• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đang ngồi trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau, Từ Trầm đặt tay lên môi, ra hiệu im lặng với Lục Miên. Cùng lúc đó, ba người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất là Mộc Thiên, Đại Châu và Cảnh Đồng đang áp tai vào cửa phòng Từ Trầm nghe lén ở bên ngoài.

“Đúng là cạn lời với các cậu.” Mạnh Dao Quang đi tới, liếc mấy người bọn họ: “Đều không có việc gì phải làm đúng không, đừng đứng đây cản đường.”

Bị đội trưởng giáo huấn một trận, ba người mất hứng cụp đuôi trở về phòng của mình.

Sau khi bọn họ rời đi, Mạnh Dao Quang vẻ mặt không tự nhiên đi đến trước cửa phòng Từ Trầm, áp tai vào chăm chú lắng nghe.

“Anh mua về rồi?” Ánh mắt Lục Miên nhìn về phía hai hộp đồ màu đỏ trên bàn.

“Ừm.”

“Vậy….còn tới nữa không?”

“Tới cái gì, tới chơi game à?” Anh trêu.

Lục Miên bĩu môi, không muốn để ý đến anh.

Từ Trầm thâm tình nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Phòng không cách âm…”

Lục Miên nhụt chí mà nằm dài trên giường, lật người đưa lưng về phía anh, không muốn để ý đến anh.

Từ Trầm cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vuốt tóc Lục Miên: “Rất muốn à?”

“Hoàn toàn không muốn chút nào!” Lục Miên giận dỗi nói.

“Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Từ Trầm nằm xuống bên cạnh, ghé sát vào mặt cô: “Mấy người họ được mời tham gia một buổi triển lãm truyện tranh, không hiểu sao lại về sớm như vậy.”

“Em về đây.” Lục Miên đứng dậy rời đi, Từ Trầm nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, nhìn đồng hồ: “Đã hơn 10 giờ rồi, ký túc không có giờ giới nghiêm à?”

“Có.” Lục Miên bĩu môi, Từ Trầm thuận thế kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi lên đùi anh: “Ở lại đi.”

Ở lại, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tự chịu khổ à?

Lục Miên vẫn gật đầu, Từ Trầm âu yếm xoa đầu cô: “Em đói không?”

Lục Miên tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc, Từ Trầm buông cô ra: “Anh đi tìm chút đồ ăn cho em.”

Từ Trầm vừa mở cửa ra, cửa phòng của Cảnh Đồng, Mộc Thiên, Đại Châu…. thậm chí cả Mạnh Dao Quang cũng đồng loạt mở ra, ai nấy đều thò đầu ra khỏi phòng mình, tò mò nhìn anh.

“Trong trong trong……trong phòng có con gái sao?” Đại Châu ngây thơ hỏi.

“Cũng có thể là con trai.” Mộc Thiên xoa xoa cằm, nghiêm túc suy đoán.

…..

“Mấy người thật là rảnh rỗi.” Từ Trầm nói xong liền đi thẳng xuống phòng bếp, mấy người đi ra khỏi phòng, vây quanh cửa phòng Từ Trầm, Từ Trầm quay lại nói: “Có phải muốn bị ngược mới chịu được không? Mấy người có tinh thần như vậy, hay là chút nữa chúng ta chơi vài ván?”

Ngay lập tức, mọi người ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, đồng thời đóng sầm cửa lại, còn lâu họ mới muốn bị Eric đè xuống đất đánh cho tơi bời.

Từ Trầm nấu một bát mì tôm thơm phức rồi bưng lên tầng.

Lục Miên ăn một cách thỏa mãn, đã lâu lắm rồi cô mới được thử lại tay nghề của Từ Trầm.

Sau khi Lục Miên uống xong ngụm nước canh cuối cùng, liền vỗ vai Từ Trầm khen ngợi: “Đội anh thật có số hưởng, có một đầu bếp giỏi như anh ở phía sau.”

“Bình thường đều là gọi đồ ăn ngoài, bọn họ không biết anh có thể nấu ăn.” Từ Trầm rút ra hai tờ giấy ăn lau miệng dính chút mỡ của cô: “Nếu như để họ phát hiện ra, thì toang rồi….. Hơn nữa, bình thường cũng không có thời gian để mua đồ nấu ăn.”

Lục Miên gật gật đầu, cô biết các thành viên trong đội tuyển chuyên nghiệp bình thường đều phải nắm bắt thời gian, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi riêng. Đặc biệt trong những năm đầu tiên, cuộc sống chỉ xoay quanh game, không chơi game thì cũng xem các trận đấu của các đội khác, khá đơn điệu, không chỉ vậy mà cũng rất vất vả.

“Eric thật vất vả nha!” Lục Miên đau lòng nhìn anh, ngón tay cô trượt từ lông mày đến đôi môi mỏng của anh: “Em muốn chăm sóc anh thật tốt.”

Từ Trầm cười, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Đang yên đang lành làm học thần không muốn, lại muốn làm hiền thê lương mẫu sao?”

“Ừm.” Lục Miên nghiêm túc gật đầu, sau đó cầm bát đứng dậy: “Em đi rửa bát.”

Từ Trầm nắm chặt lấy tay cô, nhận lấy chiếc bát trong tay cô, đưa lên môi mình khẽ hôn: “Tay hỗ trợ nhà anh, sao anh có thể nỡ để nó dính dầu mỡ cơ chứ.” Nói xong anh liền cầm bát đứng dậy đi ra ngoài.



Sau khi tắm xong, Lục Miên mặc chiếc áo hoodie màu xám to rộng của Từ Trầm, nằm trên giường nhìn bóng lưng của Từ Trầm đang ngồi trước máy tính, Từ Trầm đang đeo tai nghe và trò chuyện cùng thi đấu giao lưu với một tuyển thủ của Hàn Quốc, lúc đang chờ game bắt đầu, Từ Trầm tháo tai nghe ra rồi đi tới, đắp chăn cho Lục Miên, chỉnh góc chăn rồi xoa xoa đầu cô: “Ngủ ngoan.”

“Anh….đừng thức khuya, chơi xong liền lên giường…..đi ngủ.” Khuôn mặt Lục Miên hơi đỏ ửng, dặn dò nói.

“Ừm.” Từ Trầm chỉnh ánh sáng màn hình tối xuống, khiến cả căn phòng càng trở nên tối hơn, trong mắt Lục Miên, bóng lưng của anh dần dần trở nên mơ hồ, mờ ảo.

Cô chìm vào giấc ngủ sâu, trong cơn mơ màng, có một cơ thể ấm áp chui vào trong chăn, ôm cô từ phía sau, kéo cô vào trong vòng tay anh. Lục Miên vô thức quay người lại, sau đó chui vào trong ngực anh, ghé sát tới cọ cọ, cũng ôm anh mà ngủ.

Thói quen tốt mà Lục Miên đã rèn luyện được ở trường khiến cô thức dậy đúng giờ vào buổi sáng, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Từ Trầm, hàng lông mày rậm, lông mi dài mà dày, hai mắt nhắm lại phác họa ra một đường cong hoàn hảo, đôi môi mỏng hơi mím, anh ngủ rất say, hai tay còn đặt bên eo cô, tư thế thân mật mà ái muội, cô lại gần khuôn mặt anh, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi mỏng.

Lục Miên không nhớ rõ anh lên giường ôm cô ngủ từ khi nào, có lẽ là rất muộn, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, đứng dậy rời khỏi giường, cố gắng không gây ra tiếng động nào để tránh đánh thức anh.

Thay quần áo xong, cô gấp gọn gàng quần áo cho anh, đặt xuống bên cạnh gối, cúi xuống nhìn anh, anh ngủ rất say, rất sâu, Lục Miên nhẹ nhàng nói: “Eric thân yêu, em đi đây.”

Cô vừa bước ra khỏi phòng Từ Trầm, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Cảnh Đồng bị tiếng “cạch” làm giật mình bật dậy khỏi ghế sofa, sao đó lập tức thò đầu ra khỏi ghế, cậu nhìn chằm chằm cô suốt từ lúc Lục Miên đi từ tầng 2 xuống tới phòng khách.

Lục Miên cũng chú ý tới ánh mắt của Cảnh Đồng, bước chân cũng dừng lại.

Cảnh Đồng làm như thể cuối cùng tôi cũng đã bắt được quả tang của hai người, mỉm cười đầy xấu xa nhìn cô.

Lục Miên nhìn cậu ta, thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu chàng này ngồi xổm bên ngoài cả đêm để canh à?

Lục Miên nhìn Cảnh Đồng, cô biết cậu chàng Cảnh Đồng này cực kỳ thích buôn chuyện, ngoài chơi game ra, sở thích lớn nhất của cậu ta chính là tiết lộ thông tin về Eric.

Cô bước vài bước về phía cậu ta, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn phí bịt miệng bao nhiêu?”

“Cô muốn hối lộ tôi à?” Cảnh Đồng cũng không khách khí, đứng dậy nhướng mày nhìn cô.

“Ừm, Eric nói cậu là fans của game 《ZARA》.” Lục Miên nhìn cậu ta.

“《ZARA》? Cũng là ý tưởng hay đó, nhưng tiếc rằng tối qua tôi đã qua tất cả các cửa rồi.”

“Tôi có code của cửa cuối cùng của 《ZARA》, cậu có thể lấy bút ghi lại.”

Cảnh Đồng mở to mắt: “Là cửa cuối cùng cao cấp nhất, chỉ có mật mã nội bộ mới có thể vào, hiện tại toàn quốc chỉ có 30 tổ hợp mã code tối mật đấy sao? Sau khi vượt qua cửa cuối cùng, có thể mở phiên bản beta nội bộ mới của 《ZARA2》sao? Cô cô cô cô….làm sao mà cô có được?” 

Cậu ta nhìn Lục Miên một hồi lâu: “Các hạ rốt cuộc là…. là thần thánh phương nào?” Người phụ nữ có thể tóm được Eric, tuyệt đối không phải là người bình thường, chẳng lẽ là gián điệp được đội Hàn Quốc phái đến để đột nhập vào giới thể thao điện tử Trung Quốc!      

Móe cái thằng bé này overthinking đáo để thật =))))))))))

Lục Miên hơi kiêu ngạo nâng cằm: “ Mã nguồn của game này chính là do tại hạ viết.” 

Ngay lúc quai hàm của Cảnh Đồng sắp rớt xuống đất, Lục Miên lấy điện thoại ra, nhanh chóng chỉnh sửa một chuỗi dài chữ tiếng Anh và số, đưa màn hình điện thoại về phía Cảnh Đồng: “Cho cậu 30 giây, không cần thì thôi.”

Cảnh Đồng lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa, chạy nhanh tới chỗ Lục Miên, cầm lấy điện thoại trên tay cô, tìm một cái bút và tờ giấy trên kệ gần đó nhanh chóng chép lại đoạn code dài.

Lúng túng trả lại điện thoại cho Lục Miên, Cảnh Đồng không nhìn cô, rất ngượng ngùng nói với cô: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, vậy nên…..giữ bí mật chứ?”

Cảnh Đồng cuối cùng cũng gật đầu, đưa tay lên môi, làm động tác kéo khóa miệng.

Lục Miên mỉm cười nhìn cậu ta, nhịn không được nói: “Quả nhiên là bạn nhỏ dễ thương trong truyền thuyết.”

Có một câu nói đã được lưu truyền trong vòng fans của đội King: Đại Châu phụ trách ấm áp, Mộc Thiên phụ trách lạnh lùng, Dao Quang phụ trách nghiêm túc, Eric phụ trách đảm đương nhan sắc, còn Cảnh Đồng phụ trách dễ thương (kawaii).



Ý tưởng sơ bộ của game đã được hình thành, việc thử nghiệm sơ bộ có thể được thực hiện trên máy tính. Lục Miên đã sao chép mã nguồn cho Ngô Húc, để cậu ta cải tiến hoàn thiện thêm về mặt kỹ thuật, cô định đặt tên cho game này là 《Mê cung kỹ thuật số》.

“Game này không quá thích hợp với số đông, có thể sẽ bán không được giá cao.” Ngô Húc nói với Lục Miên trên chiếc bàn dài trước cửa kính ở thư viện: “Dù sao thì cũng quá hack não, số người có thể chơi qua cửa cũng không quá nhiều.”

“Không có vấn đề gì.” Lục Miên nhún nhún vai, cô không quan tâm game này có thể bán được bao nhiêu tiền, đây là món quà của cô dành tặng cho Từ Trầm.

Đúng lúc này, điện thoại Lục Miên hiện lên một tin nhắn, là Từ Trầm gửi tới: “Dịch Vân, PA Game, CTG, em muốn đến công ty nào?”

3 công ty game này đều nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới, cũng là những công ty lớn có tên tuổi đặc biệt nổi tiếng trong ngành, công ty Hằng Viễn đã mua game của họ trước đây so với 3 công ty này, chẳng là gì cả.

Lục Miên nghĩ ngợi, game cô chơi nhiều nhất chính là game của công ty PA Game, đặc biệt là sản phẩm chủ lực của họ, một game mô phỏng cuộc sống đời thường, Lục Miên đã chơi nó từ khi còn học cấp 2, tính đến giờ cô cũng có thể được coi là fans của game này. Game này được thiết kế cực kỳ có tâm, mô phỏng mọi khía cạnh của cuộc sống, mọi chi tiết đều cực kỳ hoàn hảo. Điều càng đáng giá hơn nữa chính là những cảm xúc nhân văn phong phú được bộc lộ trong các chi tiết, nhà phát triển game này có thể gọi là một người đi theo chủ nghĩa nhân văn.

Không chút do dự, Lục Miên gõ hai chữ PA xuống rồi gửi cho Từ Trầm, không lâu sau, anh trả lời một icon “OK” rồi hỏi: “Tối thứ 6 này em có rảnh không?”

“Có rảnh.”

“Ừm, vậy anh sẽ sắp xếp một bữa.”

“Eric thật lợi hại.”

“(′`=)”

Lục Miên nhìn thấy Từ Trầm vậy mà lại gửi cho mình một icon có biểu tượng cảm xúc này, cô bật cười đến mức suýt nữa nằm bò ra bàn không đứng dậy nổi.

Ngô Húc nhìn cô, ngơ ngác hỏi: “Ai thế?”

Khóe miệng Lục Miên cong lên, cúi gằm xuống nhìn điện thoại trong tay, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào: “Bạn trai tôi.”

Ngô Húc há to miệng, không thể tin được, cô đã độc thân 3 năm nay, sao lại có thể có bạn trai nhanh như vậy được! Cậu ta còn đang nghĩ đến việc yêu đương chậm rãi với cô, sao cô lại….

“Là người ngày hôm đó sao?” Ngô Húc tò mò hỏi cô.

Lục Miên đang soạn tin nhắn, rất tự hào đắc ý nói: “Đúng vậy, rất đẹp trai phải không.”

Đẹp trai ư, đẹp trai có thể mài ra mà ăn không?

“Lục Miên, cậu không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một người.” Ngô Húc không nhịn được giáo huấn cô: “Người xưa có câu, nam nhân sợ chọn nhầm nghề, nữ nhân sợ gả sai người, chuyện trọng đại cả đời người, sao lại có thể qua loa qua quýt, người con trai kia…. Cậu ta không được đâu! Cậu ta không xứng với cậu.” Người đàn ông chơi điện thoại trong thư viện ngày đó, cậu ta vừa nhìn đã biết anh sẽ không có tiền đồ gì lớn, chắc chắn không xứng với Lục Miên.

Sắc mặt Lục Miên lập tức tối sầm lại, mặt cô không chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm Ngô Húc, trực tiếp rút USB từ cổng máy tính ra ném trả lại cậu ta: “Game này, tôi sẽ không để cậu làm nữa.”

“Tại sao?” Ngô Húc nghe vậy lập tức lo lắng, họ là một nhóm, sao có thể nói không làm liền không nào nữa, đây không phải là tính cách của Lục Miên!

“Game này, là quà tặng mà tôi tặng anh ấy.” Lục Miên thu dọn máy tính của mình: “Nếu cậu có suy nghĩ như vậy, tôi không thể để cậu tiếp tục làm game này nữa, giải tán đi.” Nói xong cô liền lập tức quay người đi ra ngỏi thư viện. Ngô Húc nhìn theo cô từ xa, nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu ta cũng không nói sai mà, sao lại đắc tội tới cô rồi, một lời không hợp liền giải tán, cô cũng quá xúc động lại tùy hứng rồi đấy!

Từ Trầm đang đợi cô dưới gốc cây bạch quả trong khu KTX của Lục Miên. Anh vẫn đeo khẩu trang trắng như cũ, tựa người vào chiếc BMW, ánh hoàng hôn đang lặn dần về Tây, ánh chiều ta bao trùm lấy bóng dáng anh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bộ vest ôm sát làm nổi bật lên dáng người cao ráo đĩnh đạc, thu hút bao nhiêu ánh mắt của các cô gái ở tầng trên cúi xuống nhìn.

Những cô gái đi ngang qua cũng dừng lại thì thầm với nhau.

Lúc này, Lục Miên chạy ra khỏi KTX, Từ Trầm liền đứng thẳng người lên đón cô, anh nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng ngời vừa mở cửa cho cô vừa nói: “Chỉ là ăn một bữa đơn giản, không cần phải nghiêm túc thế này.”

Lục Miên mặc một bộ vest kiểu nữ kết hợp với chiếc váy chữ A, vừa đơn giản lại lịch sự.

“Cần thiết chứ, mặc dù chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng cũng là một buổi phỏng vấn.” Lục Miên rất xem trọng chuyện này, cô thậm chí còn đặc biệt in ra một bản CV: “Hơn nữa, em cũng không thể để anh khó xử được.”

Ngồi trong xe, Từ Trầm cầm lấy bản CV của Lục Miên, lật lật xem qua, tuy chỉ có vài trang giấy mỏng manh nhưng lại chứa đầy những giải thưởng mà cô đã giành được trong các cuộc thi lập trình khác nhau trong suốt 2 năm qua, có các cuộc thi trong nước, nhưng đa phần là cuộc thi quốc tế, mà không có bất cứ ngoại lệ, tất cả đều là huy chương vàng.

Lục Miên nhìn Từ Trầm với vẻ mặt đầy chờ đợi, chờ đợi lời khen của anh, Từ Trầm buông CV xuống, khóe miệng khẽ cong lên, vừa hạ phanh tay nhả phanh, vừa đạp ga nổ máy, cười dịu dàng nói: “Khoe khoang.”

“Hừ!”

Tại khách sạn 5 sao Hải Thiên, Từ Trầm đã đặt một phòng VIP riêng, người đến là giám đốc HR của công ty PA Game, Lưu tổng. Toàn bộ quá trình Từ Trầm đều không nói bất cứ câu nào, anh chỉ ngồi bên cạnh Lục Miên, Lục Miên và Lưu tổng trò chuyện về game. Cô hiểu rõ các trò chơi của PA Game như trong lòng bàn tay, do vậy Lưu tổng có ấn tượng rất tốt với cô, hai người trò chuyện trên bàn ăn rất vui vẻ.

“Eric là một nhân vật lớn trong vòng này, lúc trước tôi muốn mời cậu ấy một bữa, dù có cho kiệu tám người khiêng cũng đều không mời được người, hôm nay đột nhiên cậu ấy nói muốn mời khách, thật sự là thụ sủng nhược kinh mà!” Lưu tổng cười nói.

“Lưu tổng khách khí rồi.” Từ Trầm lễ phép nói: “Do huấn luyện thật sự quá bận, không phân thân được.”

Lục Miên có thể nhìn ra được, Từ Trầm không quá giỏi trong văn hóa giao tiếp trên bàn tiệc. Lưu tổng đã kính anh 3 ly rượu, nhưng anh thậm chí còn không kính lại người ta 1 ly. Lục Miên trước đây cùng Lý Thế Huân đi ra ngoài ăn cơm, những kỹ năng này cô cũng khá giỏi, vậy nên cô thay Từ Trầm kính rượu lại Lưu tổng, cũng nói những lời hay ý đẹp để bữa ăn trở nên vui vẻ hòa hợp.

Cuối bữa ăn, Lưu tổng trực tiếp hỏi Lục Miên: “Khi nào cô có thể đến thực tập? Tôi sẽ để hành chính sắp xếp một vị trí trong R&D (nghiên cứu, phát minh, cải tiến sản phẩm) cho cô. Tốt nhất là càng sớm càng tốt, khoảng thời gian này công ty chúng ta có game sắp ra mắt, rất thiếu nhân lực.” Anh ta lại nhìn Eric nói: “Còn về mặt tiền lương, 6000 tệ một tháng trước nhé.”

“Thứ 2 tuần sau có thể.” Lục Miên rất cảm kích nói với anh ta: “Cảm ơn Lưu tổng, tôi sẽ cố gắng làm việc hết mình.” Thực tập sinh có thể kiếm được 6000 đã là cực kỳ tốt rồi.

Sau bữa ăn, Lưu tổng cùng Từ Trầm Lục Miên bước ra khỏi cửa khách sạn, anh ta nói: “Các cô cậu cứ về trước đi, tôi vẫn còn phải đi gặp một người bạn khác nữa.”

Từ Trầm nói cảm ơn mới anh ta, rồi đưa Lục Miên lên xe.

Ngay khi chiếc BMW màu xám bạc vừa lái đi mất, một người đàn ông bước xuống xe và đi về phía Lưu tổng. Anh ta mặc một bộ vest trang trọng, tỉ mỉ, tuổi tác không quá lớn, nhưng cũng đủ thành thục, đường nét trên khuôn mặt đặc biệt sắc sảo, nhìn qua thì có vẻ đơn giản chất phác, nhưng chỉ có đôi mắt là khá thâm trầm.

“Phó tổng, ngài đến rồi, thật trùng hợp, tôi cũng vừa tiễn một người bạn.” Lưu tổng nhiệt tình chào hỏi, dáng vẻ trông rất cung kính.

Ánh mắt sâu thẳm của Phó Nam Quân rơi xuống bóng dáng chiếc BMW màu xám bạc vừa lái đi, nhàn nhạt hỏi: “Hai người vừa rồi, là bạn của cậu?”

Lúc xe anh ta vừa dừng lại, đã nhìn thấy Lục Miên và một chàng trai trẻ bước ra khỏi khách sạn Hải Thiên, Lục Miên mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp, lại có một sức hấp dẫn khác hẳn, hoàn toàn khác với cô gái nhỏ đã đưa anh ta đến quán game 2 năm trước đó. Cô trưởng thành rồi, cũng nở rộ rồi, trước kia chỉ là một nụ hoa nhỏ còn e ấp, nhưng giờ đây cô đã trở thành một đóa hoa phù dung kiều diễm lại quyến rũ.

“Đó là Eric, cô gái kia có thể là bạn gái của cậu ấy, sắp tốt nghiệp đại học, muốn đến PA Game để thực tập, tôi tất nhiên phải cho cậu ấy mặt mũi rồi.” Lưu tổng giải thích.

“Bạn gái?” Đôi môi mỏng của Phó Nam Quân hơi mím lại, hai chữ này được anh ta nói một cách nghiền ngẫm, một lúc lâu sau, anh ta lại nói: “Eric, Eric của đội King sao?”

“Đúng vậy, chính là cậu ấy.”

“Ồ, nghe nói PA muốn mời Esc đến làm đại ngôn để tuyên truyền cho game mới tháng sau sao?” Phó Nam Quân và Lưu tổng vừa đi vào khách sạn vừa nói chuyện phiếm.

“Tin tức của Phó tổng thật nhanh, quả nhiên là người đứng đầu trong ngành.” Lưu tổng tiếp tục nịnh nọt.

“Thành thật đi.” Phó Nam Quân không dính chiêu này của anh ta, nhàn nhạt nói: “Vậy lúc đó sắp xếp một bữa tiệc, tôi mời khách, cậu cũng mời cả Eric này tới nữa.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh báo x3, nam phụ tổng tài bá đạo xuất hiện rồi!!!

Hỏi Từ Thần sợ hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK