Vì đội điều tra đặc biệt đã nhận được báo án vào buổi sáng nên Lý Trạch Phân và Lan Khâm phải chạy tới chạy lui, gọi điện ngược xuôi đến tận 7 giờ mới thu thập được gần đủ tài liệu về những vụ việc liên quan đến những dãy số.
Nhất là bên đội cảnh sát giao thông, người dân Đường Quốc có thói quen tụ tập vào các ngày nghỉ lễ, đường cao tốc ở Trường An đều chật như nêm, ở cầu Kinh Thành còn xảy ra một vụ tông đuôi xe liên hoàn. Đội cảnh sát giao thông bận tối mặt tối mày, ngay cả cảnh lực dự trữ trong văn phòng cũng phải ra trận.
Lý Trạch Phân đã gọi điện thoại nội bộ nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời là “Chờ một chút”, chờ mãi cũng không có sau đó nữa. Cuối cùng vẫn là Lan Khâm vận dụng mối quan hệ cá nhân của mình, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho đội phó đội cảnh sát giao thông, thành công lấy được tài liệu.
Sau khi so sánh tài liệu, bài đăng, miêu tả của Tư Đồ Địch và video được cung cấp với nhau, Lan Khâm không khỏi nổi hết cả da gà.
Trước mắt có tổng cộng 5 dãy số được kẻ nặc danh kia đăng lên. Sau khi giải các con số theo phương pháp của Tư Đồ Địch cung cấp, khoảng thời gian tương ứng ứng là từ tháng 6 năm ngoái đến tháng 12 năm nay, các vị trí tương ứng với kinh độ và vĩ độ đều trải dài qua mấy khu lớn ở thành phố Trường An.
Đối với bản thân những vụ án này, nếu như không có dãy số kia thì cảnh sát căn bản không tài nào nghi ngờ được. Vì chúng thật sự quá đỗi bình thường, quá hợp logic, dù cho có đứng ở góc độ “hình sự” mà xem xét thì Lan Khâm cũng không nghĩ được hung thủ đã làm thế nào để thiết kế ra được một cách thức phạm tội tự nhiên đến thế.
Trong 5 vụ tai nạn, hay nói đúng hơn là 5 “vụ án” này thì vụ gần nhất chính là tai nạn giao thông mà Tư Đồ Địch tận mắt chứng kiến. Vụ tai nạn giao thông này xảy ra ở ngã tư giao nhau giữa đường Vạn Niên và đường Thông Hóa gần đây. Khu vực đó cũng xem như là khu vực trung tâm ở thành phố Trường An, nhưng vì có lối đi từ mọi hướng đến tàu điện ngầm và trung tâm mua sắm nên trừ ngã tư đường ra thì trên mặt đất không mấy khi đông đúc.
Đúng lúc trên đường Vạn Niên có một lối ra của đường cao tốc Tây Kinh, tuy ngã tư kia cách cửa này mấy km nhưng cũng có không ít tài xế không thèm giảm tốc độ. Dù sao thì ở đoạn đường này, phần lớn người đi đường đều đi lối đi dưới đất, camera bắn tốc độ cũng không dày đặc.
Nhưng “phần lớn” rốt cuộc cũng chỉ là “phần lớn”, trên đời này không thể thiếu những kẻ ngốc nghếch, mà người chết Địch Thấu đúng lúc lại là 1 trong số đó.
Theo tài liệu ghi chép thì Địch Thấu là một nhân viên bán hàng trong một cửa hàng quần áo, mặt tiền cửa hàng anh ta làm việc lại nằm đối diện đường Vạn Niên. Bên kia đường có một trạm xe buýt. Mỗi ngày sau khi tan làm anh ta đều băng qua đường rồi lên xe buýt, người bình thường sẽ đi bộ đến ngã từ cách đó 100 m rồi đợi đèn tín hiệu để đi qua, hoặc đi bộ qua lối đi dưới đất 500 m rồi vòng lại.
Người bình thường đi 100 m, cộng thêm thời gian chờ đèn xanh đèn đỏ thì cùng lắm cũng chỉ mất 10 phút, phơi nắng hóng gió một chút đã qua rồi. Nhưng Địch Thấu thì không, anh ta không nên trực tiếp băng ngang đường ngay mặt tiền cửa hàng, rút ngắn lộ trình 10 phút thành vài phút.
Nếu anh ta là người cẩn thẩn nhìn ngó xung quanh khi băng qua đường thì không nói gì. Nhưng có lẽ vì ngày nào anh ta cũng đi như thế nên mới có gan vừa xem điện thoại vừa băng qua đường.
Ngày 14 tháng 12 hôm tai nạn xảy ra chính là lúc anh ta vừa xem điện thoại vừa đi. Đèn tín hiệu ở ngã tư vừa lúc chuyển từ đỏ sang xanh, một chiếc xe ô tô ở đầu bên kia thấy thế cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy vọt lên.
Người đi đường bên này thì mải mê cúi đầu xem điện thoại, tài xế xe ô tô thì vượt đèn đỏ, không những không giảm mà còn tăng tốc. Lúc xảy ra chuyện đang là hoàng hôn, bầu trời ảm đạm, ánh sáng tự nhiên không đủ để các tế bào thần kinh hoạt động như bình thường, ánh sáng cường độ cao của xe chiếu vào chính là lúc thị giác yếu nhất. Xe không thấy rõ người, người cũng không nhìn thấy xe.
Kết quả không ngoài dự kiến, một người một xe va mạnh vào nhau.
Địch Thấu tử vong tại chỗ.
“Chiếc xe này là xe công vụ của Bệnh viện số 4 Tây Kinh, vốn đang đến Lạc Dương để đón nhưng người tham dự Hội nghị học thuật quốc tế quay về Trường An. Trên xe trừ tài xế Cổ Thích Nguyên ra còn có 3 người nữa, đều là chuyên gia của Bệnh viện số 4 Tây Kinh. Sáng sớm hôm đó tài xế xuất phát sớm từ Trường An, đến Lạc Dương đón người xong thì lập tức quay về. Theo thời gian trên video giám sát thì bữa trưa được giải quyết ở khu dịch vụ, tổng cộng mất 5 tiếng, tài xế dù mệt nhưng vẫn phải chạy. 3 người ngồi trên xe đều ngủ hết cả, không ai nhìn thấy Địch Thấu.” Lan Khâm vừa lật xem tài liệu vừa nói.
“Hội nghị quốc tế này do công ty dược Giai Lương chủ trì, đã lên kế hoạch từ đầu tháng 7 rồi. Việc sắp xếp xe đưa đón và tài xế tôi đã hỏi Bệnh viện số 4 Tây Kinh, họ nói là đã lên lịch từ cuối tháng 11. Nếu như đây là cố ý nhằm vào Địch Thấu thì… Theo như camera hành trình trên xe, trên đường đi Cổ Thích Nguyên không hề dừng lại hay tăng tốc bất thường, nếu có thể tính không sai 1 giây để đâm chết Địch Thấu thế này cũng quá ảo rồi. Huống chi theo điều tra của bên giao thông, 2 người này không hề liên quan gì với nhau, càng không nói đến khả năng là mưu sát.”
“Nhưng không thể phụ nhận việc dãy số được đăng lên trước 1 ngày khi vụ án xảy ra.” Lan Khâm nhíu mày đăm chiêu, “Không phải là cố ý giết người, nhưng lại có thể biết chính xác thời gian và địa điểm, vậy chỉ có thể là biết trước được tương lại thôi… Nhưng mà chuyện này không thể nào.” Anh cười gượng, lắc đầu rồi hỏi Lý Trạch Phân, “Bên An ninh mạng có tìm được danh tính người đăng bài không?”
Lý Trạch Phân: “Diễn đàn này đăng kí không cần chứng thực danh tính, IP của chủ bài đăng là ở sân bay quốc tế Trường An, lưu lượng khách hàng ở đó đứng top 3 toàn cầu, bước đầu điều tra ra ngày 13 tháng 12, cũng chính là ngày đăng bài viết đó, có trên 1 vạn người kết nối wifi sân bay, trong đó quá nửa không phải là công dân Đường Quốc rồi.” Ý nói không có cách nào tra ra được.
“Ừm…”
“Quỹ tích của Cổ Thích Nguyên không thể kiểm soát được nhưng còn Địch Thấu thì sao?” Lý Trạch Phân đột nhiên nói.
“Ý của cô là có ai đó đã nghĩ cách khiến Địch Thấu băng qua đường vào thời điểm đó ư?” Lan Khâm suy nghĩ một chút, “Theo lý thuyết mà nói thì chuyện này không khó. Chỉ cần thói quen băng qua đường về nhà của Địch Triển là cố định thì có thể ra tay vào lúc anh ta tan làm, như chặn anh ta lại hỏi đường gì đó. Nhưng thực tế chuyện này… Sai một ly là đi một dặm đấy. Làm sao có thể xác định được lúc anh ta băng qua đường nhất định sẽ nhìn điện thoại, làm sao cam đoan được Cổ Thích Nguyên nhất định sẽ không giảm tốc, hơn nữa còn không thấy anh ta được chứ?”
“Tài xế chuyên nghiệp ít nhiều gì cũng có thói quen tránh đèn tín hiệu. Theo video hành trình trên xe thì thói quen này của Cổ Thích Nguyên rất nghiêm trọng. Trên đường đi từ Lạc Dương về anh ta hầu như không đợi đèn đỏ, đa số đều giảm tốc thả chậm để chờ đèn xanh sáng. Vì thế việc anh ta không giảm tốc độ ở ngã tư đường là chuyện chắc chắn.”
Nghe Lý Trạch Phân nói thế, Lan Khâm đột nhiên nhớ ra bản thân cô hình như cũng có thói quen tránh đèn tín hiệu đó.
“Còn về chuyện xem điện thoại, đối với những người không tiện xem điện thoại trong lúc làm việc mà nói thì sau khi tan làm nhất định phải lấy điện thoại ra xem trước, mở những tin nhắn WeChat chưa xem cả ngày hôm đó, Weibo, manga, tiểu thuyết,… Có thể nói đây là thói quen chung của người hiện đại. Chuyện này hỏi các đồng nghiệp của Địch Thấu sẽ biết, hoặc có thể điều tra thêm ở video giám sát, có lẽ có thể xác định được xem anh ta có thói quen này không, mỗi lần từ cửa hàng băng sang đường đều cúi đầu xem điện thoại.”
Lý Trạch Phân dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Nếu không nhìn đường và giảm tốc độ, hơn nữa lại ở thời điểm chạng vạng thì xác suất xảy ra tai nạn giao thông chắc chắn không thấp hơn 80%. Nếu như chuyện này có hung thủ đứng sau thì thông qua quá trình liên tục luyện tập, nâng cao độ chính xác thì cũng không phải là không làm được.”
“Vậy chúng ta đang đối đầu với một tên hung thủ có khả năng che giấu tội ác thành sự cố một cách tài tình à?” Lan Khâm bị sự thật này làm cho dở khóc dở cười.
“Ít ra khả năng này hợp lý hơn chuyện Death Note có thật.” Lý Trạch Phân nhún vai. Ánh mắt cô lướt qua vết thương đã đóng vảy trên lòng bàn tay phải, màu xanh trong con người lập tức trở nên sâu thẳm.
Lan Khâm không để ý đến sự biến hoá nhỏ này của Lý Trạch Phân, anh vẫn còn đang đắm chìm vào việc phân tích vụ án: “Nhưng 4 người còn lại không phải là tai nạn giao thông.”
“Không phải tai nạn giao thông, nhưng về cơ bản là giống nhau,” Lý Trạch Phân rời mắt khỏi lòng bàn tay, “Ngày 5 tháng 6 năm 2019, giàn giáo ở một công trường bị sập, ngày 6 tháng 7 năm nay, có vật rơi từ trên cao xuống, có thể nói là bản chất giống nhau. Xét theo kết quả thì có vẻ như điều hung thủ muốn nhắm đến là phải có thứ gì đó rơi xuống hoặc đổ tới, rồi va chạm với người khác. Còn về thân phận của 2 nạn nhân Mẫn Củng và La Ban, liệu có ý nghĩa đặc biệt nào không hay chỉ đơn giản là xui xẻo ngẫu nhiên, thì cũng rất khó nói.”
“Vụ nạn nhân Thi Trúc té ngã cầu thang ở công ty ngày 23 tháng 10 năm 2019 cũng không có nhân chứng hay video giám sát,” Lan Khâm tiếp lời Lý Trạch Phân, “Vì thế hoàn toàn có khả năng là bị người khác đẩy ngã đúng không? Dấu chân ở hiện trường cũng đã bị người vây xem giẫm đạp trước khi cảnh sát đến… Đúng là vụ này hoàn toàn có khả năng là án hình sự. Nhưng còn Củng Mẫn chết vì làm việc quá sức ngày 29 tháng 2 thì sao? Người chết được phát hiện trong nhà mình, nạn nhân cũng chỉ ở một mình, hoàn toàn là phòng kín.”
Lý Trạch Phân: “Tôi đã xem báo cáo nghiệm thi rồi, anh ta chết là do nhồi máu cơ tim cấp. Loại bệnh này thường sẽ có những dấu hiệu nhất định trong vòng 2 tuần trước khi phát tác, ví dụ như tim đau thắt, và trong lời khai của đồng nghiệp cũng có đề cập đến hiện tượng tương tự…”
“Ý của cô tức là, hung thủ đoán được chắn chắc thời gian anh ta tử vong sau đó mới viết ngày ư?”
Lý Trạch Phân lắc đầu: “Có thể có nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp đấy. Nguyên nhân hàng đầu dẫn đến bệnh trạng phát sinh là vì mảng xơ vữa trong mạch vành gây rối loạn chức năng bơm máu lên tim, giống như một ống nước bị nhét bùn vào ấy. Mà không khí lạnh và cảm xúc ảnh hưởng rất lớn đến tín hiệu của hệ thần kinh giao cảm và phó giao cảm khiến mạch máu co lại, giống như việc bóp chặt ống dẫn nước đã tắc vậy…” Cô nắm tay lại, “Máu nuôi cơ tim sẽ hoàn toàn bị ngưng lại.”
Lan Khâm: “Nói cách khác nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim cũng có thể là ngoại tác đúng không? Ví dụ như đột nhiên hạ nhiệt độ, hoặc là kích thích tâm trạng của nạn nhân?”
“Có thể hiểu là thế, nhưng sinh học không phải toán học, không chắc chắn 100% được.”
“Vậy…”
Không đợi Lan Khâm nói hết, Lý Trạch Phân đột nhiên bỏ mặc anh, đi tới bên cạnh máy tính.
“Sao vậy?” Trong lòng Lan Khâm lộp bộp một tiếng, vội vàng đi theo.
Lý Trạch Phân: “Lại có bài đăng mới rồi.”
“Cái gì?! Khi nào, ở đâu?”
Lý Trạch Phân lấy bút ra tính toán một chút, sau đó mở bản đồ Đường Quốc lên gõ vài phím. “3 giờ chiều mai, ở Đại học Kinh Thành.”