• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với những lời của Phó Nam Quân nói đêm đó, Lục Miên chỉ muốn coi đó như lời nói lúc say xỉn, nhưng vô số lần tỉnh giấc trong mơ, những lời nói đó của Phó Nam Quân vẫn cứ vang vọng trong đầu cô.

Nếu không có sự che đậy của những lời dối trá, em nghĩ hai người có thể yên ổn hạnh phúc bên nhau sao?

Không phải là sau đó cô không đi tìm Phó Nam Quân, mà là sau khi Phó Nam Quân tỉnh táo lại, anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến những lời đã nói đêm ấy, chính điều này càng khiến cô nghi ngờ, như thể anh ta cố ý giấu giếm điều gì đó.

Cô nhìn sang bên cạnh, Từ Trầm vẫn đang ngủ say với khuôn mặt bình yêu như mọi ngày, họ ở bên nhau, đối xử với nhau rất chân thành, làm sao có thể có chút dối trá nào?

Cô đưa tay vuốt ve hàng chân mày sắc bén của anh, từ trán đi xuống, cuối cùng dừng lại ở khóe môi anh.

Trong bóng tối, Từ Trầm từ từ mở mắt ra.

“Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.” Lục Miên nhẹ giọng nói, rất dịu dàng: “Ngày mai chuyến bay rất dài, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, bây giờ tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi.”

“Em không ngủ nữa sao?” Anh hỏi cô.

“Ừm, em không ngủ được.” Cô nói: “Nhưng em có thể nằm cạnh bên anh.”

Từ Trầm đưa tay kéo cô vào lòng, sau đó từ từ nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp của anh phả vào đỉnh đầu cô, mùi hương của anh tràn ngập thế giới của cô, mang lại cảm giác rất dễ chịu.

“Từ Trầm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chiếc cằm góc cạnh lún phún những sợi râu của anh cọ nhẹ vào má cô.

“Hửm?”

“Cho dù bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời xa em chứ?”

“Xem ra em thật sự không muốn ngủ nữa rồi.” Từ Trầm nói xong, bất ngờ lật người đè cô xuống dưới thân: “Vậy thì vận động một chút.”

“A!”



Lịch trình của giải đấu thế giới kéo dài một tháng, các trận đấu 5V5 được tổ chức vào mỗi thứ 5 như thường lệ, ngoài ra, ban tổ chức còn sắp xếp những hình thức chơi thú vị khác như đấu 1V1, kiểm tra thực lực kỹ thuật và khả năng thao tác của các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Nhiều năm trước, Lục Miên đã từng vô số lần tưởng tượng ra khoảnh khắc anh giành chức vô địch thế giới, cô sẽ đứng dưới khán đài, cùng với vô số người hâm mộ khác, cổ vũ và hét vang tên anh… Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nhiệt huyết sôi trào…

Thế nhưng hiện tại, cô đang đứng ngay bên cạnh anh, cùng anh chào đón khoảnh khắc thiêng liêng ấy, khi lá cờ đỏ năm sao từ từ tung bay trong Trung tâm Staples ở Los Angeles, cô không kìm được mà nắm lấy tay anh.

Cô phát hiện ra, tay anh đang run rẩy…

Người như anh, lại đang run rẩy…

Lục Miên nắm chặt lấy tay anh, nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh sáng lấp lánh trong đó khiến trái tim cô không thể ngừng đập loạn nhịp.

Các đồng đội không kìm được mà lau nước mắt, cuối cùng… cuối cùng thì cũng đợi được đến ngày này.

Vinh quang của thể thao điện tử Trung Quốc được Eric thắp sáng!

Các nền tảng livestream lớn ở Trung Quốc đã bùng nổ từ lâu, người hâm mộ hò hét vang trời vì anh, điên cuồng vì anh, vượt qua cả đại dương rộng lớn. Anh là huyền thoại bất diệt của giới thể thao điện tử Trung Quốc, Eric.

Từ nay về sau, cái tên Eric sẽ được truyền tụng từ người này sang người khác, còn hai chữ “Từ Trầm” ấy, sẽ được cô giữ mãi cho riêng mình.

Buổi chiều hè năm ấy, anh ngẩng đầu khỏi mặt bàn, đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía bóng lưng của cô.

Anh cầm bút lên và thành kính viết lên tờ giấy kiểm tra một dòng chữ: Mười năm sau, tôi muốn trở thành…

Nhà vô địch thế giới.

Phía dưới, thực ra còn có một dòng chữ nhỏ bị tẩy xóa bằng bút chì: Cùng với cô ấy.  (Soft quá trờiiiiiiiiiiiiii)



Ngày trở về nước, Thượng Hải đổ cơn mưa phùn, thế nhưng những fans cuồng nhiệt đã chờ sẵn ở sân bay, chật kín cả trong lẫn ngoài.

Họ đồng thanh hét vang tên Eric, âm thanh vang vọng khắp không gian.

“Đi thôi.” Lục Miên nhìn Từ Trầm đang ngồi trên ghế máy bay, đưa tay ra với anh.

Hôm nay cũng là ngày giỗ của bố Từ Trầm.

Anh đứng dậy, nắm chặt tay cô và cùng cô bước ra ngoài.

“Eric!”

“Eric!”

“Eric!”

……

Khi thấy anh xuất hiện, tiếng hét của fans càng lúc càng dâng cao như thủy triều.

Nhưng đúng lúc này, Từ Trầm bất ngờ siết chặt tay Lục Miên, giơ cao bàn tay cô lên, giọng nói vốn trầm thấp mà đột nhiên hô lên cao vút: “Knight!”

Lục Miên còn chưa kịp phản ứng, các fans cũng ngẩn người, nhưng ngay sau đó, cái tên Knight được hòa lẫn trong những tiếng hô vang Eric.

“Knight!”

“Eric!”

“Knight!”

……

Khóe miệng Lục Miên khẽ nở một nụ cười nhạt.

Cô là kỵ sĩ của anh, thề sống chết đi theo, vĩnh viễn không buông bỏ.



Cơn mưa kéo dài suốt đêm, vì lệch múi giờ, Từ Trầm sau khi ăn tối xong đã ngủ từ rất sớm. Lục Miên ngồi co chân bên bậu cửa sổ, ôm lấy đầu gối, lặng nhìn cơn mưa tí tách bên ngoài, trong lòng đầy sự nặng nề. Bên cạnh cô là chiếc hộp gỗ nhỏ bị khóa mà cô lấy ra từ thư phòng của Lục Thời Huân trước đó.

Hôm nay là ngày 03 tháng 11.

Ngày này 17 năm trước, cũng vào một đêm mưa thế này, bố của Từ Trầm đã nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống …

Lục Miên vốn không tin thần Phật, nhưng cũng không thể phủ nhận những sự việc xảy ra đêm đó mang một sức mạnh định mệnh nào đó. Gió thổi rít lên làm cành cây lay động, như chơi khúc nhạc cho những linh hồn đã khuất. Như bị ma xui quỷ khiến, cô ấn hai con số đầu tiên của mật mã khóa, chính là năm nay trừ đi mười bảy, sau đó nhập bốn con số tiếp theo là ngày hôm nay – 1103.

“Cạch” một tiếng, tim Lục Miên đột nhiên đập mạnh.

Khóa mật mã, đã được mở!

Dùng năm và ngày giỗ của bố Từ Trầm, vậy mà đã mở được rồi!

Đột nhiên, có một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm rền vang lên làm rung chuyển màng nhĩ cô, trong lòng cô như có một cơn bão lớn đang gào thét.

Lục Miên vội ném chiếc hộp trên tay xuống, như thể nó là chiếc hộp Pandora chứa đầy tai họa không thể lường trước!

Phải mất khoảng nửa tiếng sau, trái tim đang đập thình thịch của Lục Miên mưới dần bình tĩnh lại, bàn tay run rẩy đưa về phía chiếc hộp nhỏ.



Nửa đêm, Lục Miên toàn thân lạnh ngắt trở về phòng, trèo lên giường, chui vào chăn, ôm chặt lấy eo anh, cơ thể cô không ngừng run rẩy, Từ Trầm bị cái lạnh từ người cô làm tỉnh giấc, anh xoay người, ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cô.

“Em vừa chui ra khỏi tủ lạnh à?” Anh lẩm bẩm một câu.

“Từ Trầm.” Cô run rẩy trong vòng tay anh, liên tục gọi tên anh: “Từ Trầm.”

“Ừm.”

“Từ Trầm.”

“Ừm.”

“Từ Trầm.” Cô gọi liên tục, không ngừng lại.

“Anh biết rồi.” Từ Trầm trong bóng tối tìm tới môi cô, rồi đột ngột cúi xuống hôn, đồng thời lật người đè lên cô.

Đêm hôm ấy, dây dưa triền miên, lửa tình bùng cháy.

“Em yêu anh.” Giọng cô khàn khàn, mang theo sự quyến rũ chết người: “Em thực sự…yêu anh, Từ Trầm, em yêu anh rất nhiều!”

“Anh biết.” Phía dưới vẫn không ngừng va chạm, anh nói: “Anh biết.”

Sau khi lên đỉnh, Từ Trầm rên rỉ một tiếng, nằm đè lên người cô, lẩm bẩm nói: “Đêm nay nha đầu ngốc rất biết cách trợ hứng nha!”

Lục Miên nâng khuôn mặt anh lên, hôn lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, vị hơi mặn lại đắng.

Sáng sớm, Từ Trầm vừa mở mắt ra, anh thoáng ngỡ mình đang trong một giấc mơ, đêm qua… khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhạt, đêm qua cô quá đẹp.

Từ Trầm quay sang, nhưng phát hiện người bên cạnh đã không còn ở đó, anh đứng dậy, gọi một tiếng: “Nha đầu?”

Không có ai trả lời.

Anh xuống giường, phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một chiếc hộp nhỏ đã mở, bên trong là một vài tờ giấy.

Trái tim Từ Trầm đột nhiên treo lên cao, anh không động vào những thứ đó, mà vội vàng cầm áo khoác lao ra khỏi phòng.

“Nha đầu!” Anh gọi tên cô, trong hoảng loạn: “Lục Miên!”

Căn phòng gọn gàng, như thể đã được cô dọn dẹp trước khi rời đi.

Đầu óc Từ Trầm trống rỗng, anh trở về phòng, cầm điện thoại lên gọi cho cô, điện thoại reo lên vài tiếng, không có ai nghe, anh gọi lại, nghe thấy thông báo đã tắt máy.

Ánh mắt hoảng hốt của Từ Trầm lần nữa rơi xuống chiếc hộp gỗ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một tờ giấy chuyển tiền dài, người nhận chuyển khoản tên là Lý Ngọc Hoa – mẹ của anh. Kể từ 17 năm trước, mỗi tháng đều có một khoản tiền gửi vào tài khoản của mẹ anh, tích góp đến bây giờ, số tiền đã lên tới hơn trăm vạn.

Và bên dưới tờ giấy chuyển tiền, là một cuốn nhật ký dày.

Ngày 25 tháng 10,

Tình hình tài chính của tập đoàn Lục Thị đã hoàn toàn rơi vào khủng hoảng, công trình của tập đoàn Bất động sản Thịnh Quang đã hoàn thành việc xây dựng, nhưng tiền lương của công nhân vẫn chưa được trả, tôi cảm thấy rất xấu hổ… Chỉ cần họ đợi thêm một thời gian nữa, khoản vay từ ngân hàng sẽ được giải ngân…

Ngày 27 tháng 10,

Hành động đòi lương của công nhân ngày càng vượt quá giới hạn, thậm chí họ còn kéo nhau ra đường biểu tình… Chết tiệt.

Ngày 02 tháng 11,

Người cầm đầu gây rối tên là Từ Phong, đúng là một tên điên, tất cả công nhân đều bị hắn xúi giục gây rối.

Tôi đã nhờ Phó Nam Quân giúp tôi xử lý người này, chết tiệt, tôi không thể nợ lương công nhân được, đó là mồ hôi nước mắt của họ. Nhưng khoản vay từ ngân hàng mãi vẫn chưa được giải ngân, nếu có cách nào khác tôi sẽ không bao giờ làm như vậy.



Lật sang một trang khác, hơi thở của Từ Trầm gần như ngừng lại, nét chữ trên trang tiếp theo cực kỳ lộn xộn, ngày 03 không có ghi chép nào, mà nhảy thẳng sang ngày 04.



Ngày 04 tháng 11,

Tôi biết mà! Tôi biết ngay mà!

Tôi không nên giao việc này cho Phó Nam Quân, thủ đoạn của anh ta quá tàn nhẫn! Chết tiệt!

Tối hôm qua Phó Nam Quân gọi điện cho tôi, nói rằng vấn đề đã giải quyết xong, anh ta đã giải quyết theo cách như vậy! Ý của tôi chỉ là muốn anh ta cho người đi dọa hắn ta một chút, không ngờ anh ta vậy mà trực tiếp giết chết hắn ta! Đó là một mạng người đấy! Cứ vậy…chết trong tay tôi!

Ngày 05 tháng 11,

Cảnh sát đến điều tra theo thông lệ, Phó Nam Quân nói với tôi rằng, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị điều tra ra. Anh ta sai người chuốc say hắn ta, rồi đẩy từ trên tòa nhà xuống, ngụy trang thành vụ tai nạn sau khi say rượu, không ai có thể phát hiện ra. Đêm đó mưa tầm tã, mọi tội lỗi đều đã bị rửa trôi, nhưng tội lỗi trong lòng tôi, thì dù thế nào cũng không thể rửa sạch được. Vậy nên tôi đã quyết định, khi cảnh sát đến, tôi sẽ nói ra sự thật.

Con gái tôi háo hức trở về nhà, nhưng khi nhìn thấy cảnh sát trong nhà, con bé sợ đến tái mặt. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của con bé, tôi bỗng chốc không thể nói được gì. Tôi không thể…không thể làm như vậy! Nếu tôi bị bắt đi, Miên Miên sẽ ra sao? Tôi không thể để con bé mất bố khi còn nhỏ như vậy, không, tôi không thể! Tôi đã che giấu sự thật với cảnh sát. Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con, con chỉ có một đứa con gái này thôi, con không yên tâm để con bé một mình.

Ngày 07 tháng 11,

Tôi đã gặp đứa bé đó, con trai của Từ Phong. Nó bằng tuổi con gái tôi, tên là Từ Trầm.

Tôi thề rằng, nhất định sẽ nuôi dạy đứa bé này trưởng thành…

Gia đình của Từ Phong vô cùng khó khăn, tôi quyết định sẽ chu cấp cho gia đình họ, tôi cần chuộc lại lỗi lầm của mình.



Bàn tay của Từ Trầm run rẩy không ngừng, cuốn nhật ký này được ghi chép mãi đến 3 năm trước, anh lật đến một trang của 6 năm trước.



Ngày 25 tháng 10,

Hôm nay trong buổi họp phụ huynh của Miên Miên, tôi đã gặp Lý Ngọc Hoa và đứa bé đó, nó và con gái tôi vậy mà lại học cùng một lớp, đúng là khó tin.

Tôi và Lý Ngọc Hoa nói chuyện một lúc, bà ấy không biết tôi là ai, đương nhiên càng không thể biết được sự thật đêm đó. Bà ấy là người lương thiện, luôn biết ơn những người đã giúp đỡ Từ Trầm suốt thời gian qua, nhưng chính vì điều đó, tôi lại càng cảm thấy day dứt không yên. Tôi dò hỏi con gái về cậu bạn học tên Từ Trầm này, nhưng có vẻ con bé không hiểu biết quá nhiều về thằng bé.

Ngày 25 tháng 1,

Hôm nay tôi đi công tác về, không nói trước với Miên Miên, muốn tạo bất ngờ cho con bé, không ngờ con bé lại cho tôi một cú shock.

Khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy đôi mắt của đứa bé đó, tôi suýt chút nữa đứng không vững, tôi thậm chí đã nghĩ rằng, đứa bé đó đến để trả thù tôi.

Sau đó, tôi gọi Miên Miên vào bếp, hỏi con bé chuyện gì xảy ra, con bé nói rằng con bé yêu cậu ta, muốn ở bên cậu ta.

Trời ơi, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ đứa bé đó thật sự đến để trả thù tôi sao? Nó muốn cướp đi con gái của tôi, đứa con gái duy nhất của tôi sao?

Trong bữa ăn, tôi tỏ ra bình tĩnh hỏi qua một vài chuyện về gia đình cậu ta. Cậu ta dường như không muốn nói nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta, chắc chắn là không biết gì cả, đương nhiên là không thể biết gì được rồi. Chắc do tôi quá nhạy cảm thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ phát điên mất, sự việc đó giống như thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu tôi, nhắc nhở tôi rằng tội lỗi xảy ra đêm đó, cả đời tôi cũng khó lòng chuộc lại.

Ngày 23 tháng 6,

Dạo này tâm trạng của Miên Miên rất không tốt, trạng thái cũng rất kém, dù con bé có cố gắng cười trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn nhìn ra con bé không vui.

Tôi cho người điều tra thì biết được Từ Trầm đã không tham gia kỳ thi đại học, mà trực tiếp đến Thượng Hải, gia nhập một đội game chuyên nghiệp, cậu ta nói ước mơ của mình là trở thành nhà vô địch thế giới, bây giờ đang theo đuổi ước mơ đó. Ngay lúc đó, tôi đã quyết định, bằng mọi giá, tôi cũng phải giúp cậu ta thực hiện được ước mơ.

Ngày 23 tháng 10,

Cậu ta vừa bước chân vào lĩnh vực này chắc hẳn sẽ gặp vô số khó khăn, tôi đã đầu tư một khoản tiền lớn vào đội tuyển của cậu ta, đồng thời giúp cậu ta xây dựng và mở rộng mối quan hệ trong lĩnh vực thể thao điện tử ở Thượng Hải, giúp cậu ta có thêm cơ hội thi đấu và xuất hiện trước công chúng.

Dù sao thì giới thể thao điện tử Trung Quốc cũng không đơn giản, đều là vũng nước đục, khi là người mới, dù có tài giỏi đến đâu nếu không có mối quan hệ thì cũng khó mà nổi tiếng.

Ngày 03 tháng 11,

Hôm nay là ngày giỗ của Từ Phong, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề. Tôi không biết dưới suối vàng, hắn ta có thể tha thứ cho tôi không, nhưng chỉ bằng cách này, tôi mới cảm thấy lương tâm mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.



Từ Trầm lại lật đến trang cuối cùng của nhật ký.



Ngày 22 tháng 1,

Con gái nói với tôi, con bé và Từ Trầm đang yêu nhau.

Lần này, tôi không còn hoảng loạn như 3 năm trước nữa, có lẽ vì trong những năm qua, tôi đã giúp đỡ cậu ta rất nhiều, dù cậu ta biết hay không biết, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù biết vậy là không đúng, tội lỗi của tôi không nên dùng tiền bạc để chuộc lại, nhưng… đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu ta.

Miên Miên rất yêu cậu ta, tôi không phản đối hai đứa nó nữa. Tôi hy vọng con gái tôi có thể mang tới hạnh phúc cho đứa trẻ bất hạnh đó. Tôi hy vọng hai đứa nó hạnh phúc. Vì hai đứa đều là những đứa con của tôi.

……

Từ Trầm đặt cuốn nhật ký xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, trận tuyết đầu mùa năm nay vậy mà lại đến sớm như vậy, từng bông tuyết theo gió bay lượn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi nhanh chóng tan biết trong làn mưa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK