Sắc mặt Từ Trầm đỏ bừng vì say, anh đưa tay kéo cổ áo, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc, anh mở hé cửa sổ xe, thông thoáng khí.
Toàn thân Lục Miên nhũn như một vũng bùn, mềm mại ghé vào trên ghé, Từ Trầm liếc nhìn cô, mái tóc dài rối bù, che kín mặt, miệng vẫn ô ô a a gì đó, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Anh không nhịn được mà đưa tay vén tóc cô ra sau tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ đã đỏ bừng, những ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng quyến luyến lướt qua đuôi lông mày, khóe mắt, mũi,…cuối cùng là đến khóe môi cô.
Thân thể Lục Miên khẽ run lên.
Từ Trầm nhanh chóng rút tay lại, cả người liền quay ra hướng cửa sổ, không nhìn cô thêm nữa. Ánh đèn neon nhấp nháy trong đôi mắt trầm thấp của anh, phản chiếu sự phồn hoa của thành phố.
Khi Từ Trầm đưa Lục Miên về tới nhà, Diệp Lam đang đắp mặt nạ dưa chuột, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, hôm nay sao lại về sớm thế? Không có việc gì à?”
Khi nhìn thấy Từ Trầm, toàn thân cô ấy cứng đờ, sau đó cảm giác trống rỗng cực lớn ập thẳng vào tim! Mẹ nó, không có mặc bra!
Từ Trầm bế Lục Miên đến ghế sofa, sau đó đứng dậy nói với Diệp Lam: “Phiền cô chăm sóc cô ấy, cô ấy uống say rồi.”
“Không thành vấn đề.” Hô hấp của Diệp Lam gần như dừng lại, Từ Trầm gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.
“Được đấy!” Diệp Lam đi tới bên cạnh Lục Miên, nắm lấy cổ áo của cô, trên mặt lộ ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Độc thân lại 3 năm, anh ấy vừa trở lại cái hai người các cậu lại bắt đầu dính lấy nhau, còn nói với tớ chỉ là bạn học bình thường.”
Lục Miên say đến mức mơ mơ màng màng, đôi mắt say lờ đờ mở ra, khóe miệng chu lên, ghé sát vào khuôn mặt Diệp Lam hôn loạn xạ.
“…” Diệp Lam gục ngã buông cô xuống, dùng tay áo lau mặt: “Lục Miên con mẹ cậu!”
“Eric, anh ôm em đi.” Cô vòng tay qua cổ của Diệp Lam và treo người lên.
Diệp Lam ôm trán, bất lực ôm lấy Lục Miên, cô yên tĩnh rồi, không còn phát ra tiếng động nào nữa, mấy phút sau, Diệp Lam chợt cảm giác được một luồng hơi nóng rơi xuống cổ áo và cổ mình.
Khóc ư?
–
Hai ngày sau, khi Lục Miên kiểm tra email, cô nhận được thư mời từ công ty MT tham gia hội chợ việc làm.
MT, một công ty game mới nổi, mới thành lập cách đây vài năm. Nó đã phát triển một cách nhanh chóng trong những năm gần đây. Một số game mà nó sản xuất đều đều rất được ưa chuộng, thậm chí còn có một game với thiết kế nhân vật tuyệt đẹp, nhiều tính năng nổi bật cùng cốt truyện cuốn hút đã hot lên.
Lục Miên không chút suy nghĩ, trực tiếp xóa luôn email này.
Công ty mới như thế này, chắc chắn sẽ bị tập đoàn Phó Thị đè bẹp chỉ trong phút mốt, cô không muốn vừa vào công ty mấy tháng, khó khăn lắm mới tạo ra chút thành quả nhỏ lại bị công ty đuổi việc. Những năm gần đây, Phó Nam Quân đã chèn ép cô xuống dưới đáy xã hội, mong cô có thể khuất phục, nhưng Lục Miên tính tình bướng bỉnh, trên thế giới này, người có thể khuất phục được cô chỉ có một, không có thêm bất cứ ai khác.
Cô vẫn tiếp tục đánh hạng hộ cho khách hàng như mọi khi, trong Summoner’s Rift tàn sát tứ phương.
Một tuần sau, cô nhận được cuộc gọi từ công ty MT, Lục Miên vẫn đang ngồi trong quán net, tay bê bát mì ăn liền, xem buổi live stream giải thích kỹ năng của các tướng mới.
“Nhận chức sao? Đợi đã… Tôi không tham gia buổi phỏng vấn thì sao mà nhậm chức được? Mấy người có phải có nhầm lẫn gì không? Này, alo, alo!”
Sau khi đối phương hẹn thời gian với Lục Miên xong liền cúp máy, Lục Miên đôi môi đỏ mọng bóng nhẫy mỡ, ngơ ngác khuấy mì trong bát, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút ngây người…
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Thứ 3, lúc 3 giờ chiều, Lục Miên mặc một bộ vest công sở với váy chữ A, ngồi ở phòng nhân sự của công ty MT, tiếp tục ngây người…
Đối phương đã đưa hợp đồng lao động cho cô: “Cô ký vào đây, sau đó đến báo danh bộ phận R&D (nghiên cứu và phát triển game), ngày mai có thể đến làm việc được rồi.” Người lên tiếng là nhân viên phòng nhân sự, một người phụ nữ trung niên, trước ngực có đeo tấm biển tên, Andy.
“Xin lỗi Andy.” Lục Miên có chút bối rối: “Tôi không hiểu lắm, sao quý công ty lại ký hợp đồng với tôi? Công ty chắc cũng đã biết tình hình của tôi, trước đây tôi đã từng làm việc ở 4 công ty phần mềm khác, nhưng không có công ty nào tồn tại được lâu…” Cô tin nếu công ty MT đã muốn ký hợp đồng với cô, thì những điều này họ đã phải biết rất rõ, nếu vậy mà vẫn dám ký hợp đồng với cô, rất kỳ lạ nha!
“Phó tổng của công ty chúng tôi, rất thích game của cô làm. Biết được bây giờ cô vẫn chưa có việc làm chính thức, nên có ý mời cô tới MT làm việc.” Andy đưa cốc nước ấm cho Lục Miên, tiếp tục nói: “Cô có thể yên tâm, công việc này, chắc chắn ổn định hơn bất cứ công việc nào cô từng làm trước đây.”
Hàm ý là, cô nhất định sẽ không bị sa thải mà không có lý do.
Game được phó tổng thích à, Lục Miên ôm một tia may mắn mừng thầm, không ngờ rằng chút thành tích nhỏ ở những năm đại học lại có thể cho cô một công việc từ trên trời rơi xuống.
“Là 《ZARA》sao?” Lục Miên hỏi cô ấy.
“Không, là《Mê cung kỹ thuật số》.”
Là game mà Lục Miên đã bán ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của cô thực sự quá khó khăn, game được bán cho một công ty nhỏ với giá rất thấp, sản phẩm hoàn chỉnh không được ưng ý cho lắm, đồ họa tương đối thô, tuy thiết kế và lên ý tưởng rất khéo léo nhưng vì độ khó quá cao, hầu hết mọi người đều không qua được 3 cấp độ đầu tiên, cho nên mức độ hưởng ứng bình thường, hoàn toàn không thể theo kịp thành tích của 《ZARA》.
《Mê cung kỹ thuật số》là game mà cô tặng anh, địa vị của nó ở trong lòng Lục Miên vượt xa 《ZARA》, nó được người khác đánh giá cao và yêu thích, vậy nên cô lập tức quyết định ở lại MT.
–
Vào ngày thứ 3 sau khi gia nhập công ty, Lục Miên gặp được ông chủ vừa đi công tác về của công ty, Thẩm Ôn Lương.
Con người và tên hoàn toàn không có chút liên quan nào tới nhau, Thẩm Ôn Lương không hề hiền lành chút nào, anh ấy là một người đàn ông khô khan có chút thô lỗ ở độ tuổi ngoài 30, dáng vẻ bên ngoài thậm chí có phần hoang dã phóng khoáng. Anh ấy đến công ty không bao giờ mặc quần áo nghiêm chỉnh lịch sự, cứ thoải mái mà đi làm, thậm chí có nhân viên còn lén bàn luận, nói đã nhìn thấy Thẩm Tổng đóng cửa văn phòng bằng chân…
Tuy nhiên, một người đàn ông thoải mái có phần hoang dã như vậy đã thành lập công ty MT cách đây vài năm, khiến công ty không ngừng phát triển mạnh mẽ, trở thành một hắc mã đứt cương trong ngành sản xuất game, không biết sẽ phát triển tới đâu.
Những thăng trầm của những năm tháng này cũng đã dạy cho Lục Miên một câu nói: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đừng đánh giá thấp bất cứ ai xung quanh bạn, cho dù lúc này Thẩm Ôn Lương đang ngồi trước mặt cô, trên bàn còn nửa quả sầu riêng trong đĩa, dùng thìa khuấy đều trong khi xem báo cáo dữ liệu do Lục Miên đưa ra, Lục Miên cũng nhất định phải tin rằng, đây là một bài kiểm tra do công ty dành cho cô.
“Được nha.” Thẩm Ôn Lương vắt chéo chân, cắn một miếng sầu riêng lớn, không chút để ý mà híp mắt nhìn Lục Miên: “Trước đó cậu ấy nói muốn sắp xếp người vào công ty, lại còn là con gái, lại còn mẹ nó nhất định phải vào bộ phận R&D nữa chứ. Tôi mẹ nó khùng luôn, con gái sao có thể lập trình được chứ? Nhưng bây giờ xem ra, cô đang làm khá tốt đấy chứ!”
Hừ! Đấy là điều tất nhiên.
Lục Miên đến gặp Thẩm Ôn Lương, là vì có chuyện nghiêm túc.
“Thẩm tổng, game 《Quỷ Thuật Sư》trước mắt đang được công ty nghiên cứu phát triển, tôi cảm giác có hơi giống với game 《Võ Lâm Kỳ Sư》của tập đoàn Phó Thị?”
“Ấy? Bị cô phát hiện rồi!”
Mẹ nó đây không phải là điều hiển nhiên sao!
“Thẩm tổng, tôi nói… Như vậy không tốt đâu?”
“Phó thị là công ty dẫn đầu trong ngành, chúng ta nên noi gương họ, chắc chắn không sai.”
Này, noi gương theo họ không phải như này đâu nha! Trong suy nghĩ của cô, MT luôn là hình mẫu của sự sáng tạo cùng đổi mới, không nên tự hủy hoại bản thân như vậy chứ.
“Thật ra đây không phải là quyết định của tôi.” Thẩm Ôn Lương bất lực nhún nhún vai: “Là do cậu ấy đề xuất.”
Người đàn ông mà Thẩm Ôn Lương luôn miệng nhắc đến, chắc chắn là phó tổng mà Andy đã nhắc tới trước đó.
“《Quỷ Thuật Sư》quả thực có những điểm tương đồng với 《Võ Lâm Kỳ Sư》. Không, phải nói rằng về cơ bản chúng là cùng một loại hình, cho dù là thiết lập bối cảnh hay lối chơi cơ bản, không thể nghi ngờ, 《Võ Lâm Kỳ Sư》đúng là làm không tới đâu, lịch sử bối cảnh to lớn, tình tiết khúc mắc lắt léo, nhưng… điều này vẫn thua xa, chưa đủ.”
Thẩm Ôn Lương châm một điếu thuốc, quay mặt ra nhìn cửa sổ, vẻ mặt thần bí nói: “Lúc đầu, cậu ấu đã dành 3 đêm để qua toàn bộ các cửa của 《Võ Lâm Kỳ Sư》, sau đó cậu ấy đến gặp tôi với đôi mắt đỏ hoe và chỉ nói một câu, chúng ta có thể làm tốt hơn. Haizz, lúc đó tôi mẹ nó đúng là sầu não, cậu ta đào đâu ra tự tin mà dám lấy MT nhỏ bé như chúng ta đòi sánh vai mới tập đoàn Phó Thị, người ta nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết chúng ta. Sau đó, cậu ấy lại tốn 5 đêm để lên một kế hoạch ý tưởng trò chơi hoàn chỉnh, tôi đọc xong, nghĩ rằng mẹ nó đúng là tuyệt vời!”
Kế hoạch trò chơi kia, Lục Miên cũng đã xem rồi, bút tích của người ngoài ngành, nhưng mỗi hạng mục, đều cực kỳ tâm huyết, chẳng hạn như thiết kế nhân vật, thuê những diễn viên nổi tiếng trên mạng đến lồng tiếng, còn có bối cảnh âm nhạc, chế tác hoàn mỹ,… Mỗi chữ đều là đang đốt tiền! Nhưng trải qua sự chau chuốt như vậy, quả thực, nếu so sánh với 《Võ Lâm Kỳ Sư》, chắc chắn đó là sự khác biệt giữa trời và vực. Nếu có thể thành công ra mắt trên thị trường, nó chắc chắn có thể thu hút được sự yêu thích và thậm chí là săn đón của giới trẻ! Thậm chí ngay cả việc thu hút người dùng của 《Võ Lâm Kỳ Sư》 cũng không phải là không thể.
“Thẩm tổng, có phải anh có thù oán gì với Phó Nam Quân không?” Lục Miên hỏi một câu trước khi rời khỏi văn phòng.
Không ngờ Thẩm Ôn Lương lại cười một nụ cười quỷ dị: “Tôi không có, cậu ấy có.”
Lục Miên quả thực cực kỳ tò mò với vị phó tổng này…
Vì《Quỷ Thuật Sư》cố tình nhắm vào Phó Nam Quân, nên thù mới hận cũ đan xen vào nhau, Lục Miên làm việc cực kỳ nỗ lực, thường xuyên tăng ca đến đêm muộn, bộ phận R&D không có con gái, tất cả đều là lập trình viên kỹ thuật, mới đầu họ không để ý nhiều đến Lục Miên, nhưng dần dần họ cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ viết code và mạch não của cô gái này hoàn toàn khác biệt với bọn họ. Về cơ bản, việc tối ưu hóa toàn bộ kỹ thuật của《Quỷ Thuật Sư》đều do cô làm, không chỉ vậy, cô còn cực kỳ chăm chỉ. Điều này khiến mấy người đàn ông trong bộ phận R&D cảm thấy không ổn, nếu như không theo kịp với tiết tấu của cô, chẳng phải là rất mất mặt sao. Thế là, bầu không khí làm việc tích cực của cả bộ phận R&D đều được kích thích lên, trở thành bộ phận năng động nhất trong toàn công ty MT.
Khi Thẩm Ôn Lương gọi điện cho vị phó tổng trên danh nghĩa nào đó, nhịn không được luôn miệng khen Lục Miên, như thể đã nhặt được kho báu vậy.
“MT có cô ấy, không đến 3 năm, có thể được niêm yết trên Sở giao dịch chứng khoán New York.” Anh chỉ nói một câu như vậy trong điện thoại.