• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

au khi Lục Miên nói lời tạm biệt với Đằng Mộc, cô đi về phía dòng người tấp nập, cửa sổ xe ô tô màu bạc hạ xuống, Từ Trầm quay đầu, nở một nụ cười đẹp trai ngời ngời hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Lục Miên mở cửa xe bước vào: “Đội viên của anh đúng là thần trợ công* của anh, từng câu từng chữ đều khen anh không ngớt.”

*Thần trợ công: chỉ người đóng vai trò quan trọng như bạn hoặc người thân trợ giúp hai người khác trong tình yêu là chủ yếu, bên cạnh có thể công việc hoặc cuộc sống.

“Anh thương bọn họ mà.” Từ Trầm cười, nhấn ga lái xe đi.

Tối hôm đó, Từ Trầm dẫn Lục Miên cùng đội viên của mình chơi một ván lol ở server Hàn. Ban đầu, các đội viên thấy một em gái ra đi thì lại có một em gái tới, cảm thấy anh trai Eric này không có các em gái làm hỗ trợ thì không được. Lúc đầu không để ý nhiều, nhưng dần dần họ phát hiện ra, thao tác của Lục Miên thực sự rất điêu luyện, không có mấy tuyển thủ nghiệp dư có thể đạt đến trình độ này của cô ấy.

3 năm qua, Lục Miên chủ yếu dựa vào kỹ năng chơi game để kiếm sống. Hôm nào tốt thì một ngày có thể kiếm được vài trăm tệ, vì đòi hỏi năng lực tốt, vì vậy về mặt kỹ thuật, cô không hề thua kém. Chỉ là về các khía cạnh chuyên nghiệp, vẫn cần phải rèn luyện bài bản hơn, đặc biệt là trong việc phối hợp cùng các đội viên. Nếu với Từ Trầm thì cô không có vấn đề gì, nhưng với Levi cùng những người khác thì cần thêm thời gian để ăn ý hơn.

Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người đều đã có nhận định rõ ràng – trình độ của Lục Miên thực sự không tồi chút nào.

Toy lấy vài lon nước từ tủ lạnh ra đặt lên bàn, sau đó nhìn sang Lục Miên: “Em gái hỗ trợ này, xưng hô thế nào nhỉ?”

“Các cậu… đều nhỏ tuổi hơn Eric sao?” Lục Miên hỏi.

“Đúng vậy, tôi 24, Mao Đậu 21, còn Levi thì năm nay vừa tròn 23.” Toy đáp.

“Ồ, vậy các cậu có thể gọi tôi là chị dâu (bản gốc là E tẩu, nhưng tui đổi lại thành chị dâu cho hợp).” Lục Miên cười nói, cô khá hài lòng với cách gọi của mấy người Cảnh Đồng trước đây.

Vừa dứt lời, Mao Đậu đã bật cười “khụ” một tiếng, cả nhóm không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Từ Trầm, Từ Trầm vừa châm một điếu thuốc, hít một hơi, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, ngây người vài giây, rồi thản nhiên đáp: “Nghe cô ấy đi, gọi chị dâu.”

“Chào chị dâu!” Ba người đồng thanh hô to, bầu không khí trở nên náo nhiệt, thân thiết hơn hẳn, họ túm tụm lại, tò mò hỏi han Lục Miên đủ điều. Khi biết cô chính là tổng biên tập game của công ty MT, còn là người đã thiết kế ra các game nổi tiếng như 《ZARA》và 《Mê cung kỹ thuật số》, thì ánh mắt họ lập tức hiện lên sự ngưỡng mộ.

Mao Đậu chọc Toy, thì thầm: “Chị dâu lợi hại quá!”

Toy gõ vào đầu Mao Đậu: “Người có thể chinh phục được lão đại, có thể là người tầm thường được sao?”

Lục Miên chú ý tới, trong lúc nghỉ ngơi, Từ Trầm liên tục hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không ngừng nghỉ, cô không nhịn được, lên tiếng: “Anh có thể không hút thuốc nữa không?”

Vừa nói xong, mấy thành viên trong đội lập tức im lặng, họ biết Eric nghiện thuốc lá đến mức nào, những lúc không phải luyện tập, trong tay anh luôn có điếu thuốc, áp lực của anh lớn, không ai có thể khuyên được anh.

Ánh mắt họ dán chặt lên người Từ Trầm, anh dừng lại, nhìn điếu thuốc vừa mới châm, rồi dập nó vào gạt tàn: “Được, không hút nữa.”

Vừa nãy, mấy người còn đang toát mồ hôi lạnh, lần gần đây nhất, Mao Đậu bảo anh ngừng hút thuốc thì đã bị anh đá một cú bay thẳng ra khỏi cửa. Bây giờ họ đã hoàn toàn nể phục Lục Miên, hỗ trợ này, đúng là có thể trị được Eric ngoan ngoãn đến lạ.

“Được rồi, gặp cũng đã gặp, nói cũng nói xong, các cậu về trước đi, ngày mai bắt đầu huấn luyện chính thức, nhớ tập trung phối hợp cho tốt.” Từ Trầm đứng dậy, hạ lệnh đuổi khách.

“Vâng, tụi em về trước.” Mao Đậu và nhóm Levi lần lượt đi ra khỏi phòng.

Từ Trầm đóng cửa lại, quay người bước tới sofa, Lục Miên đang nằm trên đó, tay nghịch ngợm mô hình mà anh bày trong nhà. Từ Trầm cúi người xuống, đè cô lên sofa, rồi hôn xuống một vết dâu tây đỏ đậm trên xương quai xanh của cô. Lục Miên kêu đau một tiếng, chỉ nghe thấy Từ Trầm nói: “Ở trước mặt đội viên của anh mà không cho anh chút mặt mũi nào cả.”

“Anh nghiện thuốc nặng quá đấy.” Lục Miên nhíu mày, nâng mặt anh lên, cẩn thận đánh giá: “Anh nhìn anh đi, da dẻ đã xấu đi rõ rệt.” Cô khẽ nhéo cằm anh, mở miệng anh ra rồi nhìn trái nhìn phải: “Răng còn khá trắng, nhưng hút mãi rồi cũng sẽ vàng thôi.” Sau đó cô còn ghé sát vào, ngửi một chút: “Miệng thì toàn mùi thuốc lá.”

“Vậy mà đã chê rồi sao?”

Lục Miên ôm lấy khuôn mặt anh, quỳ gối trên sofa, thẳng lưng, cúi xuống, cắn lấy môi dưới của Từ Trầm, rồi dùng đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm, tinh tế cảm nhận mùi vị thuốc lá còn sót lại.

“Không chê.” Giọng cô trầm thấp, thì thầm như gió thoảng bên tai, đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh: “Đôi mắt của anh, hương vị của anh, cơ thể của anh…” Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập sự say đắm, như hồ nước sâu lắng: “Từng tấc da thịt, từng sợi tóc của anh… em đều muốn.”

Từ Trầm lập tức hôn lên môi cô, nụ hôn mãnh liệt như thể muốn hòa vào làm một, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, trong khoảnh khắc động tình, anh khẽ thì thầm: “Tất cả đều là của em.”

Lục Miên luôn cảm thấy, sự khát khao của cô đối với Từ Trầm giống như một ngọn lửa không ngừng lan ra, từ trái tim đến cơ thể, bùng cháy không có điểm dừng, cái cảm giác mạnh mẽ ấy, mãnh liệt đến mức không cách nào diễn tả được. Cô hận không thể khảm anh vào trong cơ thể mình, sao cô lại có thể yêu anh…nhiều đến vậy?



Đường Tô mặc một chiếc sườn xám mỏng manh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông vũ dài, đứng bên bờ sông gần phim trường. Khuôn mặt vẫn là lớp trang điểm rực rỡ của một nữ vũ công Thượng Hải thời xưa, ánh lên nét phồn hoa của cả một thành phố khói sương.

Hạ Kiêu Dương tiện tay vứt đầu thuốc lá xuống sông, Đường Tô nhíu mày nhìn anh ta: “Đừng vứt rác bừa bãi, người ta dọn dẹp rất vất vả.”

“Hừ.” Hạ Kiêu Dương hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô.

“Trở về Hạ Thành đi, đừng tới tìm tôi nữa.” Một cơn gió lạnh thổi qua, Đường Tô kéo cổ áo khoác: “Chúng ta không thể nào nữa đâu.”

Hạ Kiêu Dương lại cười lạnh: “Đêm đó, đã như vậy rồi mà giờ em lại bảo không thể nào?”

“Hạ Kiêu Dương!” Đường Tô cau mày, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: “Mẹ nó anh đừng có mà giở trò lưu manh với tôi.”

“Trước đây, chẳng phải em rất thích anh lưu manh sao?” Hạ Kiêu Dương quay người lại nắm chặt lấy tay Đường Tô, lực tay siết chặt khiến cổ tay cô đau nhức, anh nhìn cô, ánh mắt và giọng nói rất mạnh bạo: “Có phải là vì thằng đàn ông bên cạnh em? Em có tin không, tôi chỉ cần phút mốt là có thể xử đẹp nó!”

“Hạ Kiêu Dương!” Đường Tô cố gắng gỡ tay anh ta ra: “Không liên quan gì tới anh ấy, tôi thực sự không còn thích anh nữa, buông tay ra!”

“Anh không buông, lẽ ra ngay từ đầu anh không nên buông tay, em có biết mấy năm nay ở nước ngoài, anh đã sống thế nào không?” Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, loại màu đỏ đầy bệnh hoạn.

Khi cả hai đang giằng co, một người đàn ông bước tới, kéo Đường Tô ra phía sau mình, đồng thời đẩy mạnh Hạ Kiêu Dương ra xa vài mét.

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác da, vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm một hộp cơm giữ nhiệt. Đoạn Trạch đến để thăm ban, nhưng khi đến nơi, nhân viên trong đoàn phim bảo Đường Tô đang ở bờ sông, khi bước tới, tình cờ nghe thấy những gì họ đang nói, trái tim như bị cơn gió lạnh thổi qua, trở nên tê tái.

Hạ Kiêu Dương đứng thẳng dậy, nhìn Đoạn Trạch, đánh giá một lượt, đột nhiên cười lạnh: “Chính là mày à?”

“Cách xa cô ấy ra.” Giọng nói của Đoạn Trạch lạnh lẽo, sắc mặt u ám, như bị băng giá bao phủ.

Hạ Kiêu Dương nhìn thoáng qua dòng sông, hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, tung một cú đấm vào mặt Đoạn Trạch, Đoạn Trạch lảo đảo lùi về phía sau vài bước, khóe miệng lập tức bầm tím, phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, sau đó lao tới phía Hạ Kiêu Dương.

Hạ Kiêu Dương tiến lên vài bước, tung thêm một cú đấm nữa, nhưng lần này bị hụt, Đoạn Trạch né sang một bên, túm lấy anh ta quật qua vai rơi mạnh xuống đất.

Một cú đấm giáng xuống mặt Hạ Kiêu Dương, rồi lại một cú vào bụng, Đoạn Trạch gằn giọng, ánh mắt hung ác: “Mẹ nó lúc ông đây lăn lộn ngoài xã hội, thì mày còn đang tập đi đấy!”

“Đừng đánh anh ấy!” Đường Tô hoảng sợ cảnh tượng trước mắt đến mức bật khóc, chạy tới ôm lấy cánh tay của Đoạn Trạch: “Lão Đoạn, anh đừng đánh anh ấy! Đừng đánh nữa!”

Cô ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Đoạn Trạch, quỳ xuống đất cầu xin anh, nước mắt giàn giụa làm nhòe đi lớp trang điểm đậm, trông vô cùng nhếch nhác.

Trái tim Đoạn Trạch như bị bóp nghẹt, anh buông cổ áo Hạ Kiêu Dương ra, đứng dậy lùi lại vài bước.

Đường Tô đỡ Hạ Kiêu Dương dậy, không màng điều gì, dùng cổ tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng anh ta, giọng run rẩy hỏi: “Có đau không?”

Có đau không?

Có thể không đau sao?

Đoạn Trạch thất thần lùi lại vài bước, lắc đầu, cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Hạ Kiêu Dương hất tay Đường Tô ra, lật người nằm sấp xuống đất, toàn thân run rẩy, đặc biệt là hai bàn tay, run đến mức mất kiểm soát, cả người bắt đầu co giật, Đường Tô hoảng loạn: “Anh sao vậy? Làm sao vậy? Tôi gọi xe cứu thương.” Cô cầm lấy điện thoại định gọi 120 thì bị Hạ Kiêu Dương gạt tay làm rơi điện thoại.

Anh ta run rẩy lấy từ trong túi ra một ống nhỏ dài bằng ngón tay cái, bên trong chứa một loại bột màu trắng, anh ta mở nắp ra và đổ hết vào miệng. Sau một lúc, cơ thể anh ta dần bình ổn lại, thả lỏng toàn thân… nhắm mắt, cả người ngã xuống đất, trông sắc mặt thoải mái hơn hẳn.

“Anh làm gì vậy!” Đường Tô hoàn toàn bị hành động của Hạ Kiêu Dương làm cho hoảng sợ, cứng đờ người, mãi chưa thể lấy lại được tinh thần: “Anh…rốt cuộc đã ăn cái gì?”

Hạ Kiêu Dương nằm ngửa trên mặt đất, bộ vest đen lấm đầy bùn đất, giọng anh ta yếu ớt, có chút run rẩy: “Người muốn đến với nhau là em, người nói chia tay cũng là em. Mấy năm nay…em có biết tôi đã sống thế nào không?”

“Anh mẹ nó vừa ăn cái gì thế?” Đường Tô không thèm để ý tới lời anh ta nói, cầm lấy cái ống nhỏ trên mặt đất kia ném mạnh xuống sông, tạo thành một gợn sóng nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất.

Cô đứng dậy, đá mạnh vào người Hạ Kiêu Dương: “Tôi đợi anh nhiều năm như vậy, anh thì bặt vô âm tín… Bây giờ lại chạy đến nói những lời này, anh nghĩ anh là thánh à?”

Tinh thần của cô gần như sụp đổ, quỳ xuống bên cạnh anh ta, gào khóc nức nở, Hạ Kiêu Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô: “Tô Tô… chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”



Buổi tối, Lục Miên gọi liên tiếp 2 cuộc cho Từ Trầm, cuối cùng anh cũng nghe máy, cô liếc nhìn mấy anh chàng ngồi trước máy tính bên cạnh, bước đến bên cửa sổ thì thầm: “Sao anh vẫn chưa về? Mọi người đều đang đợi anh đấy!”

Từ Trầm nhìn Đoạn Trạch đang say khướt bên cạnh, vẫn còn đang không ngừng rót rượu vào miệng, anh xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ tạm thời vẫn chưa đi được.”

Lục Miên thất vọng lẩm bẩm một tiếng.

“Ngoan, em cứ phối hợp với họ thật tốt, tối nay đừng đợi anh nữa, ngủ trước đi.” Từ Trầm dịu dàng nói.

Nghe vậy, Lục Miên càng không vui: “Em phải đợi anh.”

“Vậy được, anh sẽ cố gắng xử lý nhanh nhất rồi quay lại ngay, em ngoan nhé.”

“Ừm.” Lục Miên nở nụ cười rạng rỡ: “Hôn một cái.”

“Đừng nghịch.”

“Không, phải hôn một cái.”

Từ Trầm nhìn Đoạn Trạch đang gục trên bàn, cuối cùng bước ra ngoài, che điện thoại lại và “moa” một cái vào điện thoại.

Lục Miên bật cười ha ha, sau đó chu môi hôn thật mạnh vào màn hình điện thoại.

“Đúng là rải cẩu lương bằng thực lực.” Toy ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ và thở dài.

“Đội trưởng yêu đương vào một cái, đúng là cay con mắt.” Levi lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK