• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A ha ha…”

Lý Trạch Phân bật cười thật lâu, cho đến khi gương mặt đang diễu võ dương oai kia của Ngụy Vu Vĩ từ từ biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt u ám.

“Không ngờ anh lại như con chó trung thành vậy, lại còn nhặt điện thoại về cho chủ nữa cơ à?” Giọng nói của Lý Trạch Phân rất khẽ, nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt như người bị thương nặng, nói đúng hơn là khiến người nghe có cảm giác cô đang lười biếng thì đúng hơn.

Cơ mặt của Ngụy Vu Vĩ trở nên vặn vẹo, như thể hắn đã phải nhìn thấy thứ gì khiến bản thân cực kỳ khó chịu.

“Chỉ điện hạ đúng là một người kỳ lạ, đã sắp chết rồi mà còn cười được.” Lúc hắn nói chữ “chết”, khóe miệng rõ ràng đang cong lên, vẻ mặt không vui vì tiếng cười của Lý Trạch Phân lập tức biến mất.

“À —” Giọng nói của Lý Trạch Phân như đang say, cô kéo âm cuối thật dài, “Vậy là, thầy giáo Ngụy đang tới để bổ sung thêm dao sao?”

Nét vui vẻ vặn vẹo trên mặt Ngụy Vu Vĩ càng thêm rõ hơn, dưới ánh trăng yếu ớt nhìn như thể một con quỷ trong thần thoại phương Tây, “Sao vậy, Chỉ điện hạ sợ ư?” Hắn chậm rãi bước về phía trước nửa bước, từ trên cao nhìn xuống.

“Đúng đó,” Lý Trạch Phân tìm một tư thế để đỡ đau hơn, cô tựa đầu vào tường, “Tôi sợ nếu tôi chết rồi, thầy giáo Ngụy chơi một mình sẽ thấy buồn chán.”

“Ha ha, Chỉ điện hạ quả thật là một kẻ tự luyến.” Ngụy Vu Vĩ bật cười thành tiếng.

Lý Trạch Phân nhướng mày, không để ý đến hắn nữa.

Mặc dù cơn đói ám ảnh cô cả ngày đã biến mất sau nhát dao này, nhưng sự suy nhược trong cơ thể lại khiến cả người cô không còn chút sức nào cả. Dưới ánh sáng lờ mờ này có lẽ Ngụy Vu Vĩ không nhìn ra, nhưng thật sự bờ môi của Lý Trạch Phân lúc nói chuyện vẫn luôn run rẩy, có thể nói mà không lắp bắp là đã cố gắng lắm rồi.

“Nhưng làm sao đây, tôi thực sự phải thừa nhận rằng Chỉ điện hạ rất thú vị, cô là người đầu tiên giấu mình trước khi chuyện xảy ra, thậm chí còn chú ý đến tay săn ảnh đang trốn ở một góc.”

Thì ra là thế, phải rồi.

Lý Trạch Phân liếm môi dưới, nhưng lại phát hiện ra đầu lưỡi của mình cũng khô khốc, “Vậy là cái ly đó…”

“Tất nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho cô.” Ngụy Vu Vĩ huênh hoang quơ tay, “Chẳng phải chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi họp lớp sao? Lúc đó tôi đã để ý đến cô, cô đột nhiên thay đổi thái độ mà tham gia loại tiệc tùng như thế là để rình mò Bùi Nguyên Tuấn đúng không?”

Lý Trạch Phân cụp mắt xuống, nhìn con dao đang cắm trên bụng mình, không đáp lại.

“Lúc đó tôi đã phát hiện ra, hẳn chúng ta đều là đồng loại. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng thử ra tay với đồng loại của mình, vì thế sau khi nghe Tiết Tuyết nhắc về cô đã lập tức dựa vào tuyến đường hàng ngày cô tan làm từ Kinh Đại để chuẩn bị cho cô một bất ngờ đấy. Cuối cùng cô thật sự không khiến tôi thất vọng chút nào, thậm chí còn chạy cả cây số để đuổi theo người tôi phái đến chụp ảnh nữa.”

Lý Trạch Phân cố gắng tạo áp lực ở ổ bụng mình mà không đụng với con dao, muốn cầm máu lại một chút. Nhưng cô vừa động đậy một chút, không biết máu có ngưng không nhưng cơn đau dữ dội đã khiến cô như mất hồn, cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

Gió mùa đông lạnh lẽo len vào quần áo, hong khô mồ hôi lạnh đi một chút, lấy đi nhiệt độ ít ỏi còn lại trên người cô. Cả người cô không khỏi run lên. Sự run rẩy này đã lan đến vết thương, sự đau đớn lại tăng thêm — như một vòng tuần hoàn bất tận.

“Sau đó, dù chuyện ở bệnh viện trực thuộc Kinh Đại và sân bay cô không làm tốt như tôi mong đợi, nhưng chí ít cũng không khiến tôi chán. So với đám học sinh như búp bê kia ít ra thì cô cũng có tính chủ động hơn, không đến mức tôi phải ra tay sắp xếp từng bước, cầm tay chỉ việc.”

“Lớp dạy học sinh phạm tội, à… Những phụ huynh trả học phí trên trời cho anh, có biết không?” Lý Trạch Phân cố hết sức khống chế âm thanh khác thường của mình, nặn ra một câu.

“Như lời cô nói thôi, Giáo dục Elite là tiền nào của nấy, đơn thuần là kinh doanh thôi. Họ chỉ muốn dùng tiền đổi thành tích của đám nhóc đó thôi mà, tôi vẫn cho thành tích, không có lừa lọc ai cả.” Hắn nhún vai, “Còn những hoạt động ngoại khóa phía sau chỉ là để học sinh giải tỏa áp lực thôi. Cô là hoàng thất, có lẽ cũng đã từng chịu qua áp lực việc học của nước ta rồi đúng không? Nếu vậy thì chính cô cũng hiểu loại giáo dục này cần được giải tỏa thế nào mà.”

Hắn không cho Lý Trạch Phân có cơ hội nói chuyện, “Tôi cũng là rút kinh nghiệm từ bản thân mà thôi, mà cách thức giải tỏa áp lực hữu hiệu nhất chính là đi làm những chuyện mà người khác không dám làm. Dù sao thì những chuyện này cũng không ai điều tra ra được, có điều tra ra thì cũng không cách nào định tội được cả. Nhắm mắt làm ngơ đi, không nhìn thấy vết bẩn thì tất nhiên là sạch sẽ rồi, chỉ cần vun đắp bề ngoài tuấn tú lịch sự, thành tích ưu tú là được, bên trong có nát bét thì cũng có ai quan tâm đến đâu?”

“Cô còn nhớ cách đây không lâu Hàn Quốc đã quay một bộ phim truyền hình như thế này không, một đứa trẻ vì giải tỏa áp lực mà đi trộm đồ ở cửa hàng tiện lợi, người mẹ biết, vì thế mỗi tháng đều đưa tiền cho ông chủ, bảo ông ta phối hợp với nó*. Giáo dục Elite cũng thế, nhưng có cải tiến hơn một chút, đổi lại thành việc kích thích hơn. Nhiều năm như vậy rồi, tôi thấy phản hồi của học sinh đều rất tốt, như tôi năm đó vậy.”

(*) Phim Sky Castle.

“… Anh năm đó?” Giọng nói của Lý Trạch Phân hơi khe khẽ.

“Đúng vậy, năm đó tôi cũng như thế. Cha mẹ tôi bị thừa kế cái tính thích dày vò người khác của ông bà tôi. Tôi thật sự bị tên gia sư họ mời tới làm phiền, hễ chút là lại nhốt vào phòng tối, phạt chép sách. Có một ngày, vì để giải tỏa áp lực, tôi đã giấu thuốc trị hen suyễn của dì giúp việc trong nhà. Kết quả là dì ta chết, bị kết luận là chết vì bệnh, không ai biết tôi đã làm gì, vì bình thường quan hệ giữa tôi và dì ta khá tốt, họ từng người từng người một chạy đến an ủi tôi, thật thú vị.”

“Đúng vậy…” Lý Trạch Phân hít sâu một hơi, “Rất thú vị.” Dường như có gì đó ẩn sâu trong lời nói của cô.

“Thật ra gần đây tôi hơi chán rồi, mấy đứa nhóc mới tuyển vào cũng không có ý tưởng gì mới, tất cả điều là tai nạn. Sau đó tôi lại tìm ra cô, vốn nghĩ chúng ta sẽ cùng chơi với nhau trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng ai ngờ đường đường là một công chúa lại bị 1 thằng nhóc học sinh cầm dao đâm rồi? Lại còn cách lần bị kính rơi xuống không lâu nữa? Vậy là lần đó cô tránh thoát hoàn toàn là nhờ may mắn à? A ha ha,” Tiếng cười của hắn hòa trong tiếng gió, như dao nhọn đâm vào người khác, “Cô thật sự đã khiến tôi thất vọng rồi.”

“Những lời này là tôi nói mới phải.” Lý Trạch Phân siết chặt nắm tay phải, buộc mình phải tỉnh táo.

“Hả?” Ngụy Vu Vĩ nhướng mày tỏ vẻ hứng thú.

Lý Trạch Phân hít một hơi nữa, rõ ràng là bị thương ở bụng, nhưng chẳng biết sao hô hấp lại trở nên hơi khó khăn.

“Bỏ qua phương thức gây án liên tục đi,” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, âm cuối càng dài, như thể sắp ngủ gục vậy, “Đến những con cờ trong tay mình mà còn chưa quản tốt, cho ra một đống cờ ô uế như thế, còn không biết xấu hổ mà nhận danh.”

Nụ cười trên mặt Ngụy Vu Vĩ cứng đờ, hắn hạ thấp giọng: “Sắp chết rồi mà còn định khoác lác cơ à?”

“Khoác lác? Anh nghĩ đây là khoác lác sao?” Lý Trạch Phân đã mệt đến không nâng nổi mí mắt, nhưng dáng vẻ này lại trông như thể cô không hề để Ngụy Vu Vĩ vào mắt, “Nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không để cho cảnh sát lần ra danh sách nghi phạm, càng không có khả năng điều tra được tới Giáo dục Elite.”

Ngụy Vu Vĩ: “A, nói khoác mà không biết ngượng mồm.”

“Nói khoác mà không biết ngượng mồm? Ha…” Lý Trạch Phân cử động đầu, đổi một góc khác để tựa vào tường, “Anh nói anh và tôi là bạn học đại học, vậy có lẽ anh nhớ vụ xả súng năm 2018 ở trung tâm thương mại Edern đúng không?”

“Vụ xả súng năm 2018?” Ngụy Vu Vĩ không biết trong lòng Lý Trạch Phân đang nghĩ gì, nhưng lòng hiếu kỳ đã thắng lòng hiếu thắng, khiến hắn phải hỏi tiếp, “Cô đang nói vụ 2 phần tử phản động đã xả súng giết người trong trung tâm thương mại, cuối cùng xung đột bất hòa rồi giết nhau đấy ư?”

“Đúng vậy…” Lý Trạch Phân uể oải đáp lại.

“Chuyện này thì sao, liên quan gì đến cô?”

“Liên quan gì đến tôi,” Lý Trạch Phân ra sức ngước nhìn Ngụy Vu Vĩ, sau đó di chuyển cánh tay phải của mình, “Sao lại không liên quan gì đến tôi chứ?”

“Có ý gì?” Ngụy Vu Vĩ nhíu mày.

“Hai kẻ hợp tác cùng nhau đi trả thù xã hội, cuối cùng lại tự giết lẫn nhau, anh nghĩ xác suất xảy ra chuyện này là bao nhiêu %?” Cô thở hổn hển một lúc, sau đó nói tiếp, “Chẳng lẽ còn chưa hiểu ý tôi sao? Hay là chính anh cũng ngu ngốc như cảnh sát địa phương lúc đó?”

“Cô…” Ngụy Vu Vĩ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, trong nháy mắt đồng tử đã giãn ra.

“Không sai, là tôi đấy. Hai tên điên đó gây náo loạn ở trung tâm thương mại thì thôi đi, lại còn làm phiền đến tôi, tôi nhất thời nóng nảy nên đã làm thịt luôn cả 2 tên. Vốn đã xong chuyện, dù sao cũng là phòng vệ chính đáng thôi, nhưng anh cũng hiểu thân phận hoàng thất của tôi rồi đấy, dù là phòng vệ chính đáng cũng sẽ bị dư luận nhai đi nhai lại. Vậy nên chỉ còn cách bố trí thành một vở kịch mà thôi.”

Ngụy Vu Vĩ nghiến răng, nhìn Lý Trạch Phân chằm chằm. Sau đó hắn bật cười thành tiếng: “Ồ, không ngờ Chỉ điện hạ sắp hấp hối rồi mà vẫn còn khả năng biên kịch cơ đấy? Tùy tiện tìm vài chuyện là có thể dán lên mình rồi sao?”

Lý Trạch Phân thở ra một hơi, không đáp lại mà chỉ thở ra, “Tôi còn tưởng anh rất thú vị nên định chơi với anh, không ngờ rằng chính thủ hạ của mình anh còn không quản được, gây ra một loạt chuyện không khống chế nổi. Như thế cũng tốt, nguyên tắc phạm tội của anh là “ngụy tạo tai nạn”, con dao cắm trên bụng tôi đây dù thế nào cũng không thể trở thành “ngoài ý muốn” được. Cảnh sát là một nhóm người nặng tình, nếu có một “trọng án” là cái chết của đồng nghiệp, anh có dám chắc rằng mình không bị những đồng nghiệp kia của tôi lột da không?”

“Dù họ thật sự có vô dụng đến mức không thể bắt anh, thì vẫn còn con tốt Tư Đồ Địch đã bị lật tẩy đó thôi.” Cô lại thở gấp, giọng nói càng nhỏ hơn nữa, “Anh cũng nói rồi, chúng ta là đồng loại. Loại người như chúng ta, đều có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Con tốt thí đã bị lật rồi, ma thuật sau lưng nó cũng bị phá vỡ, còn gì để chơi nữa đâu? Tất cả đều đã chết yểu rồi. Dù sao thì tôi cũng không thể nào chấp nhận cái chết yểu này được.”

Ngụy Vu Vĩ hừ một tiếng: “Cô đang định khích tưởng để tôi giúp cô gọi xe cứu thương đấy à? Hay là giúp cô nhặt điện thoại lên? Đừng tự cho mình thông minh, tôi sẽ không mắc bẫy đâu. Tôi, chỉ đến đây để xem náo nhiệt thôi, xem xem lúc hoàng thất chết có khác với người bình thường hay không, lúc chết có còn khoác lên bộ dạng đoan trang nhã nhặn ngoài mặt được không.”

“… Nếu đã như thế, chỉ xem thôi thì rất chán, chi bằng,” Lý Trạch Phân ấn tay vào bụng thêm lần nữa, “Thầy Ngụy đánh cược đi.”

“Chỉ điện hạ mất nhiều máu thế rồi, còn có tâm tình nhàn nhã thế sao? Được lắm, nói một chút đi, đánh cược thế nào?”

“… Cược xem khi nào thì tôi chết.”

“Phụt ha ha ha ha, có phải cô điên rồi không?” Ngụy Vu Vĩ cười đến mức phải vỗ đùi.

“Vậy sao? Đây chính là cơ hội để anh cứu vãn,” Cô lại thở hổn hển, “Cơ hội cứu vãn cuối cùng.”

“Cơ hội cứu vãn?”

Lý Trạch Phân mất một lúc lâu mới trả lời được: “… Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn Tư Đồ Địch đã bị tôi đánh gãy xương sọ rồi. Trên điện thoại của tôi có mô da của nó. Với điều kiện tiên quyết này, chỉ cần động tay một chút thì sau khi tôi chết, ai là người ra tay đầu tiên ở hiện trường này không phải là chuyện mà anh có thể quyết định sao?”

“Anh động não một chút là có thể đem tất cả hành vi phạm tội đẩy thành tai nạn ngoài ý muốn rồi đổ lên người tôi rồi. Bắt chước theo thủ đoạn mà tôi đã dùng để đối phó Cao Kiển ấy, dùng sức mạnh của dư luận, dùng cái khiên là phụ huynh học sinh để nhiễu loạn phương hướng của cảnh sát… Nhưng, nhưng cái gọi là động tay vào, lại cần tới tài khoản cá nhân của tôi, để đạt tới, đạt tới “chứng cứ xác thực” cuối cùng. Vì thế, tôi dùng chúng để đánh cược với anh.”

“Anh đưa điện thoại cho tôi, cho tôi, tôi giúp anh đăng nhập vào tài khoản, để lại, để lại “chứng cứ”. Nhưng song song đó, tôi cũng sẽ gửi tin cầu cứu cho cảnh sát. Đánh cược, đánh cược xem, cứu viện tới trước, hay là tôi chết trước. Nếu như tôi chết trước, anh sẽ thắng lớn; nếu cứu viện tới trước, anh sẽ mất hết tất cả.”

“Thế nào,” Cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, “Dám không?”

Mắt Ngụy Vu Vĩ lóe sáng, rõ ràng là đang suy nghĩ. Nhưng hắn không đáp lại ngay mà từ từ đi sang 1 bên, nhặt điện thoại Lý Trạch Phân lên, bắt đầu cố gắng mở màn hình khóa của cô.

Lý Trạch Phân không nói gì thêm, chỉ cố gắng duy trì hô hấp, trong lòng thầm nhủ “hít vào, thở ra”, như thể nếu phân tâm một chút thì phổi sẽ lập tức ngừng hoạt động ngay. Miệng vết thương trên bụng đã chuyển từ đau rát sang tê lạnh, giờ cô đã mất hết cảm giác ở nửa thân dưới. Cảnh vật xung quanh hình như cũng càng ngày càng xa cô…

“Chậc.” Một âm thanh đột ngột kéo cô về lại, là Ngụy Vu Vĩ, “Sao tôi vẫn cảm thấy ván cược này tôi hơi thiệt nhỉ, cứ để cô thế này thì cô cũng sẽ chết mà, đâu có gì liên quan đến tôi, dù cho cảnh sát có điều tra ra gì thì người bị bắt cũng là Tư Đồ Địch, tôi chỉ đứng ngoài xem cuộc vui thôi, cùng lắm là thấy chết mà không cứu được, hoàn toàn không nằm trong vòng pháp luật, hà tất gì phải đánh cược với cô đây?”

Lý Trạch Phân yếu ớt nhìn hắn, há to miệng, nhưng Ngụy Vu Vĩ không nghe thấy giọng nói của cô.

“Cái gì?” Hắn khom người về phía trước.

“Nếu như, nếu như…” Câu nói tiếp theo lại không nghe thấy.

Ngụy Vu Vĩ lại bước lên trước.

“Nếu như chỉ có vậy, anh…”

Ngụy Vu Vĩ hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát ngồi xổm xuống, cả người áp tai vào gần Lý Trạch Phân.

1 giây sau, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” rất khẽ, một luồng sáng bất chợt xuất hiện từ bàn tay phải kéo dài đến đùi Lý Trạch Phân. Ngụy Vu Vĩ không có thời gian để kịp phản ứng lại, luồng sáng đó mang theo vài giọt chất lỏng nóng bắn lên mặt hắn, chính xác xẹt qua cổ hắn.

Hắn chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó thì như ống nước vỡ vậy, có thứ gì đó xì ra từ trong cổ. 1 giây sau, cả người hắn như một đường ống bị vỡ vì áp lực nước, ngã ngửa ra sau. Bấy giờ hắn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lý Trạch Phân, người đã rút con dao ra khỏi người mình như 1 kẻ điên.

Hắn giơ 2 tay lên vịn chặt cổ mình, nhưng lỗ hổng liên tục bơm chất lòng kia ra không thể nào ngừng được.

Hắn há miệng “A a a” vài lần, nhưng cuối cùng cũng không nói được 1 câu hoàn chỉnh. Hắn bắt đầu như một con ruồi bị đập trúng, co giật trên mặt đất, sau đó vài phút thì không động đậy gì nữa.

Màn đêm tối đen như mực không biết từ khi nào có đã chút ánh sáng, Lý Trạch Phân híp mắt ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hóa ra là tuyết rơi. Cô giơ bàn tay phải run cầm cập của mình, đón được một bông tuyết lớn. Bông tuyết chạm vào đầu ngón tay, trong nháy mắt từ màu trắng đã chuyển thành màu đỏ, nhưng không tan đi, tựa như nhiệt độ trong tay Lý Trạch Phân đã cùng mức với nó vậy.

Tay của Lý Trạch Phân không còn chống đỡ được nữa, cô ngã người vào bức tường lúc nãy mình tựa vào. Không còn lưỡi dao đậy lại phần bụng, máu như nước lũ cứ thể xả ra, chỉ trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trên đất.

Máu của Lý Trạch Phân đụng vào máu của Ngụy Vu Vĩ, rất nhanh đã đóng băng lại, cũng không biết là máu của ai đã gây ra phản ứng này trước, và máu của ai mới lạnh hơn.

Bông tuyết chần chừ hơn nửa mùa đông mới rơi xuống, càng lúc càng nhiều. Màu đỏ và màu trắng hòa lẫn vào nhau, phủ lên thi thể của Ngụy Vu Vĩ, cũng phủ lên cả Lý Trạch Phân…

Lý Trạch Phân níu giữ chút ý thức cuối cùng, nhìn bông tuyết trắng giữa bầu trời đêm, khóe miệng khẽ nhếch lên, khó khăn kéo ra một nụ cười.

Lần này, có chết không nhỉ?

Nếu lỡ chết như thế, có cam tâm không?

Không biết…

Muốn ra sao thì ra vậy.

Để tôi ngủ một lát đã, đừng ồn ào, mệt lắm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK