10 năm sau, tiết Thanh Minh, không khí cực kỳ trong lành, Từ Trầm dìu mẹ đến viếng mộ Từ Phong, anh còn đốt cuốn nhật ký ấy cho ông.
Trước mộ, một bó hoa bách hợp đung đưa trong gió.
Từ Trầm cầm bó hoa bách hợp lên, đưa lên mũi ngửi nhẹ…
Một cơn gió thoảng qua, khóe mắt anh hơi cay cay.
“Đã 10 năm trôi qua rồi, đi tìm con bé đi.” Mẹ Từ nhìn anh, thở dài: “Lục Miên là một cô bé ngoan, tội lỗi của bố con bé, không nên để con bé phải gánh chịu hậu quả…”
“Con không biết cô ấy ở đâu.” Từ Trầm nhìn dãy núi phía xa, mây trôi lững lờ qua tầm mắt sâu lắng của anh, không hề gợn sóng.
“Chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm được.” Mẹ Từ thì thầm.
“10 năm rồi.” Có thể cô ấy sống rất tốt, hoặc cũng có thể…
Có thể đã kết hôn rồi, ai mà biết được chứ?
–
Sau tiết Thanh Minh, Mẹ Từ đưa Từ Trầm ra ga tàu, anh mua vé về Thượng Hải.
“Mẹ ở nhà một mình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Anh dặn dò người mẹ tóc đã bạc trắng: “Mẹ chỉ cần ở nhà thôi, đừng ra ngoài bán hàng nữa, nhà chúng ta không thiếu tiền đâu.”
“Con cũng vậy, hàng ngày chú ý chăm sóc sức khỏe, đừng làm việc quá sức.” Mẹ Từ lo lắng.
“Đợi năm nay thi đấu xong giải All-star, con sẽ giải nghệ, về nhà cùng mẹ dưỡng già.”
Mẹ Từ chọc vào trán anh, không vui nói: “Con mà không tìm được con dâu của mẹ về, thì cũng đừng có về nhà!”
Từ Trầm không nói gì, chào mẹ rồi quay người bước vào nhà ga.
Loa phát thanh của nhà ga vang lên, thông báo chuyến tàu cao tốc đi Thượng Hải đã vào ga, anh lấy bức tượng gỗ khắc bằng tay từ trong balo ra, đặt trên lòng bàn tay, Garen vẫn uy phong lẫm liệt như xưa, anh đặt nó xuống bên cạnh chỗ ngồi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nó.
Lúc này, một cậu bé bị món đồ gỗ hấp dẫn bước đến, cậu bé có khuôn mặt thanh tú, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to tròn như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Oa! Là Garen kìa!” Cậu bé nhìn Từ Trầm với đôi mắt sáng rực, ngạc nhiên nói: “Chú ơi, đây là của chú sao?”
“Đúng vậy.” Từ Trầm cười nhạt: “Thích sao?”
“Thích ạ! Garen là tướng cháu yêu thích nhất.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Garen trâu lắm, không dễ chết, mà còn có thể bảo vệ người khác.” Cậu bé lẩm bẩm.
“Cháu mới mấy tuổi thôi mà đã chơi game rồi, bố mẹ cháu không quản sao?” Từ Trầm cảm thấy khá thú vị.
“Cháu 10 tuổi rồi ạ! Mẹ cháu đã dạy cháu chơi Liên Minh Huyền Thoại, mẹ cực kỳ giỏi luôn, mẹ dạy cháu chơi ADC, còn đánh hỗ trợ cho cháu nữa.” Cậu bé nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Từ Trầm bật cười: “Mẹ cháu đúng là… một người mẹ tốt.”
“Mẹ cháu là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này.” Cậu bé tự hào: “Mẹ cháu nói bố cháu là ADC giỏi nhất thế giới! Nên mẹ cháu muốn cháu chơi ADC, nhưng cháu không thích, ADC yếu lắm, lại còn khó chơi nữa.” Cậu bé cúi đầu, nói thêm: “Mẹ cháu thường bảo cháu không thừa hưởng được thiên phú từ bố.”
Từ Trầm xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói: “Không sao, nếu có dịp đến Thượng Hải, chú sẽ dạy cháu chơi ADC.”
“Vâng ạ.” Cậu bé gật đầu lia lịa.
Từ Trầm cất bức tượng gỗ vào lại balo rồi đi theo đám đông vào cổng soát vé.
“Từ Niệm, sao con lại chạy ra đây?” Một người phụ nữ tóc dài bước tới, cô để mái bằng, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng trẻo, trông rất xinh đẹp. Cô nhéo hai má đầy thịt cậu bé: “Không phải mẹ đã bảo con đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi mẹ sao? Ở đây đông người thế này, nhỡ bị lạc mất thì sao? Lỡ bị kẻ xấu bắt đi thì làm thế nào?”
“Vừa nãy có một chú cầm một bức tượng Garen cực kỳ đẹp!” Cậu bé khoa tay múa chân kể: “Con thích lắm luôn ấy!”
“Con còn thiếu đồ chơi sao? Phòng con chất đầy cả rồi!” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cậu bé.
“Nhưng món đồ của chú ấy là Garen khắc bằng gỗ!”
Lúc này, loa phát thanh vang lên: “Quý khách đi chuyến tàu K152X đến Thành Đô, xin đến cửa số 3 để soát vé.”
Cô nắm tay cậu bé, đi về phía cửa soát vé.
“Mẹ ơi, năm nào chúng ta cũng đi Cửu Trại Câu, con đã chán lắm rồi.” Sau khi lên tàu, cậu nhóc ngồi phía đối diện, mặt mày nhăn nhó nói với cô.
“Thế thì con ở nhà một mình đi.” Cô đáp thẳng thừng: “Đưa con đi chơi mà con còn chê này chê nọ, giống hệt bố con.”
“Nhắc mới nhớ, bố con rốt cuộc đang ở đâu vậy mẹ?” Cậu bé tò mò hỏi.
“Con muốn biết sao?”
“Muốn chứ ạ!”
“Con đi chuyến tàu đối diện, đến Thượng Hải, trên đường phố sẽ tràn ngập ảnh của bố con.” Cô mỉm cười rồi chỉ vào chuyến tàu D598X đối diện cửa sổ đang hướng đến Thượng Hải.
Nhưng ngay lúc đó, trái tim cô bất chợt thắt lại, hô hấp cũng như ngừng lại, người đàn ông ở bên cửa sổ tàu đối diện, mang balo vải bố, mặc áo hoodie xanh đậm, ngồi cạnh cửa sổ, khuôn mặt anh vẫn như những năm tháng xưa, chỉ là bên tóc mai đã điểm thêm vài sợi bạc, hóa ra, thời gian chưa từng bỏ quên anh, và cô cũng vậy.
Cùng lúc, anh dường như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía toa tàu đối diện.
“Ơ, chú ơi!” Cậu bé trong tàu vẫy tay liên tục với anh qua cửa sổ.
Từ Trầm khẽ mỉm cười, cũng vẫy tay đáp lại, anh lấy từ balo ra bức tượng gỗ Garen, đặt lên bàn, như thể cũng đang chào cậu bé.
Lục Miên tựa lưng vào rèm cửa, hít thở sâu, mỗi lần thở đều như khiến tim gan phổi của cô đau nhói…
Hai đoàn tàu từ từ lăn bánh, cuối cùng lướt qua nhau, giống như hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, nhưng cuối cùng lại rẽ về hai hướng khác nhau…
Từ Trầm quay đầu lại, cầm bức tượng gỗ trên bàn lên, tay anh run rẩy không ngừng…
Đồ ngốc, rèm cửa làm bằng vải voan mỏng, cô tưởng quay lưng lại thì anh sẽ không nhìn thấy sao?
–
Tàu chạy được 20 phút, đến ga tiếp theo, anh xuống tàu, lập tức mua vé chuyến tàu tiếp theo đến Thành Đô.
Tàu chạy suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau, anh đến ga Đông của Thành Đô, không dừng lại nghỉ ngơi, anh đi ngay đến bến xe Trà Điếm Tử, bắt xe đến Cửu Trại Câu.
Mẹ nói rằng, chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm thấy…
Liệu có thật không?
Anh cũng không dám chắc…
–
Cửu Trại Câu, chùa Bảo Tướng.
Dù là cuối xuân, nhưng khí hậu trên cao nguyên vẫn rất lạnh, cậu bé quấn mình trong chiếc áo khoác dày ngồi ở cổng chùa, hai chân bắt chéo, nhìn dòng người qua lại.
Trong chùa, hương khói nghi ngút.
Lục Miên bước qua lớp lá khô rụng trên đất, men theo con đường dẫn vào chùa Bảo Tướng, ngón tay khẽ lướt qua những dãy kinh luân xếp từng hàng.
Tại sao năm nào cũng đến đây, cô không rõ nữa, chỉ là có một suy nghĩ, vậy là cứ thế mà đi…
Suy nghĩ điều gì…
Nghĩ đến ai?
Khóe miệng cô nở một nụ cười đầy cay đắng.
“Mệnh do mình tạo, tướng do tâm sinh. Vạn vật trên đời đều hóa tướng. Tâm không động, vạn vật không động. Tâm không đổi, vạn vật không đổi.”
Lục Miên quay lại, một chú tiểu mặc áo vải giản dị chắp tay cúi chào cô.
Tâm không đổi, vạn vật không đổi…
“Tiểu sư phụ, cảm ơn lời chỉ bảo của ngài.” Lục Miên cũng chắp tay trước ngực, cúi người đáp lễ.
“Thí chủ, có một người hữu duyên muốn nhờ tôi chuyển lời này đến cô.” Chú tiểu nói với Lục Miên.
“Hả?”
Theo hướng tay của chú tiểu chỉ, dưới gốc cây bồ đề, anh đứng đó, mỉm cười với cô. Ngay sau đó, gió lớn bất ngờ nổi lên, lay động ngọn cây, tạo nên tiếng xào xạc, lá cây rụng đầy trời.
Cô đã đuổi theo anh 10 năm, rồi lại trốn anh 10 năm.
Khi gặp lại anh, cô cứ nghĩ rằng mình đã đủ trưởng thành, đủ tâm lặng như nước, nhưng trái tim vẫn không ngừng nhảy loạn nhịp, phản kháng lại những cố gắng bình tĩnh của lý trí.
Từ Trầm chậm rãi bước về phía cô, từng bước chân, tiếng cành lá khô xào xạc lại vang lên dưới chân anh.
Nếu gặp lại anh sau bao nhiêu năm tháng xa cách, em nên chào anh thế nào? Bằng sự im lặng, hay bằng những giọt nước mắt?
Lục Miên quay lưng lại với anh, chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mi.
Anh dang rộng tay ra, vòng tay ôm lấy cô thật chặt từ phía sau, dùng toàn bộ sức lực của mình.
Trong suốt một thời gian dài, Từ Trầm luôn cảm thấy thế giới của anh đã mất đi một nửa, tìm mãi cũng không thể thấy. Chỉ khi ôm cô vào lòng lần nữa, anh mới cảm nhận được sự trọn vẹn. Cô đã nhẫn tâm lấy đi một nửa cuộc đời anh. Những năm đầu, anh đã lang thang qua nhiều thành phố, ngắm nhìn biết bao nhiêu cảnh đẹp, gặp gỡ qua bao nhiêu người, nhưng vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tim. Vì thứ mà cô mang đi, chính là tất cả tình yêu của anh!
“Đủ rồi.” Giọng anh run rẩy như gió: “Cho dù vì bất kể lý do nào mà em trốn tránh anh suốt 10 năm qua, 10 năm… là quá đủ rồi.”
Quá đủ rồi…
“Lần này, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh nữa.” Anh lại siết chặt vòng tay, giữ cô trong lòng: “Đừng nghĩ đến chuyện… rời bỏ anh.”
“Mẹ ơi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Lục Miên vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, quay người lại, đối diện với Từ Trầm và cậu bé đứng sau lưng anh.
Cơ thể Từ Trầm đột nhiên cứng đờ…
Trên đường đến đây, anh đã vô số lần đoán già đoán non về mối quan hệ giữa cô và cậu bé, nhưng chữ “mẹ” đã kéo anh trở về thực tại ngay lập tức.
“Chú này…” Cậu bé nhìn Từ Trầm với vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Niệm Niệm, đây không phải chú.” Lục Miên đột nhiên kéo tay Từ Trầm: “Không phải chú, mà là bố.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, cô mỉm cười dịu dàng với anh, một cơn gió thổi qua, cả thế giới bỗng chốc tĩnh lặng, anh nhắm mắt, siết chặt lấy tay cô.
–
Đã 3 năm sau chuyến đi Cửu Trại Câu, Từ Niệm vẫn có chút bất mãn với người bố mà không biết nhặt ở đâu về này.
Ban đầu, cậu rất phấn khích, suốt ngày quấn lấy Eric, ngay cả việc đưa đón đi học, Eric cũng đều làm, các bạn cùng lớp thấy cậu có một người bố đẹp trai như vậy, ai ai cũng vô cùng ghen tị. Suốt quãng thời gian đó, cậu cảm thấy vô cùng tự tin và tràn đầy năng lượng, đến mức có cả các bạn nữ chủ động đến bắt chuyện với cậu, hẹn cùng nhau về nhà sau giờ học. Nhưng mỗi lần nhìn những cô bạn gái cùng lớp cười đùa vui vẻ với Eric trên đường về, Từ Niệm luôn cảm thấy…có gì đó không ổn.
Cảm giác không ổn này ở nhà càng mạnh hơn.
Mẹ cậu dường như biến thành một người khác hoàn toàn, từ một người lôi thôi lếch thếch, mặc đồ ngủ đi xuống tầng lấy đồ ăn ngoài, hay nhai khoai tây chiên nhồm nhoàm khi xem phim Hàn Quốc, rồi suốt ngày sai cậu làm này làm kia. Giờ như lột xác hoàn toàn, mẹ không chỉ bắt đầu học nấu ăn, thậm chí ở nhà cũng trang điểm, mỗi lần tan làm về, mẹ đều ôm Eric vào phòng âu âu yếm yếm cả buổi không chịu ra, cho đến khi cậu đói meo chạy lên gõ cửa, hai người mới miễn cưỡng nắm tay nhau đi ra ngoài. Hai người đều đã hơn ba bốn mươi tuổi rồi, có thể chú ý hình tượng trước mặt trẻ con được không!
Điều quan trọng nhất là, Eric này… dường như chẳng có công việc tử tế nào, cả ngày ở nhà chỉ đọc sách, chơi game, khiến cậu cảm thấy mẹ đúng là nuôi một “tiểu bạch kiểm” ăn cơm mềm ở trong nhà, đúng, chính là tiểu bạch kiểm!
Nhưng vấn đề là, mẹ cậu đối xử với tiểu bạch kiểm này tốt hơn rất rất nhiều so với cậu! Điều này thực sự quá vô lý và khó hiểu! Quá quá đáng! Cậu là con trai ruột của mẹ cơ mà, mỗi lần cậu muốn kháng nghị, mẹ cậu đều đeo cặp kính gọng đen to và thản nhiên trả lời cậu trong khi tay vẫn tiếp tục gõ mã code: “Ồ, con còn ăn dấm với bố ruột của mình hả? Là đàn ông thì phải trưởng thành lên.”
Cũng đúng, cậu là đàn ông, không thể quá so đo tính toán với tiểu bạch kiểm Eric, nếu không sẽ rất mất phong độ.
Nhưng việc đưa Eric về nhà cũng có một lợi ích lớn, đó là trong nhà giờ đây có thêm một bà nội hết mực thương yêu cậu. Bà nội đã đến Thành Đô cách đây 2 năm, vì mẹ nói Thành Đô là nơi thích hợp để dưỡng già, nên đã đón bà nội từ Hạ Thành đến đây, nhà cậu ở trong một con ngõ to rộng, nếu buổi chiều bà nội không có việc gì làm, bà sẽ ra đầu hẻm chơi mạt chược với mấy người già khác, khi bà thắng được một ít tiền, bà sẽ bí mật đưa hết cho cậu.
Nhưng gần đây, có một chuyến đã xảy ra khiến sự bất mãn của cậu với Eric lên đến đỉnh điểm.
Chuyện là thế này, cậu và một vài bạn nam trong lớp thích ra quán net chơi Liên Minh Huyền Thoại. Nhưng một lần, vì mải chơi mà quên mất thời gian, cậu đã không đến lớp, kết quả bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh, may mắn, người được mời là Eric. Sau khi về nhà, nhờ có bà nội và Eric cùng nhau thuyết phục, thì mẹ cậu mới không đánh cậu một trận no đòn.
Vì chuyện này, cậu rất cảm ơn Eric, đặc biệt là khi Eric biết được cậu bị bạn bè chế giễu vì chơi game dở, Eric liền nói cậu, có cần bố giúp cậu dẫn các bạn chơi vài trận không, như vậy sẽ không có ai còn coi thường cậu nữa.
Lúc đầu cậu vui điên lên được, còn ôm lấy Eric hôn liên tiếp mấy cái. Phải biết rằng, Eric là người đã liên tục 6 năm đoạt chức vô địch thế giới của giải đấu LOL, quả thực là một siêu cấp đại thần. Nếu Eric dùng tài khoản của cậu để dẫn các bạn trong lớp chơi vài trận, chắc hẳn không còn ai dám coi thường kỹ năng “gà mờ” của cậu nữa, thậm chí có khi cậu còn được tôn sùng như một huyền thoại, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy, quá tuyệt vời!
Thế là Eric sử dụng tài khoản của Từ Niệm, chơi cùng các bạn trong lớp cậu 2 tuần liền, không thua một trận nào, thậm chí đưa cả nhóm bạn của cậu lên hạng Kim Cương. Điều này đã giúp cậu tạo nên danh tiếng cao trong số những bạn nam trong lớp chơi Liên Minh Huyền Thoại, thậm chí danh tiếng của cậu đã lan rộng ra toàn bộ khối, bây giờ, bất kể cậu đi đến đâu trong trường, các bạn đều sẽ kính trọng gọi cậu là “Từ Thần”.
Nhưng gần đây “Từ Thần” đang rất buồn phiền!
Vì Eric dùng tài khoản của cậu để chơi game, nên bây giờ cậu không dám nhận lời rủ rê của các bạn đi quán net chơi chung nữa. Chỉ cần chơi cùng nhau, chắc chắn sẽ lộ kỹ năng “gà mờ” của cậu, thế là cậu chỉ có thể năn nỉ Eric chơi thay cậu tại nhà.
Cứ thế, Eric bắt đầu đưa ra điều kiện với cậu, mỗi ngày về nhà, cậu phải làm xong hết bài tập hôm nay mới được xem TV, cuối tuần phải dọn dẹp nhà cửa, buổi tối khi mẹ về, cậu phải giúp mẹ bóp vai massage…
Bây giờ, Từ Niệm không dám chơi game với các bạn cùng lớp nữa, kỹ năng của Eric quá tốt, mà cậu thì quá kém, chơi chung với nhau chắc chắn sẽ bị lộ, đến lúc đó, không chừng danh hiệu “Từ Thần” không giữ được, mà cậu còn mất hết mặt mũi với bạn bè!
Cảm giác như có điều gì đó không ổn…
Rõ ràng ban đầu là cậu nhờ Eric giúp đỡ, nhưng bây giờ lại giống như… rơi vào bẫy vậy!
Mãi đến khi cậu lên cấp 2, thoát khỏi đám bạn ở lớp tiểu học, cậu mới có thể lấy lại tôn nghiêm của một người đàn ông, lần này, cậu nhất định không thể để mình rơi vào cái bẫy nào nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Eric là ADC mạnh nhất thế giới, danh hiệu này vẫn luôn ổn định cho đến nay, nhưng tại sao, là con trai của Eric, cậu lại không được thừa hưởng bất cứ gen tốt nào của bố mình chứ?
“Mẹ, con chắc chắn là mẹ đã ngoại tình với người đàn ông khác rồi sinh ra con, sau đó lừa Eric để đổ vỏ. Mẹ nói nhỏ sự thật với con đi, con hứa sẽ không nói với Eric đâu.” Cậu hét toáng lên trong nhà, hỏi mẹ.
“Ồ, cuối cùng con cũng phát hiện ra rồi à.” Lục Miên ôm máy tính ngồi trong phòng khách, thờ ơ trả lời: “Với cái kỹ thuật cay mắt này của con, đi ra ngoài nhất định đừng nhận mình là con trai của Eric, chắc chắn không có ai tin đâu.”
“Vậy rốt cuộc là có phải hay không?” Từ Niệm không chịu từ bỏ: “Có phải mẹ đã lén lút với người đàn ông khác sau lưng Eric, ừ hứ ừ hứ?”
Sau đó một cái tát giáng xuống đầu cậu, khi quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm và thờ ơ của Eric: “ Trong mắt và trái tim mẹ con, ngoài bố ra, ngay cả con cũng chẳng chứa nổi, nếu con không phải con ruột của bố, vậy thì tám chín phần là được nhặt từ trại trẻ mồ côi về rồi.”
“Hu! Hai người… bắt nạt con.” Từ Niệm hai tay ôm đầu, vẻ mặt đầy đáng thương.
Eric ngồi xuống ghế sofa, cắt táo thành từng miếng nhỏ, ghim vào tăm rồi đút cho Lục Miên đang chăm chú gõ code, nói: “Lại nói, mẹ con thông minh như vậy, sao lại có thể sinh ra một đứa ngốc như con.”
“Huhu!” Cậu bé nào đó bật khóc nức nở, chạy ra sân sau tìm bà nội để làm nũng.
Lục Miên tháo kính xuống, xoa trán: “Con trai anh cả ngày chỉ nghĩ linh tinh, chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề à?”
“Biết làm sao giờ, cũng chẳng thể nhét vào sinh lại.” Eric nhún vai.
Lục Miên cắn một miếng táo, lẩm bẩm đề nghị: “Hay là, sinh thêm một đứa?”
Eric chớp chớp mắt, đặt đĩa táo xuống, bế bổng Lục Miên lên rồi trực tiếp đi lên tầng: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, luôn bây giờ đi.”
“Này!” Lục Miên cười lớn, đánh nhẹ vào người anh: “Ban ngày ban mặt, làm gì thế! Mẹ và Niệm Niệm còn đang ở nhà đấy!”
Từ Trầm dùng chân khép cửa lại, đè Lục Miên xuống giường, nhưng đúng lúc này, ánh mắt anh bỗng nhiên mờ đi, sau đó, cả người đổ gục xuống bên cạnh Lục Miên.
–
Khi Từ Trầm tỉnh lại, cơn mưa xuân tháng 4 đang lất phất rơi, đập lộp độp vào bậu cửa sổ…
Đã mấy tháng kể từ ngày cô rời đi…
Anh ngồi dậy, xoa đầu, như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, rất dài, mơ về 10 năm sau của anh và cô, thậm chí còn mơ thấy cả con trai của hai người…
Chợt nhớ ra, hôm nay là tiết Thanh Minh, anh đã hẹn mới mẹ cùng đi viếng mộ bố.
Đứng trước mộ bố, anh chợt nhớ lại giấc mơ đó.
10 năm!
Cô đã đuổi theo anh 10 năm, bây giờ lại thật sự muốn trốn anh 10 năm sao?
Nhìn thảm cỏ xanh trên mộ lay động trong gió.
Giấc mơ ấy, chân thực đến nỗi khiến anh không khỏi hoài nghi, có phải bố anh đang muốn nhắn nhủ với anh điều gì không?
“Đi tìm con bé đi.” Mẹ Từ nhìn anh, thở dài nói: “Lục Miên là một cô bé ngoan, tội lỗi của bố con bé, không nên để con bé phải gánh chịu hậu quả…”
Mẹ anh nói ra những lời y hệt như trong giấc mơ.
Tâm trí của Từ Trầm đột nhiên rung động mạnh mẽ.
“Con không biết cô ấy ở đâu.” Anh tiếp tục nói như trong mơ.
“Chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm được.”
Anh nhìn mẹ, đôi mắt run rẩy dữ dội…
Chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm được!
Từ Trầm gật đầu thật mạnh, quay người lại, chạy thẳng ra khỏi nghĩa trang, rồi lên xe, lao thật nhanh đến ga tàu hỏa.
10 năm, quá dài! Anh không nên để cô phải chờ lâu như vậy! Sao anh có thể để cô đợi anh lâu như vậy! Để cô phải một mình trong những năm tháng cô cần anh nhất.
Cô đã theo đuổi anh lâu như vậy rồi, bây giờ đến lượt anh.
Gần như không ngừng nghỉ, Từ Trầm đến ga tàu, chạy đến quầy bán vé, anh vẫn thở hổn hển nói: “Một vé tàu đi Thành Đô.”
Anh tìm kiếm khắp các toa tàu, nhưng không thấy bóng dáng của cô…
Quả nhiên… chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Anh thất thần ngồi phịch xuống ghế, nhìn tấm vé tàu màu đỏ trong tay, lòng tràn ngập lo lắng.
Trong mơ, anh thậm chí còn giành được 6 chức vô địch thế giới liên tiếp, làm sao có thể chứ!
Mất đi cô, anh như mất đi cả thế giới.
Vinh quang cái gì, chức vô địch cái gì, không có cô, anh chẳng quan tâm bất cứ điều gì!
“Anh đang ngồi ở chỗ của em đấy.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh.
Từ Trầm ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy đôi mắt mà anh ngày đêm nhung nhớ…
Lục Miên ngồi xuống bên cạnh anh, Từ Trầm ngây người nhìn cô, không dám tin vào mắt mình, rồi cúi đầu xuống, dùng sức véo mạnh vào đùi mình một cái, rên khẽ một tiếng, đây không phải là mơ!
Lục Miên phì một tiếng, bị hành động của anh chọc cười, cố nén ý cười trên mặt, hỏi anh: “Bạn học Từ, anh định đi đâu đây?”
“Cửu Trại Câu, còn em?” Anh hỏi lại.
“Thật trùng hợp, em cũng vậy.”
“Hay là, đi cùng nhau?” Anh đề nghị.
“Được thôi.”
……
Sau khi Phó Nam Quân vào tù chưa đầy một năm, anh ta đã qua đời vì bệnh. Ngày thi thể anh ta được hỏa táng, Từ Trầm đã đến nhìn anh ta lần cuối.
Lúc rời khỏi nhà tang lễ, bầu trời bên ngoài xám xịt, sấm chớp vang dội, bất chợt đổ cơn mưa lớn, giống hệt như đêm mưa bố anh qua đời, cũng giống hệt ngày Lục Thời Huân rời đi…
Đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên reo lên, là Thẩm Ôn Lương gọi tới, Từ Trầm nghe máy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Thẩm Ôn Lương vô cùng kích động: “Con trai cậu chào đời rồi! Cậu làm bố mà còn đang lang thang ở ngoài à!”
“ĐM! Sinh rồi?”
“Sinh rồi! Haha, là một thằng nhóc bụ bẫm! 4 cân 4 đấy!”
“Sao không gọi điện cho em sớm hơn!” Từ Trầm bất chấp cơn mưa tầm tã, lập tức vào thẳng vào trong mưa rồi chạy một mạch.
Điện thoại bị Đường Tô cướp lấy: “Lục Miên nói hôm nay anh phải tiễn kẻ thù lên đường, còn phải nhìn hắn bị nghiền thành tro bụi, nên trước khi bé con chào đời không cho chúng tớ gọi điện cho cậu!”
“Đưa điện thoại cho Lục Miên.” Từ Trầm hét lớn trong cơn mưa.
Không lâu sau, điện thoại đưa đến tay Lục Miên, giọng cô giờ vẫn còn rất yếu, nhưng câu đầu tiên là: “Mẹ nó, em sẽ không bao giờ sinh con nữa!”
“Cảm ơn em, vất vả rồi Miên Miên.”
“Bố đứa nhỏ, đặt tên cho con đi.”
“Từ Niệm.” Anh dịu dàng nói.
“Được.”
Từ Trầm đứng giữa cơn mưa tầm tã, nước mắt lăn dài trên má, nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự bình yên.
———————
Tác giả có lời:
10 năm thật sự quá dài, tui không đành lòng để Miên tỷ đợi lâu như vậy… Sự đồng hành là lời tỏ tình chân thành nhất!
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong suốt chặng đường vừa qua, chúc tất cả các thiên thần nhỏ đều có được tình yêu tuyệt vời nhất đời mình.
————HOÀN CHÍNH VĂN————