“Sắp xếp xong quỹ tích hoạt động hôm qua của ông cụ rồi.” Phương Uy kéo dài câu nói, cảm giác như đã sức cùng lực kiệt, “Vì việc dọn vệ sinh trong thành phố Trường An thống nhất là bắt đầu từ 6 giờ rưỡi sáng, bất luận là rác trên mặt đất hay trong thùng rác thì đều bị xử lý sạch sẽ hết.”
“Vì đi trước xe dọn vệ sinh nên ông cụ mỗi ngày đều ra đường từ 4 giờ rưỡi sáng để nhặt chai, thùng giấy các thứ, dọc theo đường Trinh Quán đến thẳng sân bay, sau đó lại về theo đường Hồng Văn. Hôm qua cũng thế, có rất nhiều camera có thể xác nhận điểm này.”
Trước đây tôi đã từng đi xem tiểu khu số 356 trên đường Trinh Quán này rồi,” Phùng Dịch Hoằng bắt chéo chân, vừa gặm táo vừa nói, “Giá không thấp chút nào đâu, ngay cả tiền tích góp của vợ chồng tôi hiện tại còn chưa đủ một nửa tiền đặt cọc nữa. Ông cụ kia ở cư xá như thế, sao lại đi nhặt ve chai nhỉ?”
“Ầy, anh không hiểu đâu.” Trương Trác Bân nói với vẻ đồng cảm, “Thế hệ trước mà, qua thời gian cũng có ít thói quen không thể sửa được. Ba mẹ tôi cũng thế đấy, cứ nghĩ mình đang ăn nhờ ở đậu nhà tôi, bớt được đồng nào thì bớt, có chút tiền hưu trí thôi cũng lén đưa cho cháu, 2 vợ chồng già thì ăn đồ ăn cũ rồi bị tiêu chảy, nói bao nhiêu lần rồi mà cũng không nghe.”
“Xem ra có vẻ là thế rồi, nhà của ông cụ này đứng tên con mình đấy.” Phương Uy nhìn tài liệu, “Vì con trai thường xuyên ra ngoài làm việc nên trừ ít tiền trợ cấp định kỳ gửi về thì quanh năm cũng không về được mấy lần hết. Vợ ông cụ đã đi rồi, chỉ ở vậy 1 mình, cả ngày chỉ thấy tiền chứ không thấy người, hẳn là hiu quạnh lắm. Vì thế nên ông ấy mới phải cố gắng kiếm ít tiền để bù đắp đi khoảng trống tâm lý. Trình độ văn hóa không cao, cũng chỉ có thể đi nhặt ve chai thôi.”
“Paraquat cũng là do nhặt được à?” Lan Khâm dẫn chủ đề quay lại quỹ đạo chính.
“Đúng vậy,” Mao Lệ đáp, “Nhân viên pháp chứng ở hiện trường đã tìm được một chai nước khoáng nhỏ có chứa paraquat cách thi thể không xa, hẳn là có người nào đó đã đổ vào. Nhưng vì đây là thùng rác nên trên thân chai trừ vân tay ông cụ ra thì đều hư hại rất nhiều, không cách nào nhận dạng được.”
“Chúng tôi đã so sánh cặn bẩn trên chai với rác trong túi rác của xe dọn vệ sinh, xác nhận cái chai này được vứt trong thùng rác khô giữa số 360 và 410 trên đường Trinh Quán. Chắc ông cụ đã nhặt nó ra từ thùng rác, tưởng là nước nên uống vào.”
“Thùng rác trên đường Trinh Quán mỗi ngày đều được xử lý 1 lần, nếu có thể tìm được túi rác tương ứng thì có nghĩa là paraquat này được vứt trong ngày hôm đó.” Lan Khâm trầm ngâm, “Nhưng theo tôi nhớ thì loại thuốc diệt cỏ này hình như không chết ngay đúng không?” Anh nhìn về phía Lý Trạch Phân đang làm gì đó trên máy tính.
Lý Trạch Phân ngẩng đầu lên, hơi bối rối chớp mắt một cái, có lẽ là không nghe thấy đoạn đối thoại nãy giờ của họ.
“Khám nghiệm thi thể thế nào rồi, đúng là paraquat thật à?” Lan Khâm đổi câu hỏi.
“Chưa có kết quả phân tích bệnh lý,” Lý Trạch Phân ngồi lại vào ghế rồi đáp, “Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì hẳn ông cụ đã bị ung thư phổi. Bản thân nguyên nhân gây tử vong của paraquat cũng là do phù phổi và suy tuần hoàn… Nó giống như 1 cái túi ni lông đã rách lại còn bị xé toạc ra lần nữa ấy, xét theo thời gian thì chắc 1 tiếng sau sẽ có kết quả chính thức.”
“Ung thư phổi á? Con của bà ấy có biết không?” Phùng Dịch Hoằng hỏi.
Phương Uy: “Biết. Nhưng vì tuổi ông ấy đã lớn như thế rồi nên họ nghĩ thay vì phải chịu sự hành hạ của hóa trị và xạ trị thì chi bằng cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, yên ổn sống vài năm còn lại.”
“Chuyện này đúng thật là…” Lan Khâm chỉ biết thở dài.
“Đội trưởng Lan, cậu đừng nói như thế, chuyện này thật đấy.” Trương Trác Bân thở dài, “Nếu là tôi thì chắc tôi cũng làm vậy, hóa trị với xạ trị như cực hình ấy, tuy có thể sống thêm vài năm nhưng sống như thế cũng như dưới địa ngục rồi, nằm trên giường không đi đâu được, cử động một chút là đã đau buốt rồi, thượng thổ hạ tả*, bị giày vò cả ngày, như thế để làm gì chứ.”
(*) Thổ là nôn ói, tả là tiêu chảy á.
“Ôi…” Lan Khâm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên liền hỏi đến vụ án xuýt xảy ra trong cùng ngày hôm đó, “Còn chiếc xe ở bãi đỗ xe sân bay thì sao, kết quả thế nào rồi?”
Phùng Dịch Hoằng: “Theo báo cáo của bên cảnh sát giao thông thì những hư hỏng đó có thể là do con người gây ra, nhưng cũng có thể là hao mòn tự nhiên, không thể kết luận được. Mà người có khả năng động tay vào chiếc xe, trừ chủ xe ra cũng chỉ có vợ con anh ta. Lúc vừa hết kỳ nghỉ Dương lịch, anh ta gửi xe ở sân bay rồi đưa con trai đi Dương Thành học. Sau đó thì ở lại Dương Thành 10 ngày, cho đến hôm qua mới quay về. Theo video giám ở bãi đỗ xe thì trong 10 ngày này hoàn toàn không có người lạ đến gần xe của anh ta.”
“Thành thật mà nói thì mọi người thật sự nghĩ chuyện “xuýt nữa tự bốc cháy” này cũng là do hung thủ ra tay sao?” Tiêu Lãng Duyệt đột nhiên bu lại hỏi, “Cùng 1 ngày, cùng 1 thời gian và địa điểm mà thiết kế ra 2 tai nạn à?”
“… Khó nói lắm.” Phương Uy lắc đầu.
“Đúng rồi,” Trương Trác Bân đột nhiên hỏi, “Bên bệnh viện trực thuộc Kinh Đại thế nào rồi, tôi thấy hôm nay có khá nhiều người vào phòng thẩm vấn đấy.” Anh ta nhìn về phía Lan Khâm.
Lan Khâm: “Có lẽ là người ra vào phòng thí nghiệm, có 2 sinh viên chưa tốt nghiệp, 5 thạc sĩ, 4 tiến sĩ, 1 giảng viên hướng dẫn, thầy giáo và vợ con ông ta. Hôm nay có 5 người tới, là cả nhà giáo sư Hoa và 2 tiến sĩ, còn lại thì mai mới đến. 5 người này đều tỏ ra không hề hay biết chuyện nhãn bình bị thay, cũng không thấy có kẽ hở gì.”
“Ầy, vụ án này đúng đúng thật là. “Không nhìn thấy thì là trong sạch”, điều tra không ra tội phạm thì chính là không có tội phạm mà.” Phùng Dịch Hoằng tức giận ném lõi táo vào thùng rác gần đó, “So với Paradise thì khác xa nha.”
“Nhắc đến vụ án Paradise,” Tiêu Lãng Duyệt lập tức quay lại chủ đề, “Hôm trước tôi còn chứng kiến cảnh Tử Trân công chúa bị truyền thông quay quanh ở Đại học Nữ Hoàng nữa đó. Chuyện này đã biết bao lâu rồi mà vẫn chưa dừng lại nhỉ? Kẻ phạm tội là Cao Kiển, đâu phải Tử Trân công chúa đâu, người ta cũng chỉ là người bị hại, bọn chúng lại còn cả ngày quấn lấy để tổn thương người ta thêm lần nữa. Giờ nghe nói mức độ bảo vệ của mẹ con Tử Trân công chúa đã lên tới hàng “B” rồi, cả ngày đi làm đều có cấm quân đi theo, gần như giống với Đông Cung luôn rồi.”
Lan Khâm quay lại nhìn Lý Trạch Phân, bắt gặp nét cười chợt lóe lên trên mặt cô… Có chút giống chế giễu kẻ ngu ngốc, lại có chút giống như tự giễu.
Anh bất giác muốn cắt đứt chủ đề này, nhưng không ngờ Lý Trạch Phân lại gia nhập vào.
“Phóng viên cũng đâu phải là sát thủ, mức độ bảo vệ tăng lên là vì được nâng cấp thôi, đừng đồn bậy bạ. Cùng lắm cũng chỉ là hạn chế ra ngoài, lúc đi thì mang theo 2 vệ sĩ, sự vụ quan thì vẫn luôn theo sát bên cạnh, không khác với cách xử lý scandal của minh tinh đâu, đừng nói là tăng mức độ bảo vệ khoa trương như thế.” Cô dùng giọng điệu tám chuyện nói. Nếu không phải vì Lan Khâm đã biết được thân phận của cô thì đúng là không nghe ra được có gì không ổn.
Tiêu Lãng Duyệt: “Vậy á? Sao em lại biết rõ thế?”
“Chẳng phải tôi họ Lý sao?” Lý Trạch Phân nhún vai cười.
Tiêu Lãng Duyệt cũng nghĩ cô đang đùa nên bật cười theo.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại,” Mao Lệ cũng bắt đầu nhiều chuyện, “Tử Trân công chúa bị truyền thông bao vây đã 1 2 tháng rồi, tiểu công chúa kia chắc còn thảm hơn, ngoài Hoàng cung ra cũng khó đi chỗ khác được, đúng không?”
“Cũng không nhất thiết đâu,” Phương Uy nói, “Mẹ cô ấy là người nổi tiếng trong giới nghiên cứu khoa học, lại còn từng là vợ chồng gương mẫu điển hình, giống kiểu thần tượng quốc dân ấy, độ nổi tiếng cao như thế, đơn vị công tác, diện mạo gì đó, tất cả đều sáng chói. Tiểu công chúa thì không như thế, đến cả tên còn không công khai thì nói gì đến đơn vị công tác chứ. Hoàng thất chỉ cần có tâm bảo vệ thì có lẽ cũng không tới mức bị truyền thông tìm đến cửa đâu.”
Lan Khâm bất lực nhìn chằm chằm Lý Trạch Phân, anh đang toát mồ hôi vì câu chuyện phiếm này, nhưng không biết mình có nên ngăn lại không. Còn Lý Trạch Phân thì ngược lại, cô như một người ngoài cuộc, lắng nghe một cách say sưa.
Tiêu Lãng Duyệt: “Cũng có lý. Thời điểm này trừ khi hoàng thất ngu mới để công chúa ra ngoài. Dù sao dư luận cũng chỉ thiên về lên án Cao Kiển, yêu cầu hoàng thất chịu trách nhiệm cho hành động của Phò mã, vậy mà họ lại lấy tờ hưu thư kia ra để phủi bỏ hết trách nhiệm, thậm chí có người còn nghi ngờ có khi hoàng thất liên quan đến Paradise không chừng. Tiểu công chúa có quan hệ huyết thông với Cao Kiển, đồng thời nhiều khi cũng là nạn nhân của Paradise đấy, nếu như bị truyền thông đụng tới thì chỉ e lại thêm 1 trận phong ba bão táp, thậm chí biết thành bạo lực mạng luôn.”
Lúc Tiêu Lãng Duyệt nói đến 4 chữ “quan hệ huyết thống” kia, Lý Trạch Phân cụp mắt xuống, sờ lên vảy vết thương trong lòng bàn tay.
Lan Khâm nhận ra chuyện này, sau đó lý giải thành sự chán ghét dòng máu nhà họ Cao. Nhưng sự thật thì…
Mao Lệ: “Này, trước đây tôi từng thấy ở đâu nói tiểu công chúa và mẹ cô ấy đều ra nước ngoài du học. Nói không chừng cô ấy cũng không có ở trong nước, cuộc phong ba này chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy cả.”
“Ra nước ngoài học ư?” Sau khi ăn xong quả táo, Phùng Dịch Hoằng lại móc ra trong túi một trái quýt rồi bắt đầu lột, “Muốn con gái theo nghiệp mẹ à? Lại bắt đầu khắc nên hình tượng công chúa thiên tài, dùng khoa học và giáo dục để làm rạng danh quốc gia nữa sao?”
“Ra nước ngoài để học lên cao gì đó, hình như cũng 30 năm rồi thì phải?” Mao Lệ nói tiếp, “Giờ Kinh Đại của chúng ta chẳng phải cũng đứng hạng 1 rồi sao, nếu đất nước muốn làm khoa giáo thì cần gì đưa người ra ngoài nữa, phải kéo người về chứ. Theo thân phận của hoàng thất thì sao lại làm ngược lại được? Trừ khi là ra nước ngoài để tránh bão.”
Hai chữ “tránh bão” vừa được thốt ra, tay Lý Trạch Phân vô thức run lên một cái, làm rách lớp vảy của vết thương.
Máu chảy ra.
“Ôi, cô!” Lan Khâm đứng bật dậy, nắm chặt bàn tay đang móc vảy của Lý Trạch Phân, “Cô đừng cử động, tôi đi lấy hộp cứu thương!”
“Ủa, tay của em gái Chỉ bị sao vậy? Hình như trước đây vẫn còn quấn băng gạc mà, bị thương lúc nào thế?” Bọn người Trương Trác Bân lúc này mới để ý đến động tác của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân nhìn lòng bàn tay mình đang từ từ chảy máu, đôi mắt trở nên sâu thẳm, tựa như một cánh đồng cạn đang biến thành biển sâu.
Tránh bão, không phải đâu, là tránh danh tiếng của nhà họ Cao mới đúng.
Lúc đó Phò mã không làm gì được, nhưng hắn cũng không thể để cho tiểu công chúa sắp chết chết thật được, phải không? Dù khó đến mấy cũng phải cứu cho bằng được, con gái duy nhất của đôi vợ chồng quốc dân không thể chết thảm trước mặt dân chúng được.
Vậy nên sau khi cô ở Đông cung một thời gian rồi bình phục lại, hắn liền sắp xếp cho cô ở một chỗ rất xa hoàng thất.
Thấy ánh mắt nhìn lòng bàn tay rướm máu như đang thưởng thức một thác nước thiên nhiên của Lý Trạch Phân, Lan Khâm chỉ cảm thấy như tim mình bị ai đó khoét đi một khối thịt. Anh quyết định từ nay về sau, nhất định sẽ quản thật tốt mấy cái miệng nhiều chuyện trong đội này, dù thế nào cũng không để ai đàm tiếu về gia đình Lý Trạch Phân trước mặt cô cả.