Trước đây bộ phim giúp Nhan Nghiên giành được giải ảnh hậu tại liên hoan phim Đông Kinh được công chiếu trên toàn thế giới, vậy nên hiện giờ khi nhiều người nhìn vây xem như vậy đúng thật là có người nhận ra Nhan Nghiên.
Người nhận ra Nhan Nghiên là ba anh chàng người ngoại quốc, bọn họ vui vẻ dùng tiếng Anh nói bọn họ đã từng xem qua phim Nhan Nghiên đóng, họ cảm thấy cô diễn vô cùng vô cùng tốt.
Nhan Nghiên lưu loát dùng tiếng Anh trò chuyện với ba người họ, vì thế bọn họ lại khen cô nói tiếng Anh thật tốt.
Huyên thuyên nói một hồi lâu bọn họ lại chụp tấm ảnh làm kỷ niệm, Bách Thần và Mễ Việt, hai kẻ phế tiếng Anh nhưng vẫn làm ra vẻ nghe hiểu, lâu lâu còn gật gật đầu, đặc biệt là Bách Thần, cổ anh gật như muốn rớt ra ngoài.
Bách Thần cảm thấy sau chương trình này trở về anh phải học tiếng Anh thật tốt. Tiếng Anh của nữ thần tốt như vậy, nếu tiếng Anh cơ bản nhất anh cũng không biết thì rất mất mặt.
Mễ Việt cảm thấy có khả năng anh có thành kiến với Nhan Nghiên, nếu không vì sao anh lại cảm thấy tiếng Anh của Đường Đường còn dễ nghe hơn của Nhan Nghiên?
Bởi vì chuyện này mà Nhan Nghiên càng lộ rõ sự nổi bật khi đứng cùng mọi người. Tuy Nhan Nghiên còn trẻ nhưng cũng là ảnh hậu quốc tế, cô và mọi người đều đến một đất nước khác nhưng chỉ có cô được người khác nhận ra.
Sở Sam vốn không thích Nhan Nghiên, hiện tại dù đã dùng kính râm che lại nhưng không giấu được sắc mặt xấu của cô ấy.
Sau chuyện này Nhan Nghiên càng tận lực duy trì tư thái hoàn mỹ của mình, Đường Đường xem ở trong mắt chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã quan sát hai ngày, bây giờ cô đã kết luận được, Nhan Nghiên hiện tại trong cơ thể này trước đây hẳn là không làm việc trong giới giải trí.
Bởi vì người được tiếp xúc với máy ảnh trong thời gian dài tuyệt đối sẽ không phải là dạng này.
Cô đương nhiên cũng đem gương mặt hoàn mỹ nhất của mình hiện ra trước màn ảnh nhưng lại không để cho người khác phát giác ra. Cô cũng sẽ cười đùa nhưng lại cố gắng hết khả năng để mỗi một biểu cảm, mỗi một xử lý đều khiến mọi người vui vẻ dễ tiếp thu.
Là một người nghệ sĩ là phải làm như vậy chứ không phải chỉ cao lãnh ngồi ở một bên mượn chương trình để thể hiện sự ưu việt của bản thân.
Đợi đến lúc ăn trưa, Mễ Việt hưng phấn lập một nhóm chat sau đó đem mọi người kéo vào.
Bách Thần tìm được tài khoản của Đường Đường trong nhóm, khi nhấp vào trang chủ anh liền thấy ba chữ thật lớn trong khung màu xanh —— thêm bạn tốt.
Vậy nên là anh thật sự không có Wechat của Đường Đường nên mới không tìm thấy.
Bách Thần nghĩ đến ngày hôm qua không nhận được tin nhắn trả lời, lại nhìn avatar của Đường Đường một cái, cảm thấy trong lòng bị nghẹn một bụng lửa, oán hận tắt Wechat, ăn thêm một miếng thịt.
Sau khi ăn cơm trưa thì rốt cuộc cũng tới thời gian Mễ Việt mong chờ nhất, hai đội vừa được thông báo sẽ tách ra, Mễ Việt liền kéo Đường Đường đi về hướng khác. Cùng đi nhảy bungee có tổng cộng bốn người, Đường Đường, Mễ Việt, còn có Sở Sam không muốn cùng một nhóm với Nhan Nghiên và người tuổi không tính là nhỏ nhưng vẫn muốn thử một lần, Lưu Linh.
Bách Thần nhìn theo bóng dáng của bốn người hận không thể cùng đi theo, Nhan Nghiên vừa lúc thấy, cười cười hỏi anh, "Cậu cũng muốn đi nhảy sao?"
"Không có", Bách Thần vội vàng lắc đầu, "Em muốn đi viện bảo tàng."
"Không muốn", anh đâu có hiểu người ta nói gì thì đi viện bảo tàng làm gì, dù người ta có đứng giảng giải anh cũng không hiểu họ nói gì.
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, hiện giờ càng tệ hơn.
Cho dù có nữ thần bên cạnh cũng giống như không có chút động lực nào.
Nhảy bungee rất kích thích, nghe nói nhảy bungee ở New Zealand càng kích thích hơn.
Gần đây Mễ Việt dường như đặc biệt thích quấn lấy Đường Đường, vừa rồi còn trực tiếp túm lấy cô kéo đi.
Đường Đường, cô ta là con rối gỗ sao? Không biết phản kháng một chút à?
Mơ mơ hồ hồ đi theo những người kia vào viện bảo tàng, hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình dào dạt giới thiệu, nhưng nó không liên quan chút nào với anh.
Bởi vì anh nghe, không, hiểu.
Mà bốn người kia càng hài hòa hơn nhiều, Đường Đường thân với Mễ Việt nhất, còn Sở Sam lại vì không thích Nhan Nghiên nên cô ấy đối với Đường Đường cảm thấy rất có hứng thú.
Đối với điểm này, Đường Đường thật sự không biết nói gì.
Sở Sam đúng là e sợ thiên hạ không loạn, trên mặt hận không thể viết mấy chữ cô ấy muốn xem náo nhiệt, tận dụng mọi thứ châm ngòi để cô và Nhan Nghiên nháo lên.
Còn lại Lưu Linh, cô ấy năm nay đã 41 tuổi, là ca sĩ dưới trướng của Thánh Ngu, vì cùng chung một công ty quản lý nên cô ấy gọi Bách Thần là sư đệ, gọi Đường Đường là sư muội.
Đường Đường cũng một chữ lại một chữ sư tỷ, thoạt nhìn hài hòa vô cùng.
Một đường nói nói cười cười cuối cùng cũng đến đích. Mễ Việt thấy vách đá đến trăm mét liền có chút lúng túng, trước đó còn tuyên bố sẽ nhảy trước để làm gương cho mọi người nhưng hiện tại lại lôi kéo Đường Đường muốn nhảy chung.
Sở Sam bên cạnh cười muốn điên rồi, "Mọi người đều nói chỉ có người yêu mới nhảy hai người!"
"Em mặc kệ!", Mễ Việt lắc đầu như trống bỏi, "Đường Đường, nếu cô không nhảy với tôi, tôi liền..."
"Anh liền làm gì?", Đường Đường cũng vui vẻ.
"Tôi liền khóc."
Ha ha ha ha ha, Đường Đường thật sự bị anh chàng này làm có cười chết, thật ra cô có hơi sợ, kết quả bị câu nói kia của Mễ Việt làm cho một chút cũng không sợ nữa.
Thật ra kiểu nhảy bungee này không phải kiểu trói chặt chân nhảy xuống mà là kiểu có một bàn đu dây song song nhau, người chơi sẽ ngồi lên bàn đu dây sau đó trực tiếp bị ném xuống [1]. Đường Đường đáp ứng phải cùng nhảy với Mễ Việt, lúc này Mễ Việt mới vừa lòng. Đợi khi nhân viên đã cột chắc đai an toàn, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần thì Mễ Việt mới vỗ vỗ bả vai Đường Đường, "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Đường Đường:... Tôi không sợ, là anh sợ có được không?
"Một lát nữa nếu cô sợ thì gọi tên tôi", Mễ Việt liên tiếp dặn dò Đường Đường, kết quả lời còn chưa nói xong nhân viên bên cạnh đã thả bọn họ xuống, âm thanh của Mễ Việt tức khắc nâng lên quãng tám, "A a a, Đường Đường, cô đừng sợ, a a a a a!!"
Bàn đu dây bị thả xuống, sau đó lấy tốc độ 170 km trên giờ thẳng tắp rơi xuống.
Khi cô còn chưa kịp thích ứng cảm giác rơi tự do đã bị tiếng thét chói tai của Mễ Việt hấp dẫn lực chú ya. Mễ Việt thật sự muốn điên rồi, trước đó bảo Đường Đường kêu tên cậu nhưng hiện giờ thì cái gì cũng mặc kệ, ngược lại còn bắt đầu gọi Đường Đường, chẳng những kêu tên Đường Đường thôi mà còn có những người khác.
"Đường Đường a a a a, má ơi!!! Mẹ ơi!!!"
Đường Đường thật sự không bị nhảy bungee hù chết mà là bị Mễ Việt làm thiếu chút nữa cười chết.
Rốt cuộc khi dây bắt đầu chậm rãi bay lên, lúc này Mễ Việt mới không sợ như vậy nữa nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay Đường Đường không buông. Thẳng đến khi lên trên rồi mới lưu luyến buông tay ra, sau đó hít một hơi thật sâu làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh.
Lưu Linh và Sở Sam có chút sợ hãi hỏi trò này có đáng sợ không, Đường Đường chưa kịp mở miệng thì Mễ Việt đã đảm bảo, "Không đáng sợ. Một chút cũng không đáng sợ, so với tưởng tượng của em thì khá hơn nhiều."
Đường Đường:......
Cậu có mặt mũi nào lại nói ra những lời như vậy!
Rõ ràng còn sợ đến mức kêu mẹ kìa.
Mễ Việt tích cực chỉ đạo hai người còn lại chơi, còn cô lại mở điện thoại lên phát hiện trong nhóm chat của tám người bọn họ có tin nhắn.
Vừa rồi Sở Sam đã quay lại quá trình cô và Mễ Việt cùng nhau chơi nhảy rồi gửi vào trong nhóm.
Bách Thần và vài người rời khỏi viện bảo tàng liền tìm một quán cà phê, mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Bốn người đang ngồi, ngoại trừ Bách Thần ra thì toàn bộ đều là diễn viên, cùng nhau hàn huyên vài câu liền khó tránh nhắc tới chủ đề điện ảnh, mà gần đây vấn đề hấp dẫn nhất chính là chuyện tác phẩm mới của Nhan Nghiên đoạt giải.
Trương Nhã Trúc cực kỳ thích bộ điện ảnh này, đặc biệt có một đoạn ngắn, Trương Nhã Trúc còn xem đến vài lần. Trong đoạn đó kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên thật sự là đến rất nhiều diễn viên lão làng khác cũng khó có thể diễn ra được.
Đúng đúng đúng, chính là đoạn đó, ánh mắt Bách Thần sáng rực lên, "Em cũng thích đoạn đó nhất. Vốn dĩ XX chết em không hề đau lòng lắm, kết quả khi chị Nhan Nghiên khóc em lập tức không thể chịu nổi..."
Khuôn mặt Nhan Nghiên cứng đờ, cô chỉ xem bộ phim đó một lần, hơn nữa còn là vì để ứng phó nên cô xem rất qua loa.
Bây giờ Trương Nhã Trúc và Bách Thần đều nói về đoạn ngắn nào đó, cô gần như là không có ấn tượng gì, đến nỗi bên trong có mấy vai phụ cô cũng chẳng nhớ.
Trương Nhã Trúc thật sự rất thưởng thức Nhan Nghiên. Nhan Nghiên đúng là diễn viên trời sinh, ngộ tính rất cao, người ngoài chỉ thấy được bề nổi bên ngoài nhưng cô lại có thể nhìn ra tinh túy bên trong.
Cô đã diễn hơn hai mươi năm, cũng không thể không cảm thán Nhan Nghiên diễn tốt, hiện giờ cô là thật lòng muốn nói chuyện với Nhan Nghiên, muốn bày tỏ cảm xúc của bản thân trong đoạn ngắn đó.
Kết quả khi nhắc đến chủ đề này Nhan Nghiên lại giống như không có ý muốn nhắc đến, chẳng những không muốn nhắc đến mà còn cố ý tránh đề tài này.
Mày Trường Nhã Trúc không thể thấy được nhăn lại, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ dời đi đề tài, nhưng thái độ đã không như vừa rồi.
Bách Thần phát hiện không khí không hiểu sao lại trở nên xấu hổ, bây giờ có tiền bối ở đây, anh cũng không thể bênh vực Nhan Nghiên quá rõ ràng, vì thế dựa theo sở thích của Trương Nhã Trúc mà nhắc đến mấy bộ phim nhựa không tồi khác.
Đừng thấy anh là ca sĩ thì không biết, thật ra anh vì Nhan Nghiên nên phàm là tác phẩm nào Nhan Nghiên đã từng đề cử anh đều xem qua, hiện giờ muốn nói tiếp cũng là đạo lý rõ ràng.
Trương Nhã Trúc ngược lại rất kinh ngạc, Bách Thần dường như đối với phim ảnh cũng có chút hiểu biết. Hơn nữa cô nhìn ra được Bách Thần đang muốn giảm bớt bầu không khí nên cũng nguyện ý cho Bách Thần mặt mũi. Bách Thần một bên hàn huyên với Trương Nhã Trúc một bên thường xuyên gợi chuyện với Nhan Nghiên. Anh gần như đã nhắc đến tất cả các bộ điện ảnh trước đây của Nhan Nghiên nhưng dường như cô hoàn toàn không muốn nhắc đến.
Bách Thần không biết có phải bản thân đã nhìn lầm hay không.
Anh vậy mà lại thấy, biểu cảm của Nhan Nghiên tựa như có chút không kiên nhẫn.
Bách Thần đột nhiên không còn hứng thú ba phải tiếp nữa.
Vì thế tình hình trở thành Trần Vũ và Trương Nhã Trúc hai người thảo luận một vài việc lặt vặt khi đóng phim, Bách Thần ở bên thất thần nghe. Đột nhiên Nhan Nghiên hỏi anh, gần đây chuẩn bị album thế nào.
Nếu Nhan Nghiên đã hỏi thì Bách Thần cũng không giấu diếm. Sau khi anh nói một đống lớn liền nghe Nhan Nghiên nói cô thích phong cách một bài hát trước đây của anh.
Bách Thần rốt cuộc cũng lên chút tinh thần, cuối cùng hai người cũng có chung đề tài.
Trương Nhã Trúc bất động thanh sắc đem ánh mắt thu về.
Ban đầu cô cho rằng là do Nhan Nghiên không muốn nghị luận về tác phẩm của mình, nhưng sau đó lại phát hiện dường như Nhan Nghiên đối với phương diện điện ảnh không hề có hứng thú, khi nói đến công việc của mình liền hiện ra một bộ không có kiên nhẫn, còn nói đến việc Bách Thần hát lại thật ra nói đến đâu ra đó rõ ràng.
Trương Nhã Trúc là một người có tình yêu cuồng nhiệt với nghiệp diễn, cô yêu công việc này, cũng thích các tác phẩm của những diễn viên khác.
Nhưng là Nhan Nghiên vừa có tố chất tốt, vừa có thiên phú vậy mà cô ấy một chút cũng không thích công việc này.
Trương Nhã Trúc thừa nhận, cô thật sự thất vọng.
Trước đây cô còn nghĩ sẽ mượn cơ hội này để tâm sự một vài ý tưởng tâm đắc với Nhan Nghiên, bây giờ đã biến mất sạch sẽ.
Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua một chút, đúng lúc thấy Sở Sam gửi qua một video, Trương Nhã Trúc sau khi xem xong vỗ ngực cười cười, "May là tôi không đi nhảy, thật quá dọa người."
Trần Vũ nhìn thoáng qua, "Có điều nhìn qua đúng thật là rất kích thích."
Trong nháy mắt Bách Thần bị dời đi lực chú ý.
Có quỷ mới biết vừa rồi khi ở viện bảo toàn, anh có bao nhiêu ý nghĩ muốn vọt tới bên kia cùng nhau chơi nhảy bungee.
Ba người kia còn nghe được mùi ngon nhưng bản thân Bách Thần lại chán muốn điên rồi.
Dọc đường đi anh luôn thất thần nghĩ đám Đường Đường bên kia chơi thế nào, hiện giờ vừa nghe có video liền không chút nghĩ ngợi mở ra.
Kết quả không xem còn tốt hơn, trong video, anh phát hiện Mễ Việt lại quấn lấy Đường Đường muốn cùng nhau chơi, nhưng quan trọng hơn, Đường Đường vậy mà đồng ý với Mễ Việt!
Sau đó anh liền trơ mắt nhìn hai người họ rớt xuống. Cho dù chỉ xem video thôi nhưng cũng có thể cảm giác được cảm giác kích thích khi chợt rơi xuống.
Chơi thật vui a.
Thật kích thích a.
Thật mẹ nó hối hận a.
Bách Thần ủ rũ, đến tâm tình thảo luận về ca khúc mới cũng không còn.
Mọi người ở bên kia chơi nhảy bungee còn anh chỉ có thể ở đây ba phải, cố gắng thể hiện cái gì cho ai xem!
Trương Nhã Trúc thấy một đám người trẻ tuổi chơi vui nên tâm tình cũng vui theo. Lát sau Trương Nhã Trúc lấy điện thoại ra gọi cho Đường Đường, "Thời gian không sai biệt lắm, gọi điện thoại kêu bọn họ đến đây, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Mọi người không có gì dị nghị, Trương Nhã Trúc gọi điện thoại cho Đường Đường, đơn giản nói hai câu liền cắt đứt, "Chúng ta đi trước đi, lát nữa bọn họ sẽ đến."
Bách Thần đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Đường.
Mới rồi còn nhận được điện thoại của Trương Nhã Trúc, kết quả bây giờ đổi thành anh gọi qua lại trở thành tạm thời không nối máy được.
Tín hiệu không tốt?
Sao có thể, một phút đồng hồ trước còn tốt, bây giờ lại đột nhiên không tốt?
Bách Thần không muốn tin nhưng cũng không thể lừa chính mình.
Anh đây là bị Đường Đường kéo đen.
Sau khi nhận ra sự thật này, tâm tình của Bách Thần trong nháy mắt kém đến mức không thể kém hơn.
Nhan Nghiê không rõ, vừa rồi Bách Thần còn tốt mà vì sao trong nháy mắt sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy. Cô có chút lo lắng đi qua hỏi anh làm sao vậy, Bách Thần cất điện thoại bực bội mở miệng, "Không có chuyện gì."
Nhan nghiên ngẩn người, Bách Thần chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô.
Bách Thần cũng sau một khắc phát hiện bản thân ngữ khí không tốt vì thế vội vàng xin lỗi, lại giải thích với Nhan Nghiên, "Vừa rồi xảy ra chút việc nên tâm tình không tốt."
Nhan Nghiên đi bên cạnh anh, ôn nhu nói, "Có thể nói với chị không?"
"... Xin lỗi, không thể."
Tươi cười trên mặt Nhan Nghiên cứng lại, có lẽ là không nghĩ đến Bách Thần sẽ từ chối. Cô há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Không khí bên này kỳ quái bao nhiêu thì không khí bên kia tốt bấy nhiêu, bốn người chơi vui vẻ, dọc đường nói cười không ngừng.
Buổi tối trong giờ ăn, bởi vì hôm nay bốn người chơi mệt mỏi nên ăn uống cũng vô cùng ngon miệng.
Bách Thần oán niệm nhìn chằm chằm Đường Đường đang ăn thịt uống nước trái cây, anh càng ngày càng không muốn ăn uống.
Khi không ăn uống lại nghĩ tới chính mình bị người ta xóa Wechat, bị kéo số điện thoại vào sổ đen, trong lòng càng thêm một bụng lửa giận.
Bách Thần thề, hôm nay anh phải tìm cơ hội nói chuyện với Đường Đường.
Đường Đường hoàn toàn không chú ý đến Bách Thần, cô vừa mới nhắn tin kể cho Minh Thiếu Diễm nghe chuyện hôm nay cô đi nhảy bungee, còn bây giờ thì cô đang ăn cơm. Đáng tiếc Minh Thiếu Diễm còn đang làm việc nên không hồi âm.
Chờ khi mọi người ăn uống no nê trở lại biệt thự, Đường Đường và Mễ Việt cùng nhau ngã trên ghế sô pha thương lượng hành trình ngày hôm sau. Điện thoại Đường Đường rung lên một chút, cô ngay lập tức mang dép lê vào, "Tôi đi ra ngoài một chút."
Chậc chậc.
Mễ Việt quăng cho Đường Đường một cái ánh mắt "tôi hiểu", sau đó nhỏ giọng nói, "Đi đi, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật!"
Bí mật cái gì?
Tên tiểu tử này lại nghĩ ra cái gì xấu xa nữa không biết.
Đường Đường cười lắc lắc đầu, lên lầu gửi tin nhắn trả lời Minh Thiếu Diễm.
Bách Thần ngồi ở bên kia thấy Đường Đường lên lầu, qua một phút sau cũng đi lên theo.
Cả người Mễ Việt lập tức cứng ngắc, khẩn trương lên, sau đó nghĩ nghĩ cũng đi lên.
Chờ khi lên lầu, quả nhiên thấy Bách Thần muốn đến ban công, mà trên ban công là Đường Đường đang gọi điện thoại.
Trong lòng Mễ Việt la lên một tiếng, mình biết mà!
Hôm nay khi ăn cơm cậu đã thấy không thích hợp, từ đầu đến cuối bộ dạng của Bách Thần chính là muốn đánh Đường Đường. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Mễ Việt cảm thấy chính mình phải đi cản lại Bách Thần một chút.
Xông lên giữ cánh tay Bách Thần khiến anh sửng sốt, "Làm sao vậy?"
"Anh Thần", Mễ Việt nhỏ giọng nói, "Anh muốn đi tìm Đường Đường sao?"
"... Có liên quan gì đến cậu không?"
"Đúng là không liên quan gì đến em" Mễ Việt gãi gãi tóc, "Thật ra em cảm thầy lời này không thích hợp, nhưng là em cảm thấy gạt anh thì không tốt lắm."
Bách Thần nhìn thoáng về phía Đường Đường, không kiên nhẫn nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Em không rõ anh và Đường Đường đã xảy ra chuyện gì, nhưng là anh Thần, anh không phải thích Nhan Nghiên sao? Hiện giờ Đường Đường đã có bạn trai mới rồi, tình cảm của hai người cũng khá tốt, anh có thể đừng..."
"Cậu nói cái gì?"
"A", Mễ Việt sửng sốt, ngơ ngác nói, "Em nói anh có thể đừng quấy rầy..."
"Trước một câu."
"Tình cảm hai người họ khá tốt."
"Lại trước đó một câu!"
"A, Đường Đường đã có bạn trai."
Bách Thần đột nhiên nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi, "Cô ấy nói cho cậu?"
"Cần gì phải nói cho em. Anh xem mỗi ngày Đường Đường đều nấu cháo điện thoại, vừa có điện thoại đến là cười không ngừng, bộ dạng đó vừa nhìn đã biết là đang yêu đương rồi."
Bách Thần:......
"Cho nên anh Thần, anh đừng trộn lẫn..."
"Ai mẹ nó trộn lẫn", Bách Thần đột nhiên hét lên một tiếng, sau khi nói xong lại nghĩ đến còn đang trước máy quay, "Thật xin lỗi."
"A, không có việc gì", Mễ Việt vẫn ngơ ngác gãi gãi đầu, nhìn chăm chú đang phủi tay Bách Thần đi xuống lầu.
Đường Đường hoảng sợ ngắt điện thoại đi tới, "Đây là làm sao vậy?"
Mễ Việt cười hắc hắc đi qua nói nhỏ với Đường Đường, "Sao vậy, nói chuyện với bạn trai xong rồi à?"
Đường Đường vẻ mặt hoang mang, "Cái gì bạn trai?"
"Chính là cái người gọi điện thoại cho cô đó", biểu tình Mễ Việt khi nói câu này chính là "Cô đừng hòng qua mặt được tôi."
"Mỗi ngày cô đều gọi điện thoại, không phải là bạn trai thì là cái gì?"
Đường Đường dở khóc dở cười, "Là chú của tôi."
"Hả?"
"Chú tôi, chú nhỏ", Đường Đường quả thật tức cười, "Làm gì có bạn trai."
Lần này đến phiên Mễ Việt ngốc.
Không phải bạn trai sao?
ĐM, cậu đã có hiểu lầm lớn rồi!
[1] Nhảy bungee tác giả miêu tả chỗ này có lẽ là Nevis Swing ở New Zealand, trò chơi này khá giống với nhảy bungee. Hơn nữa Nevis Swing kích thích cũng không thua gì nhảy bungee đâu. Nếu mọi người muốn tìm hiểu thêm thì hãy lên google nhé.