Minh Thiếu Diễm không dưới một lần nghĩ, rốt cuộc là hắn độc thân nhiều năm nên cổ hủ, không hiểu tình thú hay là Đường Đường quá mê hoặc.
Rõ ràng hắn đã nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vì cô bạn gái nhỏ mà suy nghĩ. Nhưng cô bạn gái nhỏ bao giờ cũng tìm mọi cách khiến hắn phạm tội.
Bên trên Đường Đường mặc một cái áo sơ mi phom rộng, không có túi. Còn bên dưới là một cái váy ngắn cạp cao kiểu dáng nổi loạn. Trên eo còn có cái túi nho nhỏ.
Bầu trời đã sập tối, ánh mắt Minh Thiếu Diễm cũng khó nén tối sầm theo.
Minh Thiếu Diễm lại gần, Đường Đường rất tự giác chủ động tựa vào chiếc xe phía sau, mỉm cười dang hai tay định ôm cổ Minh Thiếu Diễm.
Trong nháy mắt Minh Thiếu Diễm đã lấy chìa khóa từ túi Đường Đường. Hắn nhanh chóng lui về sau một bước, sờ sờ đầu Đường Đường, "Ngoan, lên xe."
"Hóng gió."
Đường Đường:......
Nhìn Minh Thiếu Diễm lịch thiệp mở cửa xe giúp cô, Đường Đường lại cười.
Chú Minh thật sự là đàn ông có nguyên tắc.
Nhưng đó cũng là điểm cô thích.
Xe của Minh Thiếu Diễm là xe thương vụ, đây chính là lần đầu tiên Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm chạy xe thể thao. Minh Thiếu Diễm lái xe rất ổn định, dù tốc độ nhanh vẫn vững vàng. Nhìn thoáng qua Đường Đường ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, Minh Thiếu Diễm nói, "Có thời gian sẽ dạy em lái xe."
Đường Đường mém nữa là nói em biết, chẳng những biết chạy mà còn là tay lái lụa. Nhưng lời nói đến miệng lại thu về.
"Được nha", Đường Đường đồng ý.
Nói không biết lái không quan trọng, quan trọng là đối với những người yêu đương, cho dù làm gì cũng rất có ý tứ.
Đường Đường tưởng tượng, chờ đến lúc Minh Thiếu Diễm thấy cô học tập nhanh, cô có thể mượn cơ hội được Minh Thiếu Diễm khen thưởng, dù sao Minh Thiếu Diễm cũng là người bạn trai nghiêm khắc.
Cảnh đêm thành phố S vô cùng đẹp.
Minh Thiếu Diễm lái xe ra khỏi phố thị phồn hoa.
Trong không khí mang theo hương gió biển tươi mát, ánh sáng trên biển lấp lánh như chân trời lộng lẫy đầy sao. Lúc xuống xe, Đường Đường vô thức rụt rụt bả vai, Minh Thiếu Diễm định xuống xe thấy thế liền lui lại, mở cửa sau cầm lấy áo khoác tây trang, sau đó mới đi qua khoác trên vai Đường Đường.
Ban đên thành phố S có chút lạnh lẽo. Đường Đường quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm. Hôm nay Minh Thiếu Diễm mặc cái áo sơ mi màu đen, chiếc áo thời thượng, cổ lật phẳng phiu làm lộ ra đường cong ngay cổ đầy nam tính. Đường may áo chỉnh tề ôm sát người, phác họa dáng người vai rộng eo thon.
Đường Đường cúi đầu nhìn hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi.
"Chú nhỏ, anh xem chúng ta có giống đang mặc đồ đôi không?"
Trong mắt Minh Thiếu Diễm nổi lên ý cười, nhìn trang phục hoàn toàn không giống nhau của hai người, vô cùng mù quáng đồng ý lời nói của cô, "Giống."
Đường Đường ngã người ra phía sau, đem lưng tựa vào ngực Minh Thiếu Diễm. Cánh tay hữu lực của hắn ôm lấy eo Đường Đường để cô thoải mái tựa lên người hắn.
Minh Thiếu Diễm là một người nghe tuyệt vời nên hầu như đều là Đường Đường nói, Minh Thiếu Diễm nghe. Đường Đường kể cho hắn chuyện đi G thị chụp tạp chí, lại kể chuyện Đái Na có biểu cảm kỳ lạ, "Chú nhỏ, em cảm thấy hình như Đái Na phát hiện chúng ta bên nhau."
"Ừ", Minh Thiếu Diễm thực tự nhiên lên tiếng, "Anh nói cho cô ấy."
Đường Đường: "... Hồi nào?"
"Hôm em bị sốt, Tiểu Lâm giúp em thay quần áo phát hiện dấu hôn." Minh Thiếu Diễm nói.
Bình thường nói đến vấn đề này Minh Thiếu Diễm hay chần chừ, nhưng hôm nay nói ra câu này rất trơn tru, tựa như đang nói hôm nay sẽ ăn cái gì.
Đường Đường:......
"Tiểu Lâm không hỏi em mà nói cho Đái Na. Đái Na không yên tâm nên tới hỏi anh."
"... Sau đó anh thừa nhận luôn?"
"Đái Na còn tưởng là Mễ Việt đó", giọng điệu Minh Thiếu Diễm không tốt, "Chuyện thế này sao có thể hiểu lầm."
Trước một giây, Đường Đường còn lo lắng Minh Thiếu Diễm thừa nhận như vậy có phải sẽ dọa Đái Na hay không, kết quả vừa nghe Đái Na lại nhầm thành Mễ Việt, Đường Đường lập tức đồng ý cách làm của Minh Thiếu Diễm.
Vì sao ai cũng nghĩ cô quen Mễ Việt vậy, bọn cô chỉ là anh em thôi mà.
Hơn nữa hai người cô một chút cũng không hợp.
Thì ra Đái Na đã sớm biết, trách không được lúc nghe cô mua xe cho Minh Thiếu Diễm, vẻ mặt Đái Na như hận sắt không thành thép*.
*Hận sắt không thành thép ( Hận thiết bất thành cương): nói mà không chịu nghe á
Hai người đang nói vui vẻ, đột nhiên Minh Thiếu Diễm buông tay bên hông Đường Đường ra, kéo áo khoác cô đang quấn trùm lên đầu cô.
Trước mắt Đường Đường tối sầm, Minh Thiếu Diễm cúi đầu nói bên tai cô, "Có người tới."
Minh Thiếu Diễm luôn thận trọng, khi có người đến gần liền dùng tây trang che Đường Đường.
Dù sao cô cũng là minh tinh. Hơn nữa còn là minh tinh nổi tiếng.
Mấy cô gái đi ngang qua hai người, Đường Đường bên dưới lớp tây trang, thấy không được nhưng nghe rất rõ tiếng cười hì hì nghị luận của các cô ấy.
"Đẹp trai quá", "Trời ạ, sao có người đẹp trai thế này!" bọn họ nhiệt tình bình luận về Minh Thiếu Diễm.
"Người dưới áo khoác chắc là bạn gái anh ấy. Trời xanh ơi, đây gọi là dục vọng chiếm hữu sao."
"Tớ thật tò mò, không biết cô gái dưới lớp áo trông như thế nào ha?"
"Bạn trai đẹp như vậy, chắc chắc cô ấy cũng rất đẹp. Nhìn chân kìa siêu cấp đẹp..."
Chân siêu cấp đẹp dưới tây trang - Đường Đường đột nhiên giơ tây trang lên, túm Minh Thiếu Diễm còn đang kinh ngạc vào trong.
Đường Đường trong tiếng hô của mấy cô gái kia liền nhón gót chân hôn Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm hồi thần, chợt ôm lấy eo cô, gia tăng nụ hôn này.
Ánh đèn rực rỡ bên bờ biển, một tình lữ xứng đôi. Một cô gái lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc rung động này.
Không khí ái muội bao vây làm tăng nhịp tim đập, Đường Đường mở to mắt, bên trong chỉ có hình dáng Minh Thiếu Diễm.
Tiếng hò hét của các cô gái dần đi xa.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở Đường Đường gấp gáp bắt lấy tay Minh Thiếu Diễm, mở miệng gọi hắn một tiếng, "Chú nhỏ."
"Hử?"
"Khi em đến tuổi hợp pháp, chúng ta kết hôn nhé."
Minh Thiếu Diễm giữ chặt cánh tay Đường Đường, nghe cô tiếp tục nói, "Em muốn cho thế giới biết, anh là của em."
Minh Thiếu Diễm định nói gì đó nhưng đã bị những lời này của Đường Đường ngăn lại.
Hắn nhẹ nhàng hôn vành tai Đường Đường, trịnh trọng đáp.
"Được."
Ý niệm này, anh chỉ biết là anh càng muốn nó hơn em.
Chỉ cần em không hối hận.
Hai người hóng gió tới 11 giờ mới về nhà, dì Trình vừa nghe tiếng động liền chạy ra.
Chiều nay vốn dĩ Minh Thiếu Diễm đã về nhà, không biết nghe điện thoại gì mà đột nhiên ra khỏi nhà, sau đó Minh Thiếu Diễm gọi về nói dẫn Đường Đường đi chơi.
Nhớ hôm trước, Minh Thiếu Diễm nói về thân phận của Đường Đường, khi đó dì Trình còn lo Minh Thiếu Diễm sẽ đối xử không tốt với cô. Bây giờ xem ra có thể yên tâm rồi.
Chỉ là nhìn hai người đang đi tới, một đen một trắng trông thật sự có chút xứng đôi. Đường Đường không biết đang nói gì, còn Minh Thiếu Diễm tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Dì Trình cảm thấy có chút không thích hợp nhưng hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia.
Thời gian không còn sớm, dì Trình chỉ khuyên hai người mau mau đi nghỉ ngơi.
Minh Thiếu Diễm về phòng tắm rửa, vừa ra đã nhận được tin nhắn của Đường Đường.
Cô bạn gái nhỏ nhà ta hỏi có thể tới phòng hắn hay không.
Minh Thiếu Diễm hiếm khi cười một tiếng, tâm trạng tốt trêu Đường Đường.
[ Tới làm gì? ]
Tin nhắn trả lời của Đường Đường rất nhanh.
[ Thực hiện nghĩa vụ của bạn gái. ]
Minh Thiếu Diễm:......
Hư hết sức.
Minh Thiếu Diễm có chút do dự. Hắn thật sự sợ Đường Đường sẽ làm bậy.
Sau khi gặp Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đã không còn tin vào tự chủ của hắn nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ chối Đường Đường.
[ Đến đây đi. ]
Không có hồi âm, chỉ là hai phút sau Đường Đường mặc áo ngủ lén lút đi vào.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm quyết định phải sớm nói mọi chuyện cho dì Trình.
Minh Thiếu Diễm đóng cửa, quay đầu liền phát hiện tóc Đường Đường vẫn còn ướt. Như đã tập mãi thành thói quen, Minh Thiếu Diễm vào phòng tắm lấy máy sấy ra, Đường Đường ngoan ngoãn ngồi cho hắn sấy tóc.
Minh Thiếu Diễm tránh tiếp xúc với Đường Đường hết mức, sắp 12 giờ rồi, tuy ngày mai là cuối tuần không cần đi làm nhưng khoảng cách từ lần lăn giường trước không lâu lắm, cho nên bây giờ nhất định không thể xằng bậy.
Có điều lần này Đường Đường không làm bậy, sấy khô tóc xong liền đi ngủ.
Lúc Minh Thiếu Diễm lên giường, Đường Đường vô cùng tự nhiên lăn vào lòng Minh Thiếu Diễm, thỏa mãn nâng khóe môi.
Hậu quả của ôm ôn hương nhuyễn ngọc* chính là, người trước giờ đều thức đúng giờ, Minh Thiếu Diễm đã hoàn toàn ngủ quên.
*Ôn hương nhuyễn ngọc:
Dì Trình chờ mãi cũng không thấy hắn xuống, cuối cùng không yên tâm lên tầng hai gõ cửa phòng. Gõ gõ cũng không có động tĩnh, trong lòng dì Trình hốt hoảng vặn chốt cửa, trực tiếp đi vào.
Minh Thiếu Diễm đột nhiên tỉnh lại.
Dì Trình đẩy cửa ra thấy Minh Thiếu Diễm đang nửa dựa vào giường đọc sách.
Dì Trình nhẹ nhàng thở ra, "Dì còn tưởng con bị bệnh."
"Không có", Minh Thiếu Diễm bất động, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ quơ quơ quyển sách trên tay, "Không cần dậy sớm, thức dậy không có chuyện gì nên lười biếng một chút."
"Hay là ăn gì đó trước đã?"
"Một lát con xuống... A..."
Dì Trình cả kinh, "Sao vậy?"
Minh Thiếu Diễm cảm nhận bàn tay đang sờ loạn trên bụng mình, hít sâu một hơi, "Không có gì, chuột rút thôi."
Dì Trình không hoài nghi, gật gật đầu, "Ừ, để dì lên lầu kêu Đường Đường dậy."
"Khoan đã", Minh Thiếu Diễm gọi dì Trình lại, "Còn đang nghỉ hè, con bé muốn ngủ thì ngủ, đừng kêu. Khi nào tỉnh con bé sẽ xuống."
"Không ăn sáng không được đâu", dì Trình vẫn cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ đến cháu gái nhà mình đúng là cũng thích ngủ nướng, "Thôi được rồi, dì không gọi."
"Dạ", Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng rồi". dì Trình đột nhiên quay đầu. Minh Thiếu Diễm không nhịn được định đem bàn tay đang sờ loạn trên ngực lấy ra bị một câu của dì Trình làm hết hồn, tay mất tự nhiên để trên không trung, "Có chuyện gì sao ạ?"
"Dì chuẩn bị về quê một chuyến, có lẽ đi hơn mười ngày."
"Khi nào đi ạ?"
"Lát nữa."
"Để con kêu chú Lý đưa dì đi."
"Ừ, con phải tự chăm sóc bản thân, còn chăm sóc cho Đường Đường nữa."
Dì Trình dặn dò một buổi mới rời khỏi phòng ngủ. Thẳng đến khi nghe tiếng khóa cửa bên ngoài, Minh Thiếu Diễm mới hoàn toàn thả lỏng. Đường Đường vẫn trốn trong chăn nãy giờ chui ra ngoài, ghé vào lòng ngực Minh Thiếu Diễm cười tủm tỉm nói, "Dì Trình nói phải chăm sóc em đó."
Minh Thiếu Diễm nhìn áo ngủ mình bị cởi ra, lại nhìn Đường Đường không biết sợ hãi, ngọn lửa áp chế nãy giờ hoàn toàn bùng lên.
Hắn xoay người đè cô dưới thân, Đường Đường hô lên một tiếng, "Anh muốn làm gì!"
"Chăm sóc em", Minh Thiếu Diễm cúi đầu hung hăng cắn lên xương quai xanh trắng nõn một ngụm. Đường Đường thở dốc kinh ngạc, nhỏ giọng run rẩy, "Bác sĩ nói cháu còn nhỏ, chú nhỏ chú phải khống chế..."
"Sao lúc quyến rũ người khác lại không nghĩ đến lời bác sĩ nói?" Minh Thiếu Diễm trở tay lật người lại.
Lúc này Đường Đường mới luống cuống, thật ra cô chỉ muốn trêu chọc một chút mà thôi. Ngẫm lại lần trước thật sự rất đau. Cảm giác quần áo trên người bị lấy xuống, Đường Đường run run mở miệng, "Đừng... Chú nhỏ cháu sai rồi..."
Bây giờ mới biết sai?
Động tác trên tay Minh Thiếu Diễm nhẹ lại, "Ngoan, đừng sợ."
Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, đang định nói gì đó thì hai chân bị nắm chặt. Minh Thiếu Diễm cúi người hôn lên lưng Đường Đường, "Dùng chân."
Đường Đường:......
Cuối cùng bữa sáng dì Trình chuẩn bị Đường Đường không thể ăn được. Lúc cô ra khỏi phòng đã gần giữa trưa.
Trong nhà không có dì Trình, Đường Đường và Minh Thiếu Diễm cũng không e dè.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc tới ngày Đường Đường khai giảng. Học sinh năm nhất chuyên ngành đạo diễn, Đường Đường một lần nữa bắt đầu nhập học.