng phẫn nộ.
“Mày thử nói lại cho tao xem nào!!”
Mắt Tiểu Triệu đỏ ngầu, tức giận nói.
Sở Phàm nhếch miệng, cười lạnh lùng: “Có nói mười nghìn lần thì cũng vậy thôi, nếu mày thật sự có bản lĩnh thì trả tiền sửa con Volkswagen kia cho tao đi”.
“Câm mồm, cái loại đê hèn nhà mày!”
Tiểu Triệu phẫn nộ gào lên, vung nắm đấm về phía Sở Phàm.
Ánh mắt khinh bỉ đó của Sở Phàm khiến chosự nhục nhã của cậu ta bị lộ ra, khiến cậu ta tức giận vô cùng, không khống chế nổi bản thân.
Nhưng với chút khả năng kém cỏi đó thì làm sao mà uy hiếp nổi Sở Phàm, anh tùy ý đá một cái là Tiểu Triệu cũng bay ra ngoài, ngã nhào ra, đè hẳn lên mui xe của BMW 7 Series, khiến cho mui xe in hằn cả bóng người cậu ta.
“Mày, mày dám làm hỏng xe mới của chị Tề!”
Tiểu Triệu giật nảy mình, sự hãi đứng dậy, chỉ tay vào Sở Phàm.
Sở Phàm chau mày, không muốn phí lời với cậu ta, anh quay về khởi động xe, rời khỏi chỗ đó, đi tìm một vị trí đỗ xe mới.
Tiểu Triệu vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy nỗi sỉ nhục.
Từng hành động của Sở Phàm đều thể hiện ra sự miệt thị và khinh bỉ, khiến cho cậu ta rất tức giận. Dựa hơi đàn bà thì sao? Cũng phải dựa vào năng lực cơ mà? Nhiều người muốn vậy còn không được kìa. Trên đời này, có tiền là có tất cả.
Chỉ cần có tiền, đừng nói là đi phục vụ Tề Ngọc Phân, bảo cậu ta phục vụ một con heo cái béo thì cậu ta cũng vui lòng!
Nghĩ như vậy làm tâm lý của Tiểu Triệu thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu ta nhìn theo hướng Sở Phàm đi, lạnh lùng cười, sau đó rút điện thoại ra, bấm một số dãy số quen thuộc: “Alo, anh Đông ạ, em là Tiểu Triệu đây, giờ anh có rảnh rỗi không ạ, dẫn mấy anh em đến đây chơi, em mời?”
Mặt khác, Sở Phàm vẫn chưa biết Tiểu Triệu đang tìm người đến đối phó mình, anh đưa Thẩm Lăng Khê về phòng rồi cũng chuẩn bị rời đi luôn.
Dù sao hôm nay anh cũng đã được nhìn thấy một khía cạnh khác của “Ngọc Nữ” Thẩm Lăng Khê , nên trong lòng cũng đang dậy sóng, anh sợ mình mà nán lại lâu hơn thì sẽ làm ra hành động gì không bằng cầm thú mất.
Đi thang máy xuống bãi đỗ xe, Sở Phàm đang chuẩn bị rời đi thì một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau anh.
“Tên ở đằng trước kia, dừng lại cho ttao!!”
Sau đó là bảy tám tên đàn ông lưu manh đi ra từ các góc của bãi đỗ xe, vây quanh Sở Phàm.
Sở Phàm quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Triệu đang dẫn một nhóm lưu manh đi nhanh đến chỗ anh, mà người bên cạnh Tiểu Triệu…
Ánh mắt Sở Phàm hơi thay đổi, sao lại là hắn?
“Anh Đông, chính là thằng này đã làm phiền em mấy lần liền. Anh chỉ cần dạy dỗ nó một trận thật nhớ đời, rồi đập nát xe nó, tối nay em sẽ dẫn các anh em đi Bích Thủy Uyên ăn chơi xả láng!”
Tiểu Triệu đắc ý nói với người bên cạnh mình.
Tên đó nghe thấy ba từ “Bích Thủy Uyên” liền lộ ra sự hưng phấn.
Là người của thành phố Vân Hải thì không ai là không biết “Bích Thủy Uyên” có hàm ý gì. Nghe nói chất lượng phục vụ “chuyện đó” ở Bích Thủy Uyên không hề kém so với Hoàn Đông, các người đẹp ở đó cũng toàn thuộc hàng top.
Đương nhiên chất lượng của người đẹp cũng phải đi đôi với giá cao, nên người bình thường hầu như không có khả năng chi trả khi đến đây.
Những kẻ lưu manh kia bình thường đều đánh đấm, thu tiền bảo kê để sống qua ngày, nên làm gì có được cuộc sống sung túc, chứ đừng nói đến chuyện đến Bích Thủy Uyên vui chơi.
Cho nên khi nghe được Tiểu Triệu sẽ mời bọn họ đến đó ăn chơi, kẻ nào cũng chảy hết cả nước miếng.
Thế nên ánh mắt của bọn họ khi nhìn Sở Phàm cũng nhiệt huyết hơn bình thường.
Đây là tấm vé để tối nay hưởng thụ của bọn họ đó, nên phải dạy dỗ kẻ trước mặt thật mạnh mẽ, không thể cho kẻ này chạy thoát được!
Cả đám đều đang nghĩ như vậy, nhưng không một ai chú ý đến sắc mặt“anh Đông” của bọn họ đang dần trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cứ thế tuôn ra.
Tiểu Triệu cũng không để ý đến sự khác thường của anh Đông, cậu ta thấy đám du côn đã cắn câu, liền vẫy tay hét: “Các anh em, lên đi, cho nó một trận nhừ tử vào!”
Nghe vậy, đám du côn cũng gào lên, chuẩn bị ra tay.
“Tất cả chúng mày đứng im lại cho tao!”
Đột nhiên, một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Cả đám sững người, sau đó phát hiện anh Đông đã chạy đến trước mặt bọn họ lúc nào không biết, giang rộng hai tay ra ngăn cản.
“Anh Đông, anh đây là…”
Tiểu Triệu thấy vậy thì nghi ngờ hỏi.
Không chờ Tiểu Triệu hỏi xong, anh Đông đã bước nhanh đến trước mặt cậu ta, cho cậu ta một cái bạt tai thật mạnh. Tiểu Triệu không kịp đề phòng, bị đánh một cái đau đến mức ngã lăn ra đất.
Đám du côn thấy vậy thì càng khó hiểu, nhưng không dám nói gì.
Lúc này, anh Đông đi đến trước mặt Sở Phàm, nở một nụ cười tràn đầy sự nịnh nọt.
“Thưa anh, thật vô cùng xin lỗi anh, em không biết người mà cậu ta muốn gây rắc rối cho lại là anh. Nếu biết là anh thì có cho em một triệu em cũng không dám đến đây đâu ạ!”
Nghe vậy, Sở Phàm nhếch miệng: “Không sao, làm rõ mọi chuyện được là tốt, à, anh đã đưa đứa bé lần trước đi học chưa?”
Không sai, “anh Đông” này chính là người mà Sở Phàm và Phương Duyên gặp lúc hai người đi hẹn hò. Khi ấy, có một đứa bé cố ý va vào Phương Duyên, sau đó ăn trộm ví tiền của cô ấy.
Đứa bé đó là em trai của “anh Đông”, nhưng lại bị hắn mang theo làm cái nghề này. Khi ấy, Sở Phàm bảo hắn ta cho đứa bé đi học, bây giờ vừa hay gặp lại, cũng tiện hỏi thăm luôn tình hình.
Anh Đông vỗ ngực, thề thốt nói: “Anh yên tâm ạ, em đã đưa em trai em đi học rồi. Sau khi được anh dạy dỗ, em mới hiểu con đường làm du côn này thật sự không có tương lai, nên đã làm mọi cách để cho thằng em trai đi học rồi ạ!”,
“Hehe, thằng cu giỏi hơn em, thông minh hơn em nhiều. Lần trước thi còn lọp top 3 của lớp kìa!”
Nói đến đây, trên mặt anh Đông ngập tràn niềm vui và sự tự hào.
Điều này làm Sở Phàm khẳng định hắn ta không hề nói dối. Một người nói dối thì sẽ không bao giờ có được biểu cảm chân thật như vậy.
Xem ra, tên này vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa.