Sở Phàm mỉm cười cho qua: “Nếu không nhờ các anh ngăn chặn đám người cầm vũ khí hạng nặng đó thì tôi cũng không thể dễ dàng giải quyết đám người bên trong như vậy được”.
Nghe vậy, nụ cười của Hứa Vạn Sơn trở nên đắc ý hơn, thầm nói thằng nhóc Sở Phàm này ít ra còn biết điều.
Nhưng thật ra, Sở Phàm không hề có ý nịnh nọt hay gì. Mặc dù anh là người luyện võ, nhưng cũng chỉ nhạy cảm hơn người bình thường về giác quan và tốc độ mà thôi, chứ bảo là không sợ đao súng thì là nói phét.
Võ công có cao hơn nữa thì cũng vẫn sợ dao làm bếp, khinh công có tốt hơn nữa thì trúng gạch cũng ngã.
Nếu mấy kẻ phạm pháp cầm vũ khí hạng nặng đó canh chừng trong nhà xưởng thì Sở Phàm thật sự cũng không dám nghênh ngang xông vào, nhỡ đâu chỉ sơ xuất một tí liền bị bọn họ xông lên nã cho mấy viên thì chẳng phải là sẽ toi đời sao?
“À, A Long đó là do cậu giết hả?”
Lúc này, Hứa Vạn Sơn đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, anh ta tự tiêm thuốc vào cơ thể, nên giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu các anh có bắt anh ta đến thẩm vấn thì cũng chẳng được gì đâu, vì não bộ của anh ta đã bị hỏng hết rồi”.
Sở Phàm chau mày, nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh thật sự không ngờ, một khi lượng đồ cấm đó tăng lên thì tác dụng phụ sẽ lại lớn đến vậy. Nếu để loại thuốc này lưu thông trên thị trường thì chắc chắn sẽ trở thành uy hiếp chí mạng với giới trẻ của nước Hoa Hạ.
Hứa Vạn Sơn suy nghĩ rồi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Nói vậy thì người cứu đặc viên Hoàng Phụng là cậu phải không?”
“Đúng vậy”.
Sở Phàm ngẩn ra, không hiểu vì sao Hứa Vạn Sơn lại hỏi câu này, nhưng cũng không thấy có gì quan trọng nên thẳng thắn thừa nhận.
“Khi ấy, tôi đang chuẩn bị đi phá số dụng cụ tinh luyện đồ cấm thì cô ấy tưởng tôi là bọn phạm pháp nên đã đánh nhau một trận với tôi, làm tôi bực hết cả mình”,
“Sau đó tôi đánh bại cô ấy rồi bỏ đi, kết quả, còn chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong nhà xưởng. Tôi bèn quay lại thì thấy A Long đang định ra tay với cô đặc viên đó, nên tôi tiện tay cứu cô ấy luôn”.
“Tôi biết ngay là như vậy mà!”
Hứa Vạn Sơn đập tay, không cam lòng nói: “Cái đồ đàn bà Vương Quyền đó còn dám nói láo là anh ta cứu người, rồi cái gì mà bắn A Long từ đằng sau chứ”,
“Tôi nhìn vết thương của A Long liền biết nó không phải do súng bắn rồi, chẳng qua tôi không thèm vạch trần lời nói dối của anh ta mà thôi!”,
“Không ngờ sau đó anh ta lại tìm đến tôi và pháp y, uy hiếp chúng tôi phải phối hợp với anh ta, nếu không thì sẽ không cho chúng tôi yên. Đúng là làm tôi tức phát điên. Nếu không vì tình hình chung thì tôi đã làm ầm lên với anh ta rồi!”
“Vì tình hình chung là sao? Chuyện này vẫn chưa kết thúc hả?”, Sở Phàm nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là chưa, A Long chết rồi nhưng vẫn chưa tra được nguồn hàng này ở đâu, cùng với đầu mối của kẻ đã che chở cho đống hàng này, rắc rối lắm”.
Hứa Vạn Sơn lắc đầu, thở dài: “Hai đặc viên đó đã báo cáo với cấp trên là phải ở lại thành phố Vân Hải lâu hơn để điều tra chuyện này rồi”.
Sở Phàm nghe vậy, không kìm được mà bật cười.
“Cậu cười cái gì, thấy tôi như vậy cậu vui lắm à?”, Hứa Vạn Sơn khó chịu hừ một tiếng.
Sở Phàm vội vàng xua tay rồi đưa một tập tài liệu qua.
“Đây là cái gì?”
Hứa Vạn Sơn ngơ ngác nhận lấy tập tài liệu, rồi mở ra xem kỹ càng.
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm trọng hơn, nhìn chằm chằm vào chỗ tài liệu đó như thể là bên trong có gì thu hút anh ta vậy.
“Sở Phàm, những cái này là thật sao?!”
Một lúc lâu sau, Hứa Vạn Sơn mới tiêu hóa xong chỗ thông tin trên tập tài liệu, giọng nói khó che nổi sự mừng rỡ, run run hỏi lại.
Sở Phàm cười nói: “Cũng gần như là chính xác đấy. Nhưng hiện giờ chưa có chứng cứ nào thật sự rõ ràng cả. Xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, nếu có chứng cứ thì tôi đã bảo anh đi bắt người lâu rồi, còn đưa anh xem làm gì nữa!”
Không sai, thứ mà Sở Phàm đưa cho Hứa Vạn Sơn xem chính là danh sách hệ thống theo dõi phân phối của tập đoàn Cùng Kỳ những năm gần đây, cùng với mục đích thực sự của Lý Ý Đức khi muốn chiếm lấy tập đoàn Cùng Kỳ.
Qua điều tra, anh phát hiện, lúc Phùng Khang Hoa còn nắm quyền ở tập đoàn Cùng Kỳ, thì nơi này đã làm ăn nhiều nhất với bên Vân Điền.
Nơi đó gần với “ổ hàng cấm lớn” Tam Giác Vàng, là nơi mà hàng cấm và bọn phạm pháp hoạt động nhiều nhất.
Một thương hiệu lâu năm như tập đoàn Cùng Kỳ có danh tiếng vô cùng cao, cho nên xe chở hàng của bọn họ rất ít khi bị kiểm tra.
Mà lúc ấy Phùng Khang Hoa cũng làm từ thiện nhiều, coi như có tiếng là thương nhân làm từ thiện trong nước.
Nhưng cũng vì vậy mà tập đoàn này mới dễ dàng vận chuyển hàng cấm, thế nên Lý Ý Đức mới tìm mọi cách để chiếm quyền khống chế tập đoàn Cùng Kỳ.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thành lập một tổ đội chuyên nghiệp đi theo dõi Lý Ý Đức!”
Mắt Hứa Vạn Sơn lóe sáng, nhếch miệng nói: “Tôi cũng hiểu được vì sao cậu lại giết A Long rồi. Hóa ra con cá lớn thật sự chính là Lý Ý Đức, A Long chỉ là một con tôm nhỏ, dù còn sống thì cũng không hỏi được manh mối nào có giá trị”.
Nghe vậy, Sở Phàm nở một nụ cười như thể muốn nói câu “Anh hiểu rồi đấy” với Hứa Vạn Sơn.
Hai người nói thêm vài câu nữa thì Sở Phàm chào tạm biệt rồi đi khỏi đó.
Đi xuống dưới lái xe rời đi, Sở Phàm không hề phát hiện Hoàng Phụng đang đứng trên một cửa sổ ở tầng ba, tay cầm một ly trà nóng, lạnh lùng nhìn theo hướng anh di chuyển.
“Hoàng Phụng, em đang nhìn gì vậy?”
Lúc này, giọng của Vương Quyền từ phía sau truyền ra.
Hoàng Phụng vội vàng điều chỉnh ánh mắt, quay lại cười nói: “Không có gì, tôi đang nghĩ mấy chuyện về lần hành động này thôi”.
“À, không cần lo đâu, chúng ta lần này thuận lợi như vậy tức là cái tổ chức đó chẳng có gì to tát. Anh đã ra tay thì gạo xay ra cám thôi!”
Vương Quyền vỗ ngực, tự tin nói.
Hoàng Phụng nghe vậy, tuy trong lòng khó chịu nhưng cô cũng ngại nói ra những lời dập tắt đi sự tự tin của Vương Quyền.
Ở một chỗ khác, Sở Phàm quay về biệt thự thì thấy Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết đang xem TV.
Kiều Tuyết và Sở Phàm cùng khóa nên cô ấy cũng đã tốt nghiệp, mấy ngày này nghỉ ở nhà, tính xem nên tìm việc ở nơi nào để rèn luyện bản thân.
Hai cô gái nhìn thấy Sở Phàm thì cùng quay mặt đi, rõ ràng là đang tức giận.
“Dao Dao, chị Tuyết, hai người sao thế?”
Sở Phàm ngơ ngác đi đến ngồi cạnh hai cô gái rồi hỏi.
“Còn phải nói nữa à?”
Trần Mộng Dao lườm Sở Phàm, khó chịu nói: “Anh rõ ràng biết em với chị Tuyết cũng là fan của Thẩm Lăng Khê, anh đã mời cô ấy đến đây rồi mà cũng chẳng đưa bọn em đi gặp mặt! Đúng là tức chết đi được!”
Nghe đến đó, Sở Phàm vội vàng đập vào trán, khổ sở nói: “Trời ạ, lúc đó anh quên mất là hai người thích Thẩm Lăng Khê chứ. Anh mà nhớ thì làm sao sẽ không đưa hai người đi gặp được!”
Không nói còn tốt, nói ra rồi Trần Mộng Dao lại càng tức giận hơn.
“Em biết ngay là anh đã thay lòng đổi dạ, không còn quan tâm em và chị Tuyết nữa! Nếu anh quan tâm thì anh sẽ chẳng quên. Đồ đáng ghét, khốn nạn, anh làm em quá thất vọng rồi đấy!”
Nói xong, Trần Mộng Dao đứng dậy, chạy thẳng lên tầng.