Bây giờ Esc đang ngồi đối diện với anh, Từ Trầm cảm thấy hơi xấu hổ, Esc cực kỳ có hứng thú với Từ Trầm, anh ấy lớn hơn anh 7 tuổi, ra mắt sớm hơn 10 năm, anh ấy đã chơi cả Dota và StarCraft trước đó, còn giành được nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế. Bây giờ lại chuyên tâm về LOL, mà LPL năm nay cùng trận chung kết thế giới sau này, anh ấy cũng rất nóng lòng muốn thử sức cho chức vô địch.
Esc là người còn trầm mặc hơn cả Từ Trầm, trên bàn tiệc linh đình, trông anh ấy có vẻ rất lạc lõng, các thành viên đội MG đều cực kỳ tích cực, vui vẻ nâng ly kính rượu các ông chủ lớn và cổ đông lớn, mồm mép như bôi mật, nhưng đến lượt Esc, anh ấy chỉ đứng lên, nhẹ nhàng chạm ly, không nói những lời dư thừa, chỉ uống cạn ly rượu.
Bàn tiệc xã giao không phải là địa bàn mà anh ấy có thể kiểm soát, Summoner’s Rift mới là chiến trường của anh ấy.
Cả quá trình Từ Trầm đều luôn nhìn lén đánh giá Esc, đương nhiên Esc cũng chú ý tới ánh mắt của anh, anh ấy cầm ly rượu lên, chạm ly từ xa với anh, Từ Trầm vội vàng cầm ly lên, uống xong ly rượu này, anh cân nhắc, sau khi bữa tiệc kết thúc, có nên mời Esc cùng đấu một trận, chơi cùng với anh ấy đã là mong muốn nhiều năm của ah, nhưng mời một cách cá nhân như vậy, liệu có bị xem là một kiểu khiêu khích không, vì hiện tại ai cũng đều biết, ADC Eric đang được chú ý.
Mà Esc, thật ra cũng có chung ý tưởng với Từ Trầm, Eric mới nổi lên từ năm ngoái, thao tác và di chuyển của ADC có thể nói là kinh điển, anh cực kỳ tò mò về cậu ta.
Tuy nhiên, trong bữa biệt này vẫn còn một người trầm mặc khác, ngồi ở vị trí chủ tọa, Phó Nam Quân.
Anh ta thản nhiên dựa vào ghế, tay đặt lên bàn ăn, nhẹ nhàng gõ xuống rất có quy luật, ánh mắt thâm thúy nhìn vào Eric, bâng quơ mà đánh giá anh, dáng vẻ… đúng là một người tuấn tú lịch sự, thực sự dễ dàng được các cô gái nhỏ yêu thích.
“Esc.” Phó Nam Quân đột nhiên quay sang Esc: “Chút nữa sau khi kết thúc, cậu có thể ký tên cho tôi không?”
Lời này vừa xong, tất cả mọi người đều sững lại, Phó Nam Quân của tập đoàn Phó Thị, một trong những cổ đông lớn nhất ở đây, là người có quyền cao chức trọng, ánh mắt cao hơn đỉnh, kiếm tiền tính bằng phút bằng giây, vậy mà lại xin chữ ký của Esc, điều này… có chút khó tin.
“Là bạn gái nhỏ nhà tôi, cô ấy là fan của Esc, tôi đã đồng ý với cô ấy, nếu có cơ hội gặp thì sẽ xin chữ ký của cậu về cho cô ấy.” Phó Nam Quân bình tĩnh giải đáp.
Phó Nam Quân có bạn gái?!
Mấy vị cổ đông lớn có mặt ở đây, cũng có một số người là bạn bè xã giao của Phó Nam Quân, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói anh ta có bạn gái. Tên này năm nay đã 32 tuổi rồi, ngày ngày chỉ bận rộn với công việc cùng xã giao, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cá nhân mình. Trong vòng này cũng có khá nhiều phụ nữ xinh đẹp và điều kiện tốt muốn kết bạn với anh ta, nhưng Phó Nam Quân ở phương diện này, dường như có thể được miêu tả là thủ thân như ngọc, chưa từng có scandal tai tiếng với bất cứ người phụ nữ nào. Người đàn ông như vậy, vậy mà… lại có bạn gái rồi?
“Không thành vấn đề.” Esc đồng ý một cách thản nhiên. Sau khi bữa tiệc kết thúc, người quản lý đã đưa tấm ảnh chụp Esc cầm chiếc cup vô địch trong cuộc thi PLP năm ngoái cho anh ấy, Esc nhận lấy, nhanh chóng lật mặt màu trắng phía sau rồi ký tên vào, đồng thời còn ghi thêm thời gian: 22/1, sau đó anh ấy bước đến chỗ Phó Nam Quân, đưa bức ảnh cho anh ta.
Phó Nam Quân gật đầu với anh ấy, mỉm cười đầy lịch sự: “Cảm ơn, bạn gái tôi biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lục Miên đúng là cực kỳ vui vẻ, khi Phó Nam Quân lấy bức ảnh có chữ ký của Esc từ trong túi ra, cô có cảm giác như mình đã nhận được một kho báu.
“Cảm ơn anh Nam Quân!” Ý cười trên mặt Lục Miên không thể giấu được, cô cẩn thận cất bức ảnh vào ngăn kéo tủ sách.
“Sao không gọi tôi là chú Phó nữa?” Phó Nam Quân đi tới bệ cửa sổ, trêu ghẹo nói.
“Anh Nam Quân càng ngày càng trẻ, gọi là chú cũng không thích hợp!” Từ trước đến nay, Lục Miên luôn có thể nói ngọt dỗ dành người lớn, từ nhỏ cô đã biết cách khiến họ vui vẻ, đây là phương diện cô giỏi nhất, mà cuộc sống 3 năm đại học vừa qua, Phó Nam Quân rất quan tâm chăm sóc cô, hai người hòa hợp rất nhẹ nhàng và tùy ý, Phó Nam Quân hài hước vui tính, có rất nhiều chủ đề chung với Lục Miên, do vậy, cô đã sớm coi anh ta như một người anh trai từ lâu.
Phó Nam Quân dạo quanh căn nhà 3 phòng ngủ mà cô thuê: “Căn nhà này của em quá nhỏ, nếu em sớm nói với tôi rằng em muốn chuyển nhà, tôi sẽ tìm giúp em một khu cao cấp hơn, hoặc là chuyển đến chỗ tôi, một mình tôi ở căn nhà to như vậy, cũng khá vô vị.”
Người đàn ông có tuổi độc thân…
“Anh Nam Quân, mau chóng tìm cho em một người chị dâu đi thôi.” Lục Miên cười đùa nói: “Ở một mình không có gì thú vị cả.”
“Không quan tâm đến tiền tài, địa vị, thích cái người như tôi đây, chung sống với nhau còn cần phải có điểm chung mới có ý nghĩa…” Phó Nam Quân lắc đầu nói: “Tìm được người có thể chung sống với nhau cả đời, không hề dễ dàng như vậy.”
Lục Miên nghĩ đến Lục Thời Huân và La Mạn Thanh…
Đúng là không dễ tìm…
“Nhất định sẽ có thôi.” Lục Miên mở máy tính, vừa chạy chương trình vừa nói với Phó Nam Quân: “Giống như trò chơi 《Mê cung kỹ thuật số》này vậy, bên trong cứ mỗi một tổ hợp số, đều sẽ có một tổ hợp khác tương ứng với nó, cho dù cách nhau bao xa, cho dù ở giữa có phép tính hàm số phức tạp đến mấy, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy nhau, chỉ cần phí chút tâm tư, lại thêm sự kiên trì vững lòng, chắc chắn sẽ tìm thấy tổ hợp tương ứng với mình, khi tất cả các chữ số đều đâu đã vào đấy rồi, thì trò chơi đương nhiên sẽ qua cửa thôi.”
Phó Nam Quân bước đến bên cạnh cô, nhìn từng dòng code đang hiển thị trên màn hình do Lục Miên chạy, sự ma sát và va chạm giữa các con số hiện lên trong đôi mắt màu hạt dẻ của anh ta, tựa như đang có mạch nước ngầm âm trầm dậy sóng, bàn tay không tự giác đặt trên vai Lục Miên: “Sự kiên trì vững lòng tôi có, chỉ cần thêm chút tâm tư cho nó.”
Buổi tối, Phó Nam Quân mời Lục Miên đi ăn, hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà, Lục Miên ngồi lên chiếc xe Bentley của Phó Nam Quân, xe vừa đi ra ngoài, thì ở trên một chiếc xe khác, Tô Huyền cũng bước xuống, gỡ kính râm ra, nhìn theo bóng dáng chiếc xe vừa rời đi, hơi cau mày lại, lẩm bẩm: “Phó Nam Quân?”
Cô gái Lục Miên này, lần nào cũng khiến cho cô ta ngạc nhiên, đầu tiên là Eric, bây giờ lại là Phó Nam Quân, thật sự là cao tay, lại có thể tóm gọn hai người đàn ông này trong lòng bàn tay.
–
Khi Tô Huyền đi ra khỏi câu lạc bộ, liền gặp phải Đại Châu vừa đi mua cơm về.
“Hì hì, chị Huyền tới rồi à, ở lại dùng bữa đi!” Đại Châu nhiệt tình chào hỏi.
“Không cần, có người nhìn thấy tôi sợ là ăn không ngon.” Cô ta lạnh lùng nói xong câu này, trực tiếp rời đi.
Đại Châu ngây ngô không biết gì cầm túi đồ ăn bước vào phòng khách, Mộc Thiên và Cảnh Đồng đang cầm PS4 chơi đua xe.
“Sao các cậu lại đắc tội chị Huyền rồi?” Đại Châu đặt mấy hộp cơm xuống, thấy vậy hai người kia liền vất tay cầm sang một bên, cầm lấy cơm hộp ra so sánh, chọn món.
Cảnh Đồng mở hộp cơm vị thịt xá xíu, tách đũa ra chọc vào bát cơm, thản nhiên nói: “Sao chúng em có thể đắc tội chị ấy được, là Eric, khi đi ra khỏi phòng cậu ấy, vẻ mặt chị Huyền siêu khó chịu.”
“Vậy thì cũng kỳ lạ, không phải chị Huyền đối xử với Eric rất khác sao?” Đại Châu không biết vì sao.
“Anh Đại Châu, anh thật ngốc, chẳng trách không tìm được bạn gái.” Cảnh Đồng vừa ăn vừa nói độc miệng.
“Nói như thể cậu tìm được vậy.” Đại Châu lẩm bẩm, rồi hét với lên trên tầng: “Eric, xuống ăn cơm đi.”
Không lâu sau, Từ Trầm ra khỏi phòng, xuống tầng, khi anh vừa ngồi xuống, không khí cả phòng khách lập tức lạnh xuống vài độ, sắc mặt anh âm trầm cầm hộp cơm lên, khuôn mặt vô cảm ăn từng miếng cơm.
Khi Lục Miên đi vào, mọi người vừa mới bắt đầu ăn được 5 phút.
“Mọi người đều đang ăn cơm à!” Lục Miên cầm túi đồ ăn trong tay: “Em cũng mang cơm cho mọi người đây.”
Cảnh Đồng hưng phấn chạy tới cầm lấy hộp cơm trên tay cô: “Thêm bữa nữa, thêm nữa cũng không sao!”
Đồ Lục Miên mang tới là cơm hải sản, hộp cơm vừa mở ra, mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng, càng tăng thêm hương vị cho bữa tối hôm nay.
Lục Miên đi tới ngồi bên cạnh Từ Trầm, Từ Trầm xé đôi đũa dùng một lần cho cô, dịu dàng hỏi: “Sao lại qua đây rồi?”
“Vừa tan ca, thuận đường đến.” Lục Miên nghiêng người về phía anh, thân mật mà ghé sát vào người anh.
“Eric vừa rồi còn tức giận với chị Huyền, em dâu vừa đến thì tức giận gì cũng tan thành mây khói.” Đại Châu vừa nói xong, Cảnh Đồng bên cạnh liền đá anh ấy một cái, suýt chút nữa làm đổ chiếc ghế của anh ấy.
“Ăn nhiều nói ít.” Mộc Thiên ho nhẹ một tiếng.
Đại Châu tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng anh ấy thấy vẻ mặt của mọi người đều không được tự nhiên cho lắm, cũng biết mình đã lỡ miệng nói cái gì, liền cúi gằm đầu vào ăn cơm không nói thêm gì nữa. Anh ấy vốn muốn khiến Lục Miên vui vẻ, nhưng xem ra là phản tác dụng rồi!
Sau khi ăn tối xong, Từ Trầm đưa Lục Miên về phòng mình, đặt cô lên giường, vừa hôn vừa xoa nắn rồi lăn lộn một lúc lâu, sau đó Lục Miên nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm hỏi: “Vừa nãy chị Tô Huyền tới à?”
Từ Trầm dừng động tác trên tay, “Ừm” một tiếng.
“Đến tìm anh có việc gì sao?”
“Đến cáo trạng với anh.” Từ Trầm xoay người nằm sang bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, chơi đùa với ngón tay cô: “Nói em một chân đạp hai thuyền, có anh rồi còn quấn lấy người đàn ông lớn tuổi giàu có, nói phải cho anh nhìn thấy rõ bộ mặt thật của em, rồi chia tay với em.”
“……” Trong lòng Lục Miên bùng lên lửa giận, vốn dĩ cô rất tôn trọng vị tiền bối này, nhưng sao với tư cách là tình địch, thì cô ta lại làm ra chuyện hạ đẳng thế này, nói những lời vu cáo hãm hại người khác là có ý gì?
“Anh có tin không?” Cô lật người lại, chống tay lên giường nhìn Từ Trầm.
Đôi mắt đen láy của Từ Trầm hạ xuống, duỗi tay nhéo nhéo má cô: “Em nói xem?”
Nhưng anh đã quen biết Tô Huyền từ lâu, cô ấy cũng không phải là người thích nói năng linh tinh.
So sánh thì, Từ Trầm vẫn tin tưởng Lục Miên hơn, Lục Miên đã yêu anh từ cấp 3, yêu đến chết đi sống lại, nếu nói cô một chân đạp hai thuyền, thì có khác nào đang nói điêu đâu.
Lục Miên ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhẹ nhàng hôn lên cằm mọc lởm chởm râu của Từ Trầm, nhẹ giọng nói: “Không ai có thể cướp anh ra khỏi tay em.”
Cô là kỵ sĩ của anh, không ai có thể làm tổn thương anh, chứ đừng nói đến việc cướp anh đi.
“À đúng rồi, em có quà tặng anh.” Lục Miên nhảy ra khỏi giường, túm lấy chiếc balo của mình kéo tới, lục lọi tìm thứ gì trong đó, Từ Trầm cũng rất hứng thú ngồi bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười ấm áp, nhưng khi cô lấy bức ảnh có chữ ký của Esc từ trong túi ra đưa cho anh, trái tim Từ Trầm chợt chùng xuống.
Trong ảnh, Esc đang cầm chiếc cup LPL với nụ cười tự hào trên môi, chữ ký ở mặt sau của bức ảnh ghi ngày 22/1.
Chữ ký này, là anh nhìn thấy Esc tự tay viết, bức ảnh này, là Phó Nam Quân xin Esc, nói là muốn tặng cho bạn gái nhỏ của anh ta.
Phó Nam Quân, ông chủ lớn giàu có mà Tô Huyền vừa nhắc tới chính là Phó Nam Quân.
Lục Miên nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của Từ Trầm, cô có chút thấp thỏm nói: “Anh không… không thích sao?”
Từ Trầm cầm lấy bức ảnh, cất vào ngăn kéo, bình tĩnh nói: “Đâu có, anh rất thích.”
Lục Miên thở phào nhẹ nhõm, không đợi Từ Trầm hỏi, cô liền nói thẳng: “Là một người bạn, anh ấy nói nếu có cơ hội gặp Esc sẽ giúp em xin chữ ký. Không phải anh vẫn luôn thích Esc sao, em chính là muốn tặng cho anh, nhưng bây giờ danh tiếng của anh và Esc đều cao như nhau, em sợ anh sẽ không vui.” Cô lẩm bẩm: “Chắc anh không có không vui đâu nhỉ? Eric nhà em đâu có nhỏ nhen như vậy, mặc dù đều là ADC mạnh nhất của Trung Quốc, nhưng dù sao tiền bối vẫn là tiền bối…”
“Lục Miên, đêm nay đội có hẹn thi đấu giao hữu với đội tuyển Hàn Quốc.” Từ Trầm đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.
Lục Miên lập tức im lặng, Từ Trầm đây là… hạ lệnh đuổi khách sao?
“Được, vậy em về đây.” Lục Miên cầm balo của mình, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Từ Trầm cầm áo khoác lên, muốn đưa cô ra cửa tiểu khu, Lục Miên quay đầu lại nói: “Không cần tiễn đâu, việc huấn luyện của anh quan trọng hơn.”
Từ Trầm cuối cùng cũng gật đầu: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Lục Miên bước ra khỏi biệt thự, một luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào cổ áo khiến cô rùng mình… Trong lòng cô cũng trở nên lạnh lẽo, dường như cô thật sự đã khiến Từ Trầm không vui rồi.
“Đúng là ngốc mà!” Cô đưa tay nhéo nhéo hai má phúng phính của mình, như muốn dạy cho mình một bài học: “Lục Miên đúng là đồ ngốc!”
–
Trong trận đấu đêm đó, Từ Trầm đánh rất hung hăng, mấy lần mạnh bạo đẩy tháp nhưng sau đó lại bị tháp phản công, mấy thành viên trong đội nhìn nhau, có lẽ trong lòng họ đều rõ, tên nhóc này tối nay tâm trạng không tốt.
Mặc dù như vậy, vẫn có thể đánh ra thành tích 2/3 trận thắng.
Sau khi kết thúc, Từ Trầm không nói một lời liền trở về phòng, cầm điện thoại lên xem, 2 tiếng trước Lục Miên đã gửi tin nhắn cho anh nói cô đã về đến nhà an toàn, anh nghĩ một lúc, rồi soạn một tin nhắn, nhưng lại nhanh chóng xóa đi, cuối cùng anh ném điện thoại xuống, châm một điếu thuốc, lời nói vừa rồi của Tô Huyền vẫn cứ vang vọng luẩn quẩn trong đầu anh: “Cô ấy không phải là cô gái mà cậu có thể yêu được.”
Không lâu trước đó, Trương Dã cũng nói điều tương tự với anh.
Ha, những người này…
Sáng sớm hôm sau, Từ Trầm đang chuẩn bị đi vào trung tâm một chuyến, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Miên đang đứng trước cửa biệt thự, trên tay đang cầm một miếng bánh mì, đáng thương gặm gặm. Thấy cửa mở ra, cô ngây người quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt có chút ngạc nhiên của Từ Trầm, Lục Miên vẫn còn cầm miếng bánh mì trong tay, lúc này vất đi không được mà ăn hết cũng không xong, cô vội vàng nhai miếng bánh mì trong miệng rồi nhanh chóng nuốt xuống.
“Chào buổi sáng.” Lục Miên nói lời này, thanh âm có chút khàn khàn, phổi có chút ngứa liền ho ra vài tiếng.
Từ Trầm lập tức cởi áo khoác lông của mình đi tới khoác lên người cô: “Trời lạnh như vậy, không gõ cửa cũng không vào nhà, một mình đứng ở ngoài cửa gặm bánh mì, em đang mong ai thương xót em thế?”
Mong anh thương xót đấy!
Lục Miên cúi đầu xuống, ủ rũ nói: “Em vốn dĩ muốn gõ cửa, nhưng lại sợ quấy rầy các anh nghỉ ngơi.”
Tiếp tục khiến sự áy náy và thương tiếc của anh tăng lên…
Cô nhóc này…
Từ Trầm ôm cô vào phòng mình, nhanh chóng bật máy sưởi, đồng thời đi tới vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng, dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô, không nhịn được mà cọ xát cánh tay của cô: “Đến sớm như vậy, có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì thì em cũng có thể gọi điện thoại mà, buổi tối đi ngủ anh cũng không tắt điện thoại.”
“Anh không trả lời tin nhắn của em.” Khi Lục Miên nói đến đây, vành mắt cô đỏ hoe: “Em đoán anh nhất định vẫn còn tức giận.”
Từ Trầm cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài, ôm chặt lấy cô: “Anh không tức giận nữa.”
“Thật chứ?”
“Ừm.”
Đêm qua anh đúng là bị cơn tức giận làm cho mù quáng, Lục Miên đã sớm xé bỏ chiếc mặt nạ của mình trước mặt anh, đối xử chân thành với nhau, vậy mà anh lại có thể đi tin những lời nói vô căn cứ đó, thật sự là không thể tưởng tượng được.
“Em vẫn còn lạnh.” Lục Miên vòng tay qua eo Từ Trầm, làm nũng nói.
“Vậy… hay là chúng ta vận động làm ấm người chút?” Anh đề nghị.
“Được thôi.”