Hiện giờ chuyện này thật sự xảy ra, Đường Đường ở trước mặt hắn nói ra những lời hắn từng cảm thấy vô cùng xa xỉ. Nhưng Minh Thiếu Diễm không vui mừng như tưởng tượng, điều đầu tiên nảy lên trong đầu hắn là "Không nên".
Không, là tuyệt đối không thể.
Bọn họ là người thân.
Suy nghĩ này là sai trái.
Hắn là trưởng bối, hắn không nên có suy nghĩ suy đồi kia. Còn lời nói vừa thốt ra của cháu gái mới thành niên vừa nãy, làm trưởng bối hắn cũng nên chặt đứt suy nghĩ không nên có này của cô.
Đường Đường còn rất nhỏ không phải sao?
Mới không lâu cô còn rất thích Bách Thần không phải sao?
Cô gái tuổi này còn chưa thể phân rõ đâu là thích, đâu là hảo cảm, thậm chí đến tình yêu và tình thân cũng mơ hồ không phân biệt được, nếu không sao có thể nói ra mấy lời thế này.
Cảm giác mừng như điên chỉ tồn tại trong nháy mắt, ngay lập tức Minh Thiếu Diễm đã bình tĩnh lại.
Hắn đã phạm vào sai lầm sao có thể để Đường Đường cũng sinh ra suy nghĩ suy đồi như vậy.
Đường Đường thích hắn cũng giống lời bác sĩ nói, vì trước đây không ai đối xử tốt với cô, hiện tại lại xuất hiện một người nên cô khó tránh khỏi sinh ra ảo giác.
Minh Thiếu Diễm thừa nhận khi nghe những lời này trái tim như ngừng đập, ý niệm bấy lâu trong nội tâm kích động điên cuồng. Nhưng nếu hắn lợi dụng sự ngây thơ của cô để thỏa mãn tư tâm của bản thân thì đó không phải là yêu cô. Đó là hại cô.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh, Minh Thiếu Diễm nghĩ lại lời Đường Đường vừa nói, giận sôi máu.
Vì chuyện này mà đến câu bọn họ không phải chú cháu cô cũng nói được. Không lẽ cô nói bọn họ không phải chú cháu là thật sự không phải? Không lẽ tất cả giám định lúc trước của hắn đều là giả? Còn hắn đến quan hệ huyết thống cũng có thể lầm?
Sao có thể.
Đường Đường không hề biết trong thời gian ngắn ngủi Minh Thiếu Diễm đã suy nghĩ nhiều như vậy. Mắt thấy biểu tình Minh Thiếu Diễm ban đầu là khiếp sợ, sau đó trở nên cao thâm khó đoán, cuối cùng là chậm rãi khôi phục bình thường.
Minh Thiếu Diễm bình tĩnh như vậy làm trong lòng Đường Đường nổi lên dự cảm không tốt.
Giây tiếp theo, Minh Thiếu Diễm mở miệng, "Cháu còn nhỏ."
Đường Đường hít sâu một hơi, không lên tiếng, chờ Minh Thiếu Diễm tiếp tục.
"Tuổi cháu còn nhỏ, có vài tình cảm không thể phân biệt rõ. Cháu đối với chú là ỷ lại chứ không phải thích. Chú biết mẹ nuôi và em gái đối xử với cháu không tốt, chú cũng rất hối hận đã không đón cháu về sớm. Hiện tại để cháu sinh là suy nghĩ này, chú rất xin lỗi. Gần đây có phải quá mệt mỏi hay không, có phải áp lực thi cử quá lớn? Thật ra cháu không cần vất vả như vậy, cháu đã rất xuất sắc rồi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, điều chỉnh lại tâm tình của mình, đừng suy nghĩ lung tung."
Đường Đường:......
Trong dự đoán của cô, Minh Thiếu Diễm nhất định sẽ từ chối nhưng tuyệt đối không cô không nghĩ sẽ như thế này!
Thái độ của Minh Thiếu Diễm hoàn toàn là xem cô là một đứa trẻ.
Cái gì quá nhỏ, cái gì mà cô miên mang suy nghĩ, không phân biệt được thích và ỷ lại. Chú, một người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, không chừng còn là xử nam thì biết cái gì là ỷ lại, cái gì là thích?
Đường Đường là người có tính tình rất tốt nhưng sau khi nghe Minh Thiếu Diễm nói cũng tức tối đến không muốn nói chuyện.
Hòa hoãn hơn một chút, Đường Đường hấp hối giãy giụa, "Cháu thật sự không phải cháu gái ruột của chú..."
Minh Thiếu Diễm nhíu mày, "Đừng quậy."
......
Minh Thiếu Diễm đứng lên, một lần nữa trở lại bàn làm việc, mang mắt kính lên, mở laptop, "Lên phòng nghỉ ngơi đi, chú còn việc phải làm."
Ý hắn là muốn từ chối.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là giờ phút này Đường Đường có chút mất mát.
Lúc này Minh Thiếu Diễm rõ ràng không muốn nói chuyện này, nếu liền tục dây dưa chắc chắn sẽ khiến hắn cảm thấy phiền toái. Hiện tại quan trọng nhất là Minh Thiếu Diễm không hề tin bọn họ không có quan hệ chú cháu vậy nên dù cô có nói gì hắn cũng không tin.
Xem ra cần phải nắm lấy chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ không có quan hệ huyết thống mới được.
Đường Đường đứng lên, "Vậy cháu lên trước."
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm vẫn dừng trên máy tính, nhàn nhạt nói, "Đi đi."
Đường Đường dứt khoát rời khỏi.
Một giây khi cửa phòng sách đóng lại, Minh Thiếu Diễm thở dài một hơi, vô lực tựa vào lưng ghế.
Trên màn hình máy tính trống không, cái gì cũng không có.
Ông trời thấy hắn chưa đủ thảm sao, hiện tại còn xảy ra chuyện thế này.
Ai biết được những lời nói giỡn kia của Đường Đường hắn từ chối có bao nhiêu khó khăn.
Thật sự rất khó khăn.
Minh Thiếu Diễm không biết mình đã dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể duy trì thanh tỉnh, không trầm mê mà gây ra sai lầm.
Cô gái 18 tuổi nói chữ thích quá dễ dàng. Ví như nửa năm trước, không phải Đường Đường còn rất thích Bách Thần sao? Nhưng bây giờ cũng ném cậu ta ra sau đầu, huống chi là đối với hắn.
Quan trọng hơn là giữa bọn họ còn tồn tại quan hệ huyết thống.
Vậy nên, căn bản không có khả năng.
Đóng máy tính lại lần nữa, ánh mắt Minh Thiếu Diễm dừng trên đĩa trái cây Đường Đường đặt trên bàn. Hắn im lặng một lúc sau đó đi qua, xiên một miếng trái cây, chậm rãi nhấm nháp, lại chậm rãi nuốt xuống.
Nhưng chung quy hắn vẫn không cam lòng mà gọi cho Jason.
"Bản giám định thân phận của Đường Đường là cậu tự mình làm, chắc chắn không có vấn đề?"
Jason khiếp sợ, cẩn thận nhớ lại lúc đó, cuối cùng xác định, "Không có vấn đề."
Tim rốt cuộc cũng chậm lại, chỉ là trong lòng lại sinh ra nỗi thất vọng đập thẳng vào lòng hắn.
Hắn đã nói mà, sao có thể sai được.
Tâm tình làm việc không còn nữa, Minh Thiếu Diễm về phòng ngủ tắm rửa.
Nước thật lạnh.
Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
Bên này Minh Thiếu Diễm không ngủ được, Đường Đường ở tầng ba cũng không khác gì. Minh Thiếu Diễm là sầu, Đường Đường là bị chọc tức.
- --
Tối ngủ muộn, hôm sau tỉnh lại đã là 9 giờ sáng, cũng may hôm nay là thứ bảy không cần đi học. Tùy tiện mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu, vừa đi tới cửa lại vòng về. Đường Đường đứng trước gương sửa sang lại tóc tai một chút, quần áo cũng thay một bộ khác đẹp hơn mới chịu xuống lầu.
Từ khi nhận ra tình cảm với Minh Thiếu Diễm, hành vi của Đường Đường cũng theo đó thay đổi không ít.
Đến Đường Đường cũng khinh bỉ bản thân, không có tiền đồ.
Càng không có tiền đồ hơn chính là, cô mất công sửa soạn như vậy kết quả Minh Thiếu Diễm không có nhà. Dì Trình từ phòng bếp ra ngoài, "Tìm chú nhỏ của cháu à. Từ sáng sớm nó đã ra ngoài rồi, nó là có việc."
Là có việc hay đang trốn cô.
Thật khó chịu.
Mới sáng ra tâm tình đã không tốt, lười biếng ăn sáng một chút. Đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên xem, là điện thoại của Minh Thiếu Diễm.
Híp mắt nhận điện thoại, tác phong của Minh Thiếu Diễm vẫn vậy, có việc nói thẳng, không dòng dài, "Lát nữa sẽ có khách đến nhà, cháu nhớ phải chiêu đãi người đó."
Chiêu đãi khách?
Không phải còn có dì Trình à? Sao đột nhiên lại kêu cô chuẩn bị.
Đường Đường không hiểu mô tê gì, nhưng Minh Thiếu Diễm đã nói Đường Đường sẽ ngoan ngoãn làm theo. Ăn sáng xong, không bao lâu đã nghe tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, Đường Đường lau tay bước ra ngoài.
Chú Lý mở cửa xe, có điều người ngồi trên xe không phải là Minh Thiếu Diễm mà là một người đàn ông cao gầy nho nhã.
Chưa gặp qua.
Đây là khách mà Minh Thiếu Diễm nói? Lúc này Đường Đường mới nhớ, hình như Minh Thiếu Diễm không nói khách là ai cho cô biết, thậm chí gọi thế nào cũng không nói.
Đường Đường nở một nụ cười tươi đi qua, lên tiếng chào người đàn ông nho nhã kia một tiếng, "Chào ngài."
Bác sĩ tâm lý sáng sớm đã bị Minh Thiếu Diễm gọi, sau đó lại bị lời nói của cậu ta làm hoảng sợ. Hiện tại thấy Đường Đường trong truyền thuyết, lại bị dọa lần nữa.
Đây đây đây không phải là Đường Đường sao?
Tuy anh không hay chú ý đến giới giải trí nhưng vợ anh rất thích xem. Chương trình tên 《 Lữ hành hoa lộ 》 anh cũng xem qua vài lần.
Tính cách của Đường Đường rất tốt, anh rất có hảo cảm.
Nhưng thế nào anh cũng không nghĩ đến, hóa ra cô cháu gái làm Minh Thiếu Diễm luôn canh cánh trong lòng chính là Đường Đường!
Một buổi sáng đã bị dọa cho hai lần, bác sĩ tỏ vẻ trái tim mình không được tốt lắm.
Mới hôm trước, Minh Thiếu Diễm gọi cho anh nói cháu gái nhà cậu ta muốn chạy với người khác. Khi đó anh còn nói muốn khô cổ mới làm Minh Thiếu Diễm bình tĩnh được, kết quả chưa đến một ngày, 6 giờ sáng hôm nay, Minh Thiếu Diễm lại đoạt mệnh liên hoàn gọi đến cho anh.
Bác sĩ đang buồn ngủ bị một câu của Minh Thiếu Diễm làm tỉnh hẳn.
Minh Thiếu Diễm nói, "Cô ấy nói muốn yêu đương với tôi."
Cô ấy.
Là cô nào?
Bác sĩ sửng sốt một lát liền bậc khỏi giường.
Ông trời ạ, không phải như anh đang nghĩ chứ.
Bác sĩ mang dép lê vào, dỗ dành bà xã còn đang ngủ sau đó chạy vội ra ban công hỏi Minh Thiếu Diễm đã xảy ra chuyện gì.
Giọng Minh Thiếu Diễm có chút khàn, nói khái quát những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Không giảm bớt cũng không thêm mắm dặm muối, nhưng đủ để bác sĩ phải trợn mắt há mồm.
Cháu gái Minh đổng nói thích Minh đổng, chuyện này thật kích thích!
Không đúng, hôm qua không phải Minh Thiếu Diễm nói cháu gái cậu ta bị người khác dụ dỗ chạy mất rồi sao? Bác sĩ tâm lý cân nhắc một chút. Hiểu rồi, đàn ông yêu đơn phương lúc nào cũng nghĩ nhiều, lại còn thích ăn dấm lung tung, nói không chừng đã hiểu lầm.
"Vậy... Ngài trả lời thế nào?"
Bác sĩ cẩn thận hỏi Minh Thiếu Diễm.
"Tôi từ chối."
Bác sĩ tâm lý nghe Minh Thiếu Diễm nói vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. May là Minh Thiếu Diễm còn đủ bình tĩnh, không bị tình yêu làm mụ mị đầu óc.
Đứng trên góc độ người xem, ai cũng sẽ không ủng hộ chuyện họ hàng gần ở bên nhau. Huống chi bác sĩ cảm thấy tình cảm của Đường Đường đối với Minh Thiếu Diễm chỉ là ỷ lại. Một cô gái nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đối xử với cô vô cùng tốt, thời gian trôi qua sẽ sinh ra thói quen được người đó chăm sóc, cuối cùng nhầm lẫn nghĩ nó là tình yêu.
Nếu Minh Thiếu Diễm không kiềm chế được bản thân tin vào chữ "Thích" này, sau này sẽ bị cô cháu gái non nớt kia phủi tay chạy lấy người. Dựa theo tính tình cố chấp của Minh Thiếu Diễm, không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Có vài thứ chưa từng có lại có thể bỏ đi được, nhưng một khi đã có được sẽ không thể buông tay dễ dàng nữa.
Cho nên Minh Thiếu Diễm từ chối là hoàn toàn chính xác.
Một lần nữa làm công tác tư tưởng cho Minh Thiếu Diễm, tiếp đó bác sĩ nhận được công việc mới – đến nhà Minh Thiếu Diễm làm công tác tư tưởng cho cô cháu gái sắp thi đại học.
Kết quả là gặp Đường Đường.
Phản ứng của bác sĩ cũng như đại đa số mọi người, cảm thán Đường Đường bên ngoài còn đẹp hơn trên TV. Sau đó khôi phục bộ dạng một bác sĩ chuyên nghiệp, giới thiệu với Đường Đường, "Chào Đường tiểu thư. Tôi họ Trần, là bác sĩ tâm lý được chú nhỏ của cô mời đến để giải tỏa áp lực cho cô. Cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần."
Đường Đường thật sự nghĩ sẽ có khách quan trọng đến. Lúc này cô chỉ có thể:......
Bác sĩ tâm lý?
Cái gì mà giải tỏa áp lực, rõ ràng là Minh Thiếu Diễm cảm thấy cô thích hắn vì cô có bệnh nên mới mời bác sĩ cho cô!
Đường Đường quả thật tức cười.
Bên môi kéo lên một nụ cười tươi, "Gần đây tôi đúng là bị áp lực thật. Bác sĩ Trần, mời vào trong."
Vào nhà chào hỏi với dì Trình vài câu rồi Đường Đường dẫn bác sĩ đến chỗ khác nói chuyện, "Bác sĩ Trần, chúng ta đến phòng sách rồi nói."
"Được", bác sĩ Trần tỏ vẻ tùy ý cô.
Sau khi vào thư phòng, bác sĩ Trần hoàn toàn vứt bỏ tâm tình khi đối mặt với minh tinh, chính thức bắt đầu làm công tác tư tưởng, "Minh tiên sinh mời tôi tới chủ yếu là vì Minh tiên sinh nói hôm qua đã xảy ra vài việc... Đường tiểu thư, hình như cô đối với Minh tiên sinh nảy ra một chút tình cảm không nên có."
Đường Đường thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy."
Thật thẳng thắn, chú cháu hai người giống nhau như đúc.
"Đường tiểu thư, cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Minh tiên sinh thật sự là thích sao?"
"Đương nhiên", bên môi Đường Đường giương lên nụ cười nhạt, "Có phải bác sĩ Trần cũng muốn nói tôi còn nhỏ, không phân biệt được thích và ỷ lại?"
"Đây là sự thật."
"Nhưng tôi cảm thấy không phải", Đường Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Trong lý giải của tôi, nếu thật sự thích một người bản thân sẽ muốn vì đối phương mà trả giá. Còn ỷ lại chỉ là hưởng thụ sự yêu chiều của đối phương, đương nhiên ý này có chút phiến diện. Hay nói thoáng hơn, ỷ lại là đem sự tin tưởng và cảm giác an toàn của bản thân đặt hết vào một ai đó. Ở rất nhiều phương diện, ỷ lại sẽ làm người ta không có suy nghĩ tự lập bởi vì họ luôn nghĩ có người sau lưng chống đỡ, vậy nên họ không cần quá mức lo lắng. Đây đại khái chính là tâm lý của người có tính ỷ lại, bác sĩ, ngài cảm thấy tôi hiểu đúng không?"
Bác sĩ rất kinh ngạc, cô gái trước mặt mới mười tám tuổi lại có thể nói ra lời không phù hợp với lứa tuổi như vậy.
Bác sĩ không đáp mà hỏi lại, "Vậy Đường tiểu thư cảm thấy, cái gì gọi là thích."
"Thích à? Thích là tôi sẽ xem anh ấy là chính mình mà đối đãi, thậm chí đối với anh ấy còn tốt hơn chính mình. Làm chuyện gì cũng nghĩ đến anh ấy. Cảm xúc của tôi theo cảm xúc của anh ấy mà thay đổi. Khi anh ấy vui tôi nguyện ý cười cùng anh ấy, anh ấy buồn tôi nguyện ý an ủi anh ấy, giống như tôi đối với chú nhỏ vậy. Bây giờ mời ngài đến đây, tôi thật sự nghĩ có phải chú ấy cảm thấy không hài lòng với tôi hay không."
"Hơn nữa bác sĩ không cảm thấy, bản chất của việc thích và ỷ lại là nương tựa vào lẫn nhau mà sống sao? Chú nhỏ của tôi là một người đàn ông đáng tin cậy, lại làm người khác có cảm giác an toàn. Ỷ lại một người như vậy tôi cảm thấy rất bình thường, đương nhiên chú ấy còn rất xuất sắc, thích một người như vậy chẳng có gì sai trái."
Bác sĩ tâm lý:......
Thật ra nói rất có đạo lý.
Nhưng vì sao anh lại cảm giác như bị nhét cho một miếng cẩu lương?
Rõ ràng là một cô gái 18 tuổi, vì sao Đường Đường so với người 28 tuổi như Minh Thiếu Diễm còn muốn khó đối phó hơn?
Bác sĩ chỉ có thể thay đổi phương pháp khai thông, "Minh đổng từng nói tuổi cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ suy nghĩ không chín chắn. Tạm thời khoan nói đến thích hay ỷ lại đã. Tôi muốn hỏi Đường tiểu thư có từng nghĩ đến tương lai, nghĩ nếu hai người thật sự bên nhau sẽ gặp phải chuyện gì chưa? Người nhà phản đối, người bên ngoài không hiểu, cô là người của công chúng, nếu chuyện này bị bại lộ sẽ như thế nào? Không nói những cái khác, chỉ nói đến chuyện đơn giản, dễ hiểu nhất lúc này chính, kết hôn khi có quan hệ huyết thống, xác suất con của hai người bị dị tật vượt qua người bình thường rất nhiều."
"Chỉ là cao hơn một chút cũng không phải nhất định sẽ như vậy", nói ra thật khéo, Đường Đường từng đóng một phim có lời thoại liên quan đến vấn đề này, "Người bình thường không có quan hệ huyết thống sinh con ra có 3% - 4% bị dị tật, mà họ hàng gần hai đời khi sinh con ra có 4.5% bị dị tật. Nói cách khác, họ hàng gần kết hôn sinh con ra có xác suất bị dị tật nhiều hơn 0.5% - 1.5% so với người bình thường kết hôn."
Bác sĩ hóa đá.
Đường Đường nở nụ cười, đùa dai nói, "Vậy nên dù là họ hàng gần cũng không nhất định sẽ sinh ra đứa trẻ bị khuyết tật. Huống chi, tôi và Minh Thiếu Diễm căn bản không có quan hệ huyết thống."
"Cái gì?"
"Tôi và chú ấy không có quan hệ huyết thống, tôi có thể xác nhận. Chỉ là chú ấy không tin mà thôi, nên là bác sĩ Trần, ngài hoàn toàn không cần khuyên tôi vì những điều kiện không hợp lý gì gì đó đều là giả cả."
Bác sĩ:... Anh nên nói gì bây giờ, Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không nhắc đến chuyện này a!
Sau khi Đường Đường nói xong cũng không làm khó bác sĩ, "Ngài nói hôm nay ngài tới đây để giúp tôi giải tỏa áp lực cũng có phần đúng. Gần tới thi đại học, hiển nhiên không nên bàn về những việc này, nếu ảnh hưởng đến việc thi cử vậy mất nhiều hơn được. Nhờ bác sĩ nói với chú nhỏ, trước ngày thi đại học tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện này, có điều sau khi thi, tôi hy vọng chú ấy có thể cùng tôi đến bệnh viện làm giám định huyết thống."
Giấy trắng mực đen hiện ra trước mắt, cô không tin đến lúc đó Minh Thiếu Diễm còn nghi ngờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Thật tức giận, người đàn ông này lại cảm thấy tôi có bệnh!