Trước mắt cô như có từng chùm hoa nở rộ, bánh xe máy chạy bộ biến thành 3 cái bóng chồng lên nhau, lắc trái rồi lại lắc phải. Cuống họng cô như bị đèn cồn thiêu cháy, đến cả chân răng cũng cảm thấy đau nhức, đầu lưỡi đã xuất hiện những mùi vị như rỉ sét trong ảo giác.
Có lẽ là vì cơ bắp toàn thân đều bị kích thích mạnh mẽ nên cánh tay mảnh khảnh chỉ toàn da bọc xương thường ngày của cô lúc này cũng đã lộ rõ những đường cong như trong tài liệu giải phẫu, hỗn độn như hô hấp của cô lúc này vậy, cô khẽ run lên, mấy giọt mồ hôi khẽ rơi xuống cùi chỏ, cuối cùng trượt xuống mặt đất.
Chẳng hiểu sao giọt mồ hôi rơi xuống đất lại như phím phát ra trên máy tính vậy, bắt đầu bắt video “Lý Trạch Phân” đang tạm dừng phải bắt đầu tiếp tục. Cô hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng toàn bộ cơ bắp trên cánh tay để chúng lặng lẽ ẩn xuống làn da trắng nõn.
Lý Trạch Phân đứng thẳng người lên, lấy khăn mặt đang choàng trên cổ giữ trên mặt 3 giây, đến khi buông xuống thì vẻ mặt không hài lòng vì bị ép vận động mạnh đã biến mất hoàn toàn. Cô đi đến góc tường trong phòng tập, rút ra 3 tờ khăn ướt tẩm cồn rồi quay lại chỗ cũ, nghiêm túc lau qua toàn bộ những thiết bị mình vừa dùng một lần, sau đó mới cầm đồ dùng cá nhân đi đến phòng thay quần áo.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thay quần áo thì chỉ còn 10 phút nữa sẽ đến 8 giờ, cũng đúng lúc đụng phải đội trưởng đội hình sự Tể Dịch ngày nào trước khi đi làm cũng đến phòng tập.
“A, Tiểu Lý.” Tể Dịch nhìn thấy cô trước, bèn cởi mở lên tiếng chào hỏi.
“Đội trưởng Tể, chào buổi sáng.”
Thang máy vừa vặn đã đến, Tể Dịch thò tay chặn cửa lại, ưu tiên cho Lý Trạch Phân bước lên trước.
Lý Trạch Phân không từ chối, bước vào ấn chặt nút mở cửa rồi nói cảm ơn: “Cảm ơn đội trưởng Tể.”
“Tiện tay thôi mà.” Tể Dịch cười để lộ ra hàm răng trắng loáng, “Đúng rời, không phải đội điều tra đặc biệt các em đi công tác sao?” Trong thang máy chỉ có 2 người, nếu im lặng không nói gì thì cũng không tốt lắm, vì vậy Tể Dịch tùy tiện tìm một chủ đề để mở lời.
“Vụ án trước tôi phạm phải một chút sai lầm nên tạm thời bị phạt ở văn phòng sắp xếp lại tài liệu.” Trên mặt Lý Trạch Phân bày ra một ít lúng túng như trong lời nói.
“À…” Nụ cười trên mặt Tể Dịch cứng đờ.
Lý Trạch Phân nở một nụ cười khổ, hơi nghiêng người tránh đi ánh mắt của Tể Dịch, im lặng không nói gì nữa.
Chỉ tiếc Tể Dịch là một người có tính tình quá nhiệt tình, thật sự không chịu nổi nhạt nhẽo, dù thang máy đã gần đến tầng chung của đội điều tra đặc biệt và đội hình sự rồi nhưng anh ta vẫn phải vắt óc suy nghĩ ra vài lời an ủi để nói.
“Tân binh phạm phải sai lầm đều là chuyện bình thường, lúc thằng nhóc Lan Khâm kia mới đến cũng bị thầy của mình mắng rất nhiều đấy. Xử phạt chỉ là hình thức mà thôi, không phải nhắm vào cá nhân ai cả, đừng để trong lòng, ngã một lần khôn một chút được rồi.”
“Ừm.” Lý Trạch Phân khẽ lên tiếng. Nét mặt cô không phải tức giận hay buồn phiền gì hết, chỉ đơn thuần là hơi mất mặt.
Đinh — thang máy đã đến.
Tể Dịch cũng không biết lời khuyên của mình có hiệu quả với Lý Trạch Phân hay không, vì vậy vừa đi ra thang máy vẫn còn muốn nói tiếp.
“Sắp xếp lại tài liệu cũng không phải là công việc nhàm chán vô ích đâu. Khoa học kỹ thuật phát triển, khi xem lại những vụ án trước kia em sẽ phát hiện ra được rất nhiều vấn đề đấy. Đội điều tra đặc biệt của em phụ trách vụ án cũ, trọng án, ít nhiều đều khoảng cách thời gian rất lớn, vì vậy nắm chắc mốc thời gian sẽ giúp tìm ra được những điểm quan trọng. Sắp xếp lại, số hóa tài liệu đúng lúc có thể vô tình cải thiện độ nhạy của em ở phương diện này, sẽ giúp ích cho việc điều tra sau này.”
“Hơn nữa, xu hướng tương lai là thiết lập một mô hình quản lý toàn diện, linh hoạt, có hệ thống rộng khắp thông qua Internet, đội điều tra đặc biệt chính là thử nghiệm, tất nhiên cũng phải có kỹ năng trong lĩnh vực này. Đây là lí do tại sao bọn em rõ ràng là cảnh sát hình sự nhưng lại bị phân công vài việc của phòng hồ sơ đấy. Vụ án trước của bọn em chẳng phải là vụ mất nước kia sao, nếu tất cả Cục điều tra lớn nhỏ trên cả nước thống nhất hơn thì đã không mất 2 3 năm mới sáp nhập vụ án lại được thế này.”
Anh ta vừa nói vừa thò tay vỗ vỗ lên vai Lý Trạch Phân. Lý Trạch Phân cắn đầu lưỡi mới nhịn được bản năng vô thức nghiêng người né tránh. Nhưng bản thân Tể Dịch cũng không ý thức được động tác này của mình khiến đối phương cảm thấy phức tạp đến thế.
“Tóm lại là em đừng cảm thấy uất ức. Người trẻ tuổi thì cố gắng làm việc, nghiêm túc tích lũy kinh nghiệm đi. Em chỉ bị điều đi sắp xếp tài liệu thôi, trước kia tôi còn bị Cục trưởng Chu, lúc đó vẫn còn là đội trưởng Chu, bắt ở phòng hồ sơ làm nhân viên khuân vác những 3 tháng trời đấy.”
Lý Trạch Phân có vẻ như đã bị những lời tự giễu của anh ta chọc cười, khóe miệng cô cong cong, giọng nói cũng trở nên dễ chịu hơn: “Ừm, tôi hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng Tề.”
“Vậy là tốt rồi.” Tể Dịch cảm thấy mình rất vinh quang, “Em vào sắp xếp đi, mấy tài liệu đó đoán chừng có không ít vụ án đều có tôi tham gia hoặc biết đấy, nếu có gì không hiểu, hoặc phát hiện ra chuyện gì thì cứ đến hỏi tôi nhé.”
Lý Trạch Phân như đang đợi lời hứa hẹn này, nghe thế ánh mắt lập tức lóe sáng lên: “Đội trưởng Tể, đúng lúc hôm qua tôi vừa sắp xếp lại một vụ án, cảm thấy có hơi kỳ lạ.”
“Hả? Vụ án thế nào?” Tể Dịch dừng bước, xoay người lại nhìn Lý Trạch Phân.
“Hồi tháng 6 ở khu Nghiên Liễu có một vụ án cắt cổ tự sát, trong danh sách hỗ trợ điều tra có tên anh,” Lý Trạch Phân cũng dừng lại, hai người bèn đứng ở lối đi nói chuyện, “Người chết tên là Dư Uyển, anh còn nhớ không?”
“Dư Uyển, khu Nghiên Liễu…” Tể Dịch cau mày suy nghĩ vài giây, sau đó vỗ tay vài cái, “Nhớ rồi nhớ rồi, lúc đó tôi phải đi thị sát ở Cục điều tra khu Nghiên Liễu, đúng lúc đụng phải vụ án này, sau đó đã căn cứ theo quy định cùng điều tra với đội cảnh sát ở khu đó một thời gian. Người chết là họa sĩ của một công ty game, rất nổi tiếng trong giới, có dạy vẽ tranh gì gì đó trên trang Z đó, con gái tôi rất thích xem, nó lúc nào cũng nhắc tới hết, vì thế tôi rất ấn tượng.”
“Nạn nhân là con một, cô ấy mua nhà và sống một mình ở Trường An, không thường xuyên liên lạc với cha mẹ. Người phát hiện là đồng nghiệp trong tổ project, vì cô ấy đột nhiên vắng mặt không lý do từ đầu tháng 6, tổ project bị dí đuổi tiến độ đến sứt đầu mẻ trán lại không liên lạc được với cô ấy nên phải đến thẳng nhà. Họ đứng trước cửa ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, để phòng ngừa chuyện không may thì không ai gánh nổi nên đã trực tiếp báo cảnh sát.”
“Cảnh sát đến, thông qua video giám sát ở cư xá xác nhận nạn nhân ở trong nhà nhưng gõ cửa không ai đáp lại, điện thoại, WeChat các thứ đều không liên lạc được nên mới liên hệ cứu hỏa mở cửa ra, sau đó thì phát hiện ra thi thể.”
“Hiện trường vụ án là ở tầng 18 cư xá, cửa sổ đều được khóa trái, không có khả năng người từ bên ngoài xông vào. Nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều, vết thương trí mạng trên cổ do một con dao bổ dưa hấu tạo thành. Một nhát đã trực tiếp cắt đứt động mạch cổ, vết máu trên lưỡi dao cho thấy là chính cô ấy tự ra tay. Vì vậy vụ án này nhanh chóng bị phán định là tự sát, nếu nói tới điểm đáng ngờ thì chỉ có cái khẩu trang vải màu đen mà người chết mang lúc tự sát thôi.”
“Lúc điều tra động cơ tự sát, chúng tôi cũng tiến hành cân nhắc cái khẩu trang này nhưng cũng không phát hiện ra được gì. Vì có vài cô gái lúc không trang điểm hay da không đẹp đều mang khẩu trang mà. Theo đồng nghiệp của cô ấy thì mấy ngày trước khi chết cô ấy đi làm cũng mang khẩu trang. Vì thế điểm đáng nghi này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.”
“Tôi theo vụ án này được một nửa thì công việc thị sát đã kết thúc, phải trở về Cục, vì thế phần sau cũng chỉ biết qua báo cáo mà thôi. Cuối cùng trong tài liệu viết phỏng đoán động cơ tự sát là do áp lực làm việc quá lớn, cũng có vài bằng chứng chỉ ra rất có thể cô ấy đang bị trầm cảm…” Anh ta nhìn Lý Trạch Phân, “Thế nào, em cảm thấy vụ án này có gì lạ sao?”
“Ừm,” Lý Trạch Phân mím môi suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu lên nói, “Cũng không phải phản đối việc điều tra, chẳng qua tôi cảm thấy… “khát vọng thể hiện” ở hiện trường phát hiện vụ án hơi thái quá.”
“Khát vọng thể hiện?” Tể Dịch bị cách dùng từ của cô làm cho sửng sốt.
Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, nói: “Tỉ lệ tự sát ở thành phố nước ta rất cao, khoảng 60%, mà phương pháp phần lớn được dùng là uống thuốc, cắt cổ tay, nhảy lầu, cách thức như cắt cổ tự sát thế này rất khó ra tay, hơn nữa lại rất đau, vì vậy rất ít người chọn. Dù là người có ý định tự tử thì cũng có bản năng vô thức tự bảo vệ cơ thể của mình. Ngay cả khi kề dao vào cổ rồi thì tay cũng sẽ bất giác không còn sức nữa, nếu không có ý chí kiên định thì rất khó thành công. Mà động cơ của một người tự sát cũng sẽ không chỉ đơn giản là áp lực công việc, thường sẽ có mục đích nhất định, ví dụ như để thể hiện một ý chí nhất định như thời cổ đại.”
“Dư Uyển chọn cách này, hơn nữa còn cố ý đeo khẩu trang, có thể thấy mong muốn thể hiện và mục đích vô cùng mạnh mẽ, không hề giống với việc không còn sống nổi nữa mà tự sát.”
Nghe xong chuỗi phân tích này, nét mặt của Tể Dịch nhìn Lý Trạch Phân đã đổi thành nghiêm túc: “Vậy em nghĩ khát vọng thể hiện của cô ấy là đang muốn thể hiện điều gì, mục đích thể hiện là mục đích gì?” Anh ta hỏi rất cẩn thận, thốt ra từng chữ giống như đang ám chỉ Lý Trạch Phân phải trả lời cẩn thận.
“Là động cơ.” Nhưng Lý Trạch Phân lại thể hiện hoàn hảo sự liều lĩnh của một người mới, không mảy may suy nghĩ đã nhanh chóng đáp lại, “Mục đích của cô ấy là muốn mượn cái chết của mình để khiến cảnh sát chú ý đến vụ án này rồi cẩn thận điều tra động cơ cô ấy tự sát. Mà “động cơ” phía sau chuyện này rất có khả năng liên quan đến những tội ác khác, cảnh sát không thể nhận ra được, nếu trực tiếp báo động cũng rất khó thành lập vụ án.”
Cô khẩn trương hít sâu một hơi, sau khi siết chặt tay lại nói tiếp: “Nếu mục đích là để cảnh sát điều tra động cơ thì nhất định cô ấy sẽ để lại manh mối liên quan để hỗ trợ cảnh sát, thậm chí còn sử dụng tài khoản của mình trên trang Z tiết lộ vài thứ, được mọi người chú ý. Nhưng mà thật tế lại…” Cô không nói nữa, đôi môi mím chặt như đang khẽ run lên.
Đã nói đến đây tất nhiên Tể Dịch có thể hiểu được những gì cô chưa nói.
Nếu như thật sự người chết vừa tiết lộ vài thông tin cho người ngoài, vừa cung cấp manh mối cho cảnh sát thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được động cơ tự sát do “áp lực công việc” trên kết quả điều tra kia nhất định có vấn đề. Mà lúc đó Tể Dịch vẫn còn ở Cục điều tra khu thị sát lại không thể phát hiện ra được điểm này, bất luận thế nào anh ta cũng có phần trách nhiệm, hoặc nói thẳng ra là thất trách.
Khá khen cô gái này dám chạy tới thẳng trước mặt mình để “khiển trách”.
Tể Dịch mỉm cười không để tâm trong lòng, cẩn thận nhìn Lý Trạch Phân trước mặt. Nhìn cả người cô đều đang run rẩy lại còn muốn chạy đến gây chú ý của mình, anh ta không khỏi nhớ lại cảm giác mình cũng từng là “Nghé mới sinh không sợ cọp” và “Người trẻ tấm lòng son”.
Tuy rằng cách tiếp cận này của Lý Trạch Phân có phần hơi non nớt, nhưng Tể Dịch thật sự đánh giá rất cao những người mới như thế này. Vì vậy anh ta chẳng những không dập tắt nhiệt huyết của cô mà ngược lại sẽ giúp cô một chút. Bất luận phỏng đoán của cô có đúng hay không, bất luận sẽ kéo thêm phiền phức gì sau này.
“… Ừm.” Anh ta sờ lên chỗ râu trên cằm mình, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, “Suy đoán của em đúng là có lý. Nhưng dù sao vụ án này cũng đã kết thúc rồi, hơn nữa cũng không thuộc quản hạt của Cục thành phố…” Anh ta nhíu mày khó xử, “Hay là thế này đi, đúng lúc em vào đội cũng chưa lâu, cũng tính là người mới. Tôi có thể giúp em nói với Cục khu Nghiên Liễu một tiếng, cho em lấy tinh thần đi “học hỏi” để tìm hiểu thêm về vụ án này.”
Đúng như lời đồn, quả là một người đơn giản.
Lý Trạch Phân xua đi tất cả ý nghĩ trong đầu, thả lỏng nét mắt, ánh mắt sáng lên, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên để biểu lộ sự mừng rỡ của mình.
“Ôi, cảm ơn đội trưởng Tề rất nhiều.” Cô cúi đầu.
“Tiện tay thôi mà.” Tể Dịch cười nói, “Tất nhiên là em tốt nhất nên báo cáo với đội trưởng Lan của em một chút đi, có phát hiện gì cũng phải báo cáo trước đã. Nếu thật sự có vấn đề thì đội điều tra đặc biệt có quyền đem vụ án này về điều tra lại đấy.”
“Ừm, đương nhiên rồi.” Lý Trạch Phân thành thực đáp.
“Được rồi, nhanh đi đi.” Tể Dịch vẫy tay rồi đi về hướng văn phòng đội hình sự.
Đến khi bóng lưng của Tể Dịch hoàn toàn biến mất, Lý Trạch Phân mới thu lại vẻ mặt “nghé con mới đẻ” của mình lại, đổi lại là nụ cười thường trực hàng ngày.
Một người bình thường tự sát, dù có điểm đáng ngờ cũng không đến mức phải khiến Lý Trạch Phân tốn công tốn sức chạy đi nhà vả đội trưởng đội bên cạnh được, vì cô vốn là người không có hứng thú với thứ gọi là “chính nghĩa”, càng không muốn khối lượng công việc của mình phải tăng lên chỉ vì những chuyện nhàm chán này.
Sở dĩ có chuyện hôm nay là vì… Khẩu trang, cắt cổ.
“Âm thầm lên án”. Cô vuốt lên cổ áo sơ mi bên phải của mình, nhớ tới bộ phim điện ảnh bị cấm chiếu 10 năm trước.